Tương Kiến Hoan

Lý Diễn Thu còn nói: “Trịnh Ngạn nghe được tin tức, là Ngũ cô của con đang hoài nghi Thái tử giả cùng Mục Khoáng Đạt có một phương ra tay độc chết ta, nàng cùng Diêu Phục đang âm thầm điều tra phương thuốc mấy năm nay ta phục dụng.”

“Ngày đó bồi bên cạnh Tứ thúc còn có ai?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Có Trịnh Ngạn, Hoàng hậu, cả kẻ giả mạo kia cũng có.” Lý Diễn Thu kéo kéo lông mày.

“Nói cách khác, ngay cả Diêu Phục cũng có khả năng.” Đoạn Lĩnh nói.

“Con rất thông minh.” Lý Diễn Thu nói, “Mục Khoáng Đạt đã bắt đầu hoài nghi Trịnh Ngạn.”

Đoạn Lĩnh cũng không nói thêm gì, bữa cơm này mặc dù đều là mỹ vị hiếm gặp thế nhưng y lại ăn đến không chút cảm giác. Đợi đến lúc uống trà sau bữa ăn, Đoạn Lĩnh lại nói: “Chỉ dựa vào một mình Trịnh Ngạn sợ rằng không nghe được nhiều ít tin tức, nội tình quá phức tạp rồi. Năm ngoái Phí tiên sinh từng ra một chủ ý cho con, vừa lúc có thể sử dụng được.”

Lý Diễn Thu khẽ nhíu mày, không nghĩ đến Đoạn Lĩnh đã im lặng cả nửa ngày rốt cục cũng không chịu ngồi yên.

Đến xế chiều, Đoạn Lĩnh rõ ràng cảm thấy được phòng thủ trong thành Giang Châu nghiêm mật hơn rất nhiều, ngoài cửa mỗi nhà mỗi hộ đều treo lên cờ tang, thỉnh thoảng còn có Hắc giáp quân qua lại kiểm tra.

“Như vậy thực sự quá mạo hiểm rồi.” Vết thương của Vũ Độc còn chưa khỏi hẳn, thế nhưng cũng may chỉ bị thương ở những nơi không dễ nhìn thấy, trên tay cũng không cần quấn băng gạc.

“Không mạo hiểm.” Đoạn Lĩnh nói, “Từ lúc Thương Lưu Quân tìm đến chổ chúng ta nương tựa, chúng ta đã gần như không còn địch nhân nữa.”

“Là ta không có địch nhân.” Vũ Độc đáp, “Ngươi có, văn nhân đấu tranh so với thích khách động đao thì còn tàn khốc hơn.”

“Ngươi không tin ta có thể qua mặt y sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Tin tưởng.” Vũ Độc nói, “Nhưng chuyện gì cũng phải cẩn thận.”

Nếu như nói trên đời có người hiểu rõ tâm tư của Đoạn Lĩnh, đó không thể nghi ngờ chính là Mục Khoáng Đạt. Bản lĩnh chính trị của Đoạn Lĩnh là do một tay y dạy dỗ, hiện tại phải quay đầu đối phó sư phụ của mình, đây hiển nhiên là khiêu chiến cực lớn với Đoạn Lĩnh. Mặc dù suốt hai năm ở Mục phủ, những thứ Mục Khoáng Đạt trực tiếp dạy cho y không nhiều, thế nhưng vô tri vô giác, mỗi cử chỉ mỗi hành động đều là đang dạy dỗ Đoạn Lĩnh.

Thậm chí, có đôi khi Đoạn Lĩnh cảm thấy, cho dù lần này Mục Khoáng Đạt bỏ mình, mục đích của đối phương hẳn là cũng đã đạt được. Y cùng Hoàng Kiên đều là môn sinh của Mục Khoáng Đạt, tương lai khi y ngồi lên cái ghế kia, tất cả lý niệm trị quốc xét đến tận cùng đều là do Mục Khoáng Đạt dạy ra.

Đoạn Lĩnh dùng tất cả biện pháp tuyết phục Lý Diễn Thu, dù sao hiện tại Thương Lưu Quân không ở trong phủ, bên cạnh y lại có Vũ Độc, cho dù y không qua mặt được Mục Khoáng Đạt thì đối phương cũng không có biện pháp làm gì. Y cần phải sưu tập đầy đủ chứng cứ, bao quát cả thư từ qua lại giữa Hàn Tân và Mục Khoáng Đạt, như vậy tại lúc sinh tử quan đầu mới có thể phát động nhất kích tất thắng.


Bên cạnh Mục Khoáng Đạt hiện giờ không có ai dùng được, cho dù y cảm thấy Đoạn Lĩnh có nhị tâm cũng chỉ có thể cắn răng mà dùng. Thậm chí ngay cả Mục Khoáng Đạt muốn hạ sát thủ, có Vũ Độc ở đó thì còn có thể xảy ra chuyện gì?

Đoạn Lĩnh càng nghĩ càng cảm thấy Phí Hoành Đức nói đúng, chỉ cần chuyện này xử lý đủ xảo diệu, Mục Khoáng Đạt nhất định sẽ tin tưởng y một lần nữa.



Mục phủ hiện tại so với một năm trước lúc y rời đi gần như chưa hề thay đổi, chỉ là tuế nguyệt xoay vần, mọi thứ không khỏi cũ kỹ đi một ít. So với Nghiệp thành, Giang Châu ngõ hẻm khắp nơi, nối dài theo bố cục phức tạp, rõ ràng không đủ phóng khoáng rộng mở như phương bắc. Trước kia khi ở nơi này còn không quá bắt bẻ, y vừa đi qua Hà Bắc một chuyến, quay đầu nhìn lại không khỏi cảm thấy Tướng phủ có chút nhỏ lại.

“Đi vào sao?” Vũ Độc hỏi.

“Đi thôi.” Đoạn Lĩnh đáp, “Không có đường lui nữa.”

Đầu thu, sau giờ ngọ, bầu trời một mảnh xanh lam như vừa bị nước dội qua, Đoạn Lĩnh đẩy cửa bước vào, chỉ thấy viện tử trước kia bọn họ đã từng ở tựa hồ không có gì biến động. Tấm ván giặt ngày đó trước khi đi y đặt ở bên cạnh giếng vẫn còn tại chỗ, tấm khăn vải đã phơi một năm trên sào, chịu đủ gió táp mưa sa, vô cùng bẩn thỉu.

“Đi chính viện.” Đoạn Lĩnh nói.

Hạ nhân trong phủ đều biết Đoạn Lĩnh, ngược lại cũng không ngăn cản y, chỉ hỏi “Vương đại nhân đã trở về?”

Đoạn Lĩnh liền hướng bọn họ gật đầu, nói: “Đã trở về, Tướng gia đâu?”

Mục Khoáng Đạt còn chưa hồi phủ bọn họ đã sớm tìm được Mục Khánh.

Mục Khánh vốn đang một mình ngủ trong thư phòng, ánh nắng sau ngọ chiếu xiên qua cửa sổ rơi vào trên đầu của hắn, Đoạn Lĩnh bước vào đẩy nhẹ Mục Khánh một cái. Mục Khánh giống như hài tử chưa trưởng thành, ánh mắt mơ màng liếc nhìn Đoạn Lĩnh.

Đoạn Lĩnh chỉ đứng yên mỉm cười, Mục Khánh lại kích động đến hô to một tiếng: “Ta không phải đang nằm mơ chứ!”

Vũ Độc ở bên cạnh ngồi xuống, hỏi: “Cha ngươi đâu?”

“Đang ở trong cung, hôm nay Hàn tướng quân hồi kinh, phụ thân và Thái tử điện hạ có chuyện cần thương lượng.” Mục Khánh vô cùng kích động, lôi kéo Đoạn Lĩnh nhìn tới nhìn lui, nói, “Vương Sơn, ngươi vì sao đột nhiên lại trở về rồi?”

“Có chút việc cần xử lý.” Đoạn Lĩnh nói, “Cản trở mấy phen, mãi cho đến giờ mối về tới.”


Mục Khánh vội vàng ra ngoài phân phó hạ nhân thông tri cho Mục Khoáng Đạt đang ở trong cung, Đoạn Lĩnh lại bảo hắn đừng nên để lộ, Mục Khánh gật đầu, nhỏ giọng nói một câu với quản gia, bảo quản gia tự mình đi một chuyến.



Cũng trong lúc đó, tại Ngự thư phòng, mặc dù Lý Diễn Thu đã mất Thái Diêm vẫn như cũ không ngồi vào vị trí của đế vương, chỉ an tọa ở vị trí hơi chếch về phía sau một chút. Mà ở bên cạnh Mục Khoáng Đạt, Tô Phiệt và Diêu Phục đều có mặt.

“Hàn Tân thống lĩnh năm vạn kỵ binh.” Tạ Hựu nói, “Vội vàng hồi kinh chịu tang, hiện tại đang trú đóng tại bình nguyên phía bắc Giang Châu, đây là nghiễn thư[1].”

Tạ Hựu đặt nghiễn thư lên án của Thái Diêm, Thái Diêm cũng không mở ra, chỉ trầm mặc hồi lâu, chiếu theo những lời Phùng Đạc đã dạy, không nói tiếng nào.

Tô Phiệt cười lạnh nói: “Mang theo năm vạn kỵ binh hạ Giang Châu, hắn muốn làm gì? Tuyệt đối không thể để hắn vào thành!”

Diêu Phục hỏi: “Người phái đi thông tri cho Hàn Tân hồi báo thế nào?”

“Hàn Tân hoài nghi Bệ hạ băng hà là có nguyên nhân khuất tất, yêu cầu khai quan nghiệm thi.” Tạ Hựu đáp.

Mục Khoáng Đạt đáp: “Nắp quan tài đã phong lại, thái y đường đã đưa ra kết luận, chư vị đại nhân đều đã xem qua. Chỉ cần đưa nghiệm thư cho hắn xem là được.”

“Nếu không cứ để hắn nghiệm thôi?” Tô Phiệt nói.

“Vậy hắn liền không thể ‘Thanh quân trắc’[2] rồi.” Tạ Hựu đáp.

Lời này vừa ra sắc mặt mọi người đều thay đổi, không ngờ đến Tạ Hựu cư nhiên có thể nói ra lời như vậy, ai nấy đều có phần không nắm chắc ý tưởng.

“Thanh quân trắc?” Diêu Phục là người đầu tiên nổi giận, “Muốn thanh ai? Thanh bổn hầu? Tạ tướng quân? Tô đại nhân? Mục tướng gia?!”

“Bảo hắn không được mang theo một binh một tốt.” Thái Diêm nói, “Đơn độc vào thành.”

“Không được!” Mục Khoáng Đạt lập tức nói, “Hàn Tân trấn thủ Ngọc Bích quan đã lâu, năm đó còn xuất thân từ Chinh Bắc quân, cùng Võ đế có tình đồng đội. Nếu đoạt binh quyền của hắn, chắc chắn sẽ khiến hắn mượn cớ làm phản.”


“Tình đồng đội?” Tạ Hựu nói, “Năm đó những người cầm đầu binh biến cũng có một phần của hắn!”

“Năm ấy Võ đế chưa là Thiên Tử.” Mục Khoáng Đạt nói, “Chỉ vừa thụ phong Bắc Lương vương, Triệu tướng quân lại dùng danh nghĩa triều đình phát ra chỉ dụ, hắn đã làm sai nơi nào?”

Tạ Hựu đáp: “Ta sẽ không tin tưởng hắn, hiện tại tuyệt đối không thể để hắn vào thành, bằng không năm vạn đại quân trú đóng trong thành, không biết còn sẽ phát sinh chuyện gì.”

“Đệ đệ hắn, Hàn Hạ có đi theo không?” Diêu Phục hỏi.

“Vẫn trấn tại Ngọc Bích quan.” Tạ Hựu đáp, “Thống lĩnh ba vạn bộ binh. Điện hạ, thỉnh thần dễ đưa thần khó, chỉ cần Hàn Tân vào thành liền sẽ không chịu rời đi. Người này mười bốn tuổi tòng quân làm tùy tùng của Võ đế, là người có tư lịch lâu năm nhất trong Chinh Bắc quân, ngay cả Biên Lệnh Bạch cũng không thể sánh được. Họa Triệu tặc đã phát sinh qua một lần, tuyệt không thể lại xảy ra thêm lần nữa.”

Mục Khoáng Đạt nói: “Tạ Hựu, lời này của ngươi chính là đang ám chỉ Hàn tướng quân muốn mưu phản?”

Mọi người đồng loạt nhìn Tạ Hựu, Tạ Hựu nói: “KHông thể không có tâm phòng người, đây là điều ta nói.”

Diêu Phục đáp: “Theo ta thấy, ta cũng không ủng hộ để hắn vào thành.”

Tô Phiệt lắc đầu, nói: “Hắn đến tột cùng muốn tra cái gì?”

Bên trong thư phòng đã không còn âm thanh, duy chỉ có tiếng Thái Diêm đang trở nghiễn thư của Hàn Tân. Hàn Tân là quân nhân, giữa những hàng chữ mang theo lực đạo sát phạt, đầu thư phần lớn đều là những lời phúng viếng sáo rỗng, mà cuối thư lại mờ mịt ám chỉ bản thân mang binh về là muốn thủ hộ Thái tử đăng cơ.

Thái Diêm suy nghĩ hồi lâu, sau đó nói: “Như vậy đi, bổn Điện hạ tự mình xuất thành một chuyến nói chuyện với hắn, nếu hắn nguyện ý lưu binh ở ngoài thành, ta liền cùng hắn nhập thành.”

“Chuyện này quá không sáng suốt rồi.” Tạ Hựu nói, “Điện hạ thiên kim chi khu, không thể mạo hiểm.”

“Nếu phụ hoàng còn sống.” Thái Diêm nói, “Ngài cũng sẽ làm như vậy, ta chính là Thái Tử, ai cũng không thể phủ nhận việc này, làm thế lại có sao đâu? Cứ quyết định như vậy, tối nay ta sẽ xuất thành gặp hắn.”

Tạ Hựu muốn nói lại thôi, biểu tình của đám người Tô Phiệt hết sức phức tạp, Mục Khoáng Đạt hơi khẽ nhíu mày.

“Ô Lạc Hầu Mục và Trịnh Ngạn sẽ bảo hộ ta chu toàn.” Thái Diêm đứng lên nói, “Tạ tướng quân không cần phải lo lắng, cũng không cần phái bất luận kẻ nào đi cùng, cần làm cái gì cứ làm cái đó. Nếu ta không trở về, các người liền tự mình dự định. Tan thôi.”

Ánh mắt Tạ Hựu nhìn Thái Diêm có chút thay đổi, chỉ là Thái Diêm đã không cho người khác có cơ hội thảo luận, dẫn đầu rời đi, sau đó Tô Phiệt cũng dẫn đầu rời khỏi Ngự thư phòng. Tạ Hựu bước xuyên qua hành lang, Mục Khoáng Đạt đi theo sát phía sau.

“Vị Thái tử điện hạ này của chúng ta.” Mục Khoáng Đạt mỉm cười, nói, “Tính tình hóa ra cũng rất giống hai vị Tiên đế.”

Tạ Hựu đáp: “Hôm nay khi Mục tướng gia nghe nói đến ‘Thanh quân trắc’, không biết đã nghĩ những gì?”


“Hẳn không phải thanh trừ bổn tướng.” Mục Khoáng Đạt mỉm cười, còn nói: “Nghe nói sau khi hồi kinh, Ngũ công chúa đã đem toàn bộ cung nhân hầu hạ đêm đó triệu đến xét hỏi, còn không chỉ một lần.”

Đúng lúc này,có cung nữ lặng lẽ chạy đến dâng cho Mục Khoáng Đạt một mẩu giấy. Tạ Hựu lập tức xoay người, không thèm nhìn nội dung bên trên.

Mục Khoáng Đạt vừa liếc mắt nhìn qua lập tức biến sắc, vội nói: “Bổn tướng có việc quan trọng, đi trước một bước.” Sau đó xoay người rời đi.



Đã đến giờ chong đèn, Mục phủ dùng cơm khá muộn, mấy hôm nay Mục Khoáng Đạt cũng về trễ giống ngày thường, Đoạn Lĩnh liền cùng Mục Khánh ngồi sẵn bên bàn đợi cơm.

“Nếu không thiếu gia cứ dùng cơm trước thôi.” Đoạn Lĩnh nói.

“Phụ thân rất nhanh sẽ trở về.” Mục Khánh nói, “Hồi cuối năm người vẫn thường hay nhắc đến ngươi.”

Tình tự trong lòng Đoạn Lĩnh vô cùng phức tạp, chỉ là chưa kịp suy nghĩ nhiều hạ nhân bên ngoài đã thông truyền Tướng gia trở về.

Mục Khoáng Đạt bước nhanh vào sảnh, Đoạn Lĩnh nhanh chóng đứng dậy hành lễ.

“Ngươi đã trở về.” Mục Khoáng Đạt vân đạm phong khinh nói, “Trở về là tốt rồi, vừa rồi ta cũng nhìn thấy Vũ Độc nữa, mau gọi hắn đến đây dùng cơm.”

Mục Khánh nói: “Bọn họ cư nhiên thần không biết quỷ không hay mà trở về rồi.”

Mục Khoáng Đạt đáp: “Thời thế rối loạn, làm nhiều nói ít luôn là việc tốt.”

Đoạn Lĩnh nói: “Đã khiến sư phụ phí tâm.”

Mục Khoáng Đạt cười cười không nói thêm gì, thị tỳ lập tức mang thau đồng lên cho y lau mặt, lại dâng trà súc miệng.

Đoạn Lĩnh đã đoán được chuyện sẽ xảy ra thế này, Mục Khoáng Đạt ở trước mặt nhi tử rất biết đóng kịch, cái gì cũng sẽ không hỏi nhiều, nếu đã trở về liền cùng nhau dùng cơm thôi.



1/ Nghiễn thư: Một loại thư phân ưu của thần tử gửi cho Triều đình, trình bày tình huống của bản thân khi trở về chịu tang. Thường thì chỉ có ngoại thích, phiên vương hoặc những tướng lĩnh có dẫn binh mới phải dâng loại thư này.

2/ Thanh quân trắc: Nôm na là diệt bọn xu nịnh cạnh quân vương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận