Tương Kiến Hoan

Tiếng kêu khóc trong phủ thê lương không dứt, lúc Đoạn Lĩnh chạy đến hoa viên lại thấy được một cỗ thi thể khác đang được phủ vải trắng.

Vạch trần ra nhìn, là thi thể của Tiền Thất.

Hàn Tân đang đứng bên ngoài phòng, có điểm do dự bất định, Đoạn Lĩnh bước lên đối diện với hắn.

“Hàn tướng quân.” Đoạn Lĩnh nói, “Tướng gia đâu?”

Hàn Tân nhíu mày đáp: “Bị trọng thương, may vẫn còn giữ được một hơi.”

“Vừa rồi hạ quan nhặt được cái này trên hành lang.” Đoạn Lĩnh đưa thư cho Hàn Tân.

Lúc Hàn Tân cầm được thư thì ngay cả cánh tay cũng đang run rẩy, ngơ ngác nhìn Đoạn Lĩnh.

“Hẳn là Ô Lạc Hầu Mục đã đột nhập vào mật thất của Tướng gia.” Đoạn Lĩnh nói, “Trong lúc vội vàng đào tấu thì làm rơi lại.”

“Mật thất ở nơi nào?” Hàn Tân nói, “Mau đưa ta đi xem một chuyến.”

Đoạn Lĩnh ra dấu cho Hàn Tân đi theo chính mình rồi rảo bước dẫn đường, đưa hắn vào phòng của Mục Khoáng Đạt, nơi này hiện tại đã là một đống hỗn độn.

Hàn Tân lúc này đã không dám đi riêng một mình nữa, xung quanh hắn đã được binh lính bao vây, bên ngoài phòng còn có một đám người coi chừng. Sau khi Hàn Tân đi xuống mật thất không bao lâu liền trở ra.

“Đại bộ phận thư tín đều đã bị Ô Lạc Hầu Mục mang đi.” Đoạn Lĩnh nói, “Hàn tướng quân, mời ngài lập tức quay về doanh trại ngoại thành, bằng không một khi Đông cung hạ lệnh Tạ Hựu sẽ lập tức dẫn binh đến.”

“Vương Sơn!” Chợt nghe tiếng Vũ Độc đứng bên ngoài kêu gọi, “Ngươi ra đây!”

Hàn Tân quay đầu nhìn, Vũ Độc một tay ấn lên chuôi kiếm đang dán mắt vào trong phòng.

Đoạn Lĩnh cảm giác được Vũ Độc rất có khả năng sau một khắc liền tuốt kiếm giết vào, nói không chừng còn muốn đem Hàn Tân đánh gục tại chỗ. Thế nhưng vừa rồi Lang Tuấn Hiệp còn thiếu một chút đã lấy mạng hắn, hiện tại Hàn Tân đã cực kỳ cảnh giác, vạn nhất Vũ Độc không giết chết người lại khiến hắn đào tẩu thì sẽ càng khiến thế cục phức tạp hơn, vả lại năm vạn đại quân ngoài thành cũng sẽ có cơ hội bất ngờ làm phản.

Đoạn Lĩnh dùng nhãn thần ngăn hành động của Vũ Độc lại, nói: “Hàn tướng quân, xin lập tức rời đi.”

“Ta đã biết.” Hàn Tân đáp.

Hàn Tân lại phân phó cận vệ vài câu rồi hỏi: “Trong phủ hiện tại do ai định đoạt?”


“Mục Khánh công tử say rượu chưa tỉnh.” Đoạn Lĩnh đáp, “Sau khi trời sáng hẳn thương nghị lại, chúng ta sẽ tận lực cứu giữ tính mạng của Mục tướng gia.”

“Đi!” Hàn Tân ra lệnh, mang theo toàn bộ thủ hạ hỏa tốc rút về.

Đoạn Lĩnh vốn định thông tri Tạ Hựu thả Hàn Tân xuất thành, thế nhưng bây giờ tin tức khẳng định còn chưa truyền đến tai người kia, toàn thành hẳn chưa kịp giới nghiêm, Hàn Tân vẫn có thể thuận lợi rời đi.

“Hàn tướng quân đâu?” Hoàng Kiên vội vã chạy đến hỏi.

“Ngài ấy đã đi rồi.” Đoạn Lĩnh đáp, “Tình huống của sư phụ thế nào?”

“Còn sống.” Hoàng Kiên nói, “Bị một kiếm xuyên phổi nhưng không chạm vào tâm mạch, đã mời đại phu đến khám chẩn.”

Đoạn Lĩnh nói: “Cảm tạ trời đất. Sư huynh, tối nay vô luận phát sinh chuyện gì ngươi cũng đừng rời khỏi Mục phủ, Mục Khánh giao lại cho ngươi.”

“Ngươi muốn đi đâu?” Hoàng Kiên hỏi.

“Ta đi tìm Tạ tướng quân.” Đoạn Lĩnh đáp, “Đông cung phái người ám sát Mục tướng gia, nói không chừng còn có mưu đồ, lúc này nếu không nhanh chóng áp dụng hành động, sợ rằng sẽ thành ngồi yên chờ chết.”

Hoàng Kiên lại nói một câu đi nhanh về nhanh, Đoạn Lĩnh liền cùng Vũ Độc đi theo hậu hoa viên rời khỏi, trở về viện tử của mình.

“Làm sao bây giờ?” Vũ Độc thật ra cực kỳ ngoài ý muốn, “Ngươi vì sao lại thả Hàn Tân?”

“Hắn ra ngoài điều binh vào thành.” Đoạn Lĩnh đáp, “Để hắn đi đối phó Thái Diêm, dùng lời của hắn tuyên cáo chuyện này sẽ tốt hơn chúng ta tự tuyên cáo.”

Vũ Độc nói: “Ta vẫn phải tận mắt nhìn thấy Mục Khoáng Đạt một lần.”

“Không cần đầu độc y.” Đoạn Lĩnh đáp, “Qua tối nay y cũng đã không còn giá trị gì. Mang cái hộp nọ theo, đi cùng ta.”

Trung thu, nửa đêm về sáng, Đoạn Lĩnh cùng Vũ Độc đi đến viện tử của Lý Diễn Thu.

Lý Diễn Thu đang uống rượu cùng ngốc tử A Hành. thấy Đoạn Lĩnh đến liền nói: “Đã chờ con quá nửa đêm.”

Vũ Độc đuổi ngốc tử đi, đặt hộp đồng xuống bàn đá, Đoạn Lĩnh nói: “Nhi thần tìm được mấy thứ này, tứ thúc người xem.”


Đoạn Lĩnh lấy ra mấy phong thư giao cho Lý Diễn Thu, nói: “May mà tìm được rồi, Lang Tuấn Hiệp còn thọc ra một kiếm.”

“Mục Khoáng Đạt đã chết?” Lý Diễn Thu thật ra còn rất ngoài ý muốn.

“Không chết, bất quá cũng sắp.” Đoạn Lĩnh nói, “Hàn Tân cho rằng Đông cung lấy được chứng cứ mưu phản của hắn, hiện tại đã ra khỏi thành. Nhi thần đoán bước tiếp theo hắn sẽ chơi một vố lớn, mang binh tiến vào khống chế nội thành.”

“Chờ hừng đông xem xét.” Lý Diễn Thu nói.

Đoạn Lĩnh bôn ba một đêm, vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ thế nhưng tinh thần lại rất phấn chấn, y không nói lời nào chỉ ngồi đối diện cùng Lý Diễn Thu, chờ đợi tin tức bên ngoài

Lý Diễn Thu lại giống như không chút quan tâm chuyện này, tựa hồ hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay. Y lại gọi người mang một cái đục đến, bắt đầu đục cái hộp đồng nọ.

Trong hộp là một thanh huyền thiết trọng kiếm, trên chuôi kiếm có khắc thái cực đồ.

“Cẩn thận ngón tay.” Đoạn Lĩnh nói.

Lý Diễn Thu đột nhiên nở nụ cười, hỏi: “Phụ thân con nói?”

Đoạn Lĩnh gật đầu.

Lý Diễn Thu lại nói: “Lần đầu tiên khi ta nhìn thấy nó, tam ca cũng nói với ta như vậy. “

“Tứ thúc có thể đáp ứng con một việc không?” Đoạn Lĩnh nói.

“Tự nhiên.” Lý Diễn Thu cũng không chạm vào Trấn Sơn Hà, chỉ nhìn thẳng vào Đoạn Lĩnh, nói, “Chuyện gì ta cũng có thể đáp ứng chon.”

“Đợi Hàn Tân vào thành rồi, tất cả đều nghe con an bày.” Đoạn Lĩnh nói, “Nhi thần còn muốn đi gặp Thái Diêm một lần.”

“Ừ.” Lý Diễn Thu hài lòng gật đầu, nói, “Xem ra con đã có kế sách rồi, thôi vậy, từ tối nay trở đi tất cả đều nghe con an bày. Hoàng nhi cũng đã đến lúc cần ra mặt.”

Đoạn Lĩnh còn có chút không dám chắc Hàn Tân có thể làm ra chuyện y cần hắn làm hay không, nếu hắn chỉ là dẫn binh đào tẩu, kế hoạch sẽ phải cải biến lần nữa. Nhưng Lý Diễn Thu lại không có chút lo lắng nào, chỉ thay thiếu niên châm rượu rồi nói: “Lão bản tiệm mỳ có trữ một ít cua hảo hạn, vừa rồi ta đã bảo người chưng thêm mấy con đưa qua đây, trước hết uống chút rượu đã.”


Đột nhiên bên ngoài vang lên thanh âm hỗn loạn, từ xa truyền đến tiếng hò hét, phảng phất giống như có người đang khai chiến, chỉ là không được bao lâu đã yên tĩnh lại. Vũ Độc ngẩng đầu nhìn về phía đông, còn cẩn thận phi thân lên tường, đạp mái nhà nhìn ra phía xa.

“Hàn Tân vào thành.” Vũ Độc nói.

“Đã đến nơi nào nào?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Vừa khống chế đường lớn trong thành, đang đi về phía Hoàng cung.” Vũ Độc đáp, lại nhảy lên mái ngói cao hơn quan sát một hồi, trước khi trời sáng là khoảnh khắc tối tăm nhất, trong đêm toàn thành vắng lặng, vừa ăn mừng Trung thu xong, mỗi nhà đều đóng cửa nghỉ ngơi, duy chỉ có ánh đuốc của Chinh bắc quân là lập lòe chớp động.

“Ta đi xem.” Vũ Độc nói.

“Không cần đi.” Đoạn Lĩnh nói, “Đợi ăn cua thôi, bọn họ hẳn là đang chuẩn bị tấn công Hoàng cung. Cứ để Hàn Tân và Thái Diêm chó cắn chó, rất tốt.”

Vũ Độc: “…”

Màn đêm buông xuống, Tạ Hựu hiển nhiên đã nhận được tin tức của Đoạn Lĩnh, cũng không áp dụng bất cứ thủ đoạn gì với Hàn Tân, chỉ làm vài động tác chống cự tượng trưng rồi để Chinh bắc quân tiến công thần tốc xông vào nội thành.

Nơi Lý Diễn Thu đang ở đã xem như vùng ven bên ngoài thành Giang Châu, đợi lúc Trịnh Ngạn đến thông tri tình huống thì Hàn Tân đã dẫn binh đến trước cửa Hoàng cung rồi.

“Diêu hầu cùng Ngũ công chúa đã rời khỏi.” Trịnh Ngạn nói, “Kế tiếp phải làm thế nào? Dùng danh nghĩa mưu nghịch giáp công Hàn Tân?”

“Không, lệnh toàn bộ Hắc giáp quân lui lại.” Đoạn Lĩnh nói, “Chiếm lấy ngoại thành, không chừa người nào lại, đợi khi toàn bộ Hắc giáp quân đã rời khỏi thành, ngươi lại đưa Tạ Hựu và Diêu hầu đến đây.”

Trời đã sáng, Trịnh Ngạn đưa tin vừa xong, quả nhiên Hàn Tân vừa thủ vững nội thành đã bắt đầu đối phó Tạ Hựu. Tạ Hựu lại hời hợt vài chiêu liền ra lệnh toàn thể Hắc giáp quân lui khỏi Giang Châu thành.



Thái Diêm trắng đêm chưa ngủ, chờ đợi Lang Tuấn Hiệp mang tin tức về, lại cùng Phùng Đạc thương lượng vài kế ứng đối, chuẩn bị bù đắp vào sơ hở. Không ngờ thứ chờ được lại là cấp báo Hàn Tân đánh vào Hoàng cung.

“Đây là có chuyện gì?” Thái Diêm kinh ngạc nói, “Hắn điên rồi sao?!”

Phùng Đạc nói: “Hắn không có điên, Mục Khoáng Đạt nhất định đã thông đồng được với hắn.”

Phùng Đạc thiên tính vạn tính cũng tính không ra Hàn Tân có thể cấu kết cùng Mục Khoáng Đạt, chỉ đành căn cứ tình huống hiện tại mà suy đoán. Thế nhưng ngay sau đó Hắc giáp quân lại toàn bộ rút lui, không có bất kỳ kháng cự nào, chuyện này khiến Phùng Đạc cảm giác được nguy cơ lớn nhất của bọn họ đã đến.

“Tạ Hựu đâu?” Thái Diêm hỏi vội, “Hắc giáp quân đều đi đâu cả rồi?”

“Điện hạ!” Một gã thị vệ thất kinh địa tiến đến, “Bọn họ đã đến ngọ môn rồi!”


“Miệng nhất định cắn chặt.” Phùng Đạc nói, “Có thế nào cũng không thể thừa nhận, ta đi đối phó Hàn Tân.”

Lúc mặt trời mọc ngọ môn đã trống rỗng, thị vệ, cung nữ, thái giám, kẻ chạy đã chạy, người hàng đã hàng, hầu như không có bất kỳ kháng cự nào, Hàn Tân cứ thế thuận lợi công vào Hoàng cung.

“Hàn tướng quân.” Phùng Đạc xuất hiện ở bên ngoài bậc thang trước cửa ngọ môn, đón lấy dương quang vạn trượng, “Ngài đây là muốn làm cái gì?”

Hàn Tân cười lạnh nói: “Chuyện đêm qua trong lòng các ngươi rõ ràng nhất. Diêu hầu đâu? Đã nhanh chân chạy rồi sao?”

Hàn Tân dò xét khắp nơi, Phùng Đạc lạnh lùng nói: “Hàn tướng quân, ngài chẳng lẽ lại tin lời của đám tiểu nhân vô sỉ…”

“Bắt y lại!” Hàn Tân quát lớn.

“Ai dám động thủ!” Thái Diêm cũng xuất hiện, cả giận nói, “Các ngươi đều đã từng là tướng sỹ dưới trướng phụ hoàng ta, hôm nay lại muốn dùng đao thương chỉ vào ta sao?”

Lúc Hàn Tân cướp binh quyền của Lý Tiệm Hồng thì Lý Tiệm Hồng vẫn còn là Bắc Lương Vương nên không bị mang tiếng mưu nghịch, nhưng sau Lý Tiệm Hồng lại trở thành Đế quân, những kẻ tham dự binh biến tại Tướng quân lĩnh lúc nào cũng bị đè ép dưới uy nghiêm thiên gia, chuyện cũ cũng biến thành tâm bệnh. Lúc này Thái Diêm vừa hô một câu, đúng là nhất thời không ai dám tiến lên.

Hàn Tân quát to: “Tên này là Thái tử giả! Các ngươi đều bị hắn gạt! Mau bắt lấy hắn!”

Việc này cũng là tâm bệnh trong lòng Thái Diêm, bị Hàn Tân làm trò vạch mặt trước mấy vạn tướng sỹ, Thái Diêm nhịn không được lui nửa bước, may là phía sau có Phùng Đạc ngăn lại.

Phùng Đạc nói: “Tướng quân, muốn vu khống người cũng phải xuất ra chứng cứ, bằng không cho dù chúng ta có chết tại đây ngài cũng khó chặn miệng được người trong thiên hạ. Tự nhiên, nếu ngài là ôm mục đích thí quân, ngược lại cứ việc tự tiện.”

Hàn Tân suy nghĩ chốc lát, khẽ hít sâu, nếu muốn bắn chết ‘Thái tử’ tại nơi này cũng không phải không thể, chỉ là cả đời này của hắn, thậm chí hậu thế cũng phải đeo lên danh tiếng sỉ nhục, không bằng trước cứ chiếu cáo thiên hạ rồi mới xử tử.

“Truyền lệnh xuống.” Hàn Tân thấp giọng nói, “Đem bọn họ mang về Đông cung, trước hết giam lại rồi nói tiếp.”

Đoạn Lĩnh ăn xong bữa cơm trung thu liền mơ mơ màng màng ngủ mất, đến lúc sáng sớm mơ hồ nghe được giọng nói trong viện, nhận ra đó là Vũ Độc.

“Vì vậy, kỳ thực chính là có đủ chứng cứ…” Vũ Độc nói, “Chỉ là Hàn Tân trước hết thay chúng ta động thủ.”

Đoạn Lĩnh một thân áo đơn đẩy cửa bước ra, nhìn thấy trong viện còn có Tạ Hựu và Diêu Phục, Lang Tuấn Hiệp, Thương Lưu Quân, Trịnh Ngạn, Vũ Độc và là Lý Diễn Thu.

Đoạn Lĩnh vừa tỉnh ngủ, tóc tai bù xù, y phục còn không kịp chỉnh chu, vội vàng thẹn thùng nói lời xin lỗi, đóng cửa quay vào mặc quần áo. Vũ Độc bước nhanh tiến lên, không ngờ đến thiếu niên lại tỉnh sớm như vậy, hắn còn chưa kịp chuẩn bị quần áo cho y thay đổi.

“Đã đến bao lâu rồi?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Cũng được một lúc.” Vũ Độc đáp, “Thấy ngươi đang ngủ liền không nỡ đánh thức.”

Đoạn Lĩnh rửa mặt chải đầu xong liền ra ngoài, vốn định nói một tiếng thất lễ lại thấy Tạ Hựu và Diêu Phục hướng về phía mình hành lễ, tội danh là ‘Mạo phạm Điện hạ’.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận