Tương Kiến Hoan

Lý Diễn Thu tựa hồ cảm giác được cái gì, dừng ở bên mã xa trầm mặc chốc lát, sau đó nói: “Bôn Tiêu, đổi một chủ nhân mới ngươi có không nghe lời không?”

Bôn Tiêu phát từ trong mũi ra một loạt tiếng phì phì, Lý Diễn Thu giật dây cương một cái, quát: “Giá!”

Bôn Tiêu giật giật, một lát sau mới không tình nguyện xoay người dọc theo đường lớn chạy chậm vài bước. Tạ Hựu cùng Thái Diêm đều nở nụ cười.

“Hồi cung!” Lý Diễn Thu cất cao giọng ra lệnh, lại hướng về phía Vũ Độc nói: “Trẫm mang nó về cưỡi vài ngày, sau này sẽ trả lại cho ngươi, nhìn thương thế của ngươi như vậy hiện tại cũng không thể cưỡi ngựa.”

Vũ Độc gật đầu, Tạ Hựu lại trêu ghẹo: “Sẽ không phải là bị con ngựa ngoan cường này hất té đó chứ.”

Mọi người cười to, liên Lý Diễn Thu cũng nở nụ cười, Thái Diêm lại nói với Vũ Độc: “Dưỡng thương cho tốt.”

Lý Diễn Thu giục ngựa ly khai, Bôn Tiêu liền cất vó chạy tạo ra một trận gió thổi cho lá phong cuồn cuộn, Lý Diễn Thu cưỡi trên người nó xông thẳng vào phía trong hoàng cung, vạt áo choàng màu minh hoàng đón gió phi dương, cùng với cả bầu trời huyết sắc phong hoa ánh cùng một chỗ.

Vũ Độc nhìn theo bóng Lý Diễn Thu rời đi khuất dạng mới chuyển người lên xe.

“Xin lỗi.” Đoạn Lĩnh nói với Vũ Độc.

Vũ Độc còn đang suy tư, nghe được lời này thì có chút không giải thích nổi, hỏi: “Cái gì?”

Đoạn Lĩnh cảm thấy Tạ Hựu và Lý Diễn Thu đối đãi với Vũ Độc rất không khách khí, còn châm chọc khiêu khích, bình thường nếu y nghe được cũng sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu, huống chi Vũ Độc còn vì y mới bị một thân thương tích như vậy, xét đến cùng là Lý gia thiếu hắn. Vũ Độc hiểu được, đột nhiên cảm thấy buồn cười, lắc đầu nói: “Có đáng gì đâu.”

Đoạn Lĩnh trăm triệu lần không ngờ đến Vũ Độc lại có thể trở nên rộng rãi như vậy, lúc trước Thương Lưu Quân chỉ trào phúng hắn vài câu hắn cũng đã giận dữ hết nửa ngày, hiện tại lại trưng ra bộ dạng hoàn toàn không sao cả.

Vũ Độc chống tay lên vách xe, nhìn phố xá bên ngoài phủ đầy lá vàng, Đoạn Lĩnh nhích người qua tựa vào vai hắn từ phía sau. Vũ Độc quay đầu lại hỏi: “Mới vừa rồi bệ hạ không nhìn thấy ngươi chứ?”

Đoạn Lĩnh lắc đầu, trong một giây ngắn ngủi vừa rồi y và Lý Diễn Thu quả thực đã đối diện, thế nhưng ánh mắt hai người vừa chạm liền dời đi, huống chi trong chốc lát ngắn ngủi đó giữa hai người còn cách một đạo màn trúc, Lý Diễn Thu khẳng định không nhận ra y.

“Tứ hoàng thúc là người thế nào?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Bệ hạ thể chất yếu đuối, thường xuyên sinh bệnh.” Vũ Độc nói với Đoạn Lĩnh, “Người suốt ngày bệnh tật, hoặc ít hoặc nhiều đều có chút tính tình khó chịu.”

Trời thu thái dương vạn trượng, Lý Diễn Thu dừng ngựa bên ngoài điện Thái Hòa, gió chiều dào dạt, mấy đạo cờ xí đều phất phới tung bay.

“Ngô hoàng vạn tuế!” Hắc giáp quân mang theo khí thế bài sơn đảo hải tung hô, quỳ một chân trên đất.

Tạ Hựu cùng Thái Diêm chậm rãi bước tới, Lý Diễn Thu hơi ngơ ngẩn xuất thần, vừa rồi có một sát na y tựa hồ cảm nhận được thứ gì đó.

“Chúng khanh cực khổ rồi.” Lý Diễn Thu nói.

Hắc giáp quân tản ra như thủy triều, nhường lại một con đường để Lý Diễn Thu tiến nhập chánh điện. Hoàng cung Giang Đô kinh qua mấy độ phong vũ, hôm nay được dày công tu sửa, sự xa hoa còn muốn vượt hơn Tây Xuyên mấy lần, một gã thái giám tiến lên giúp Lý Diễn Thu cởi áo choàng xuống, Lý Diễn Thu tiếp tục dọc theo hành lang tiến bước.

Trịnh Ngạn, Lang Tuấn Hiệp đều đã đến, Lý Diễn Thu dạo qua Đông cung, trong ngoài đều liếc mắt một lần, Lang Tuấn Hiệp đang ngồi trên hành lang thổi địch, nhìn thấy Lý Diễn Thu đi ngang qua vẫn không đứng dậy hành lễ.

“Dọc theo hành trình cũng mệt mỏi rồi.” Lý Diễn Thu cũng không để ý tới Lang Tuấn Hiệp, chỉ nói với Thái Diêm, “Đi nghỉ đi.”

Thái Diêm vẫn đi theo phía sau y, nói: “Sáng sớm ngày mai là giờ lành, còn phải tế thiên, Hoàng thúc cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”

Lý Diễn Thu đáp: “Nhà tuy đã dời đi thế nhưng thuốc vẫn không tránh được phải uống, Thái tử cứ an tâm.”

Thái Diêm liền cùng một đám tôi tớ Đông cung kính cẩn tiễn Lý Diễn Thu rời đi.

Trong Trường Thu cung, Mục Cẩm Chi đang ngồi trước gương kẻ mày, xiêm y son phấn đều đã được đưa đến, đang được đám cung nhân mở ra kiểm kê số lượng.

“Người nào lại trêu chọc bệ hạ?” Mục Cẩm Chi nhìn ảnh chiếu của Lý Diễn Thu trong gương, chân mày nhướn lên tủm tỉm hỏi.

“Không có người nào trêu chọc trẫm.” Lý Diễn Thu đứng ở sau lưng Mục Cẩm Chi đáp, “Hoàng hậu có hoả nhãn kim tinh, không ngờ cũng có lúc nhìn nhầm.”

Mục Cẩm Chi buông trâm gài tóc, thuận miệng nói: “Chuyện môn khách Thái tử ngày hôm nay đã phân phó xuống. Khoa thi tiếp theo vừa vặn dùng để chọn người, có thể nói Thái tử tự mình đi nhìn.”

Lý Diễn Thu nho nhã lễ độ nói: “Đã khiến Hoàng hậu phí tâm.”

Phu thê hai người vốn trò chuyện không hợp, Lý Diễn Thu chỉ nói xong nửa câu liền đi ra ngoài, Mục Cẩm Chi vẫn liếc theo bóng lưng của y trong tấm gương đồng.

Lý Diễn Thu trở về tẩm cung của mình, hướng mắt nhìn lên mảnh tinh không bên ngoài Tuyên Thất điện.

Trịnh Ngạn đang ngồi dưới hành lang bảo cung nhân mở rương, đi tìm rượu của mình.

“Trịnh Ngạn.” Lý Diễn Thu nhíu mày, “Ngươi thế nào còn ở chỗ này?”

“Thái tử ghét bỏ ta, bệ hạ.” Trịnh Ngạn tao nhã đúng mực nói, “Có Ô Lạc Hầu Mục ở đó, ta cũng không cần phải đi tìm sự xem thường. Hai bên không cần gặp gỡ chẳng phải là càng thêm vui vẻ hài lòng sao?”

“Ta vừa nhìn thấy Ô Lạc Hầu Mục trong lòng đã nổi lên một ngọn lửa vô danh.” Lý Diễn Thu cũng hòa hòa khí khí trò chuyện với Trịnh Ngạn, “Tứ đại thích khách, mỗi người dưa vẹo táo nứt khác nhau, hôm nay xem ra kẻ bất đắc ý nhất như Vũ Độc so với các ngươi còn đoan chính hơn. Ta vẫn luôn kỳ quái có phải hắn đã hạ độc gì cho các ngươi không? Một người hai người, hiện tại đều thay đổi thành bộ dáng như vậy.”

Lời này đem cả Trịnh Ngạn cũng mắng vào trong, hai huynh đệ Lý gia, một người phong mang tất lộ, một kẻ miên lý tàng châm, Trịnh Ngạn từ lâu đã thăm dò được tính tình của Lý Diễn Thu, biết lần này y thật sự đang nổi giận.

Trịnh Ngạn lập tức nói: “Bệ hạ thứ tội, thần liền lập tức trở về Đông cung.”

Sau khi Trịnh Ngạn rời đi, Lý Diễn Thu mới có thể thở dài ra một hơi.

“Bệ hạ, phải uống thuốc rồi.” Cung nữ dâng lên một chiếc bát ngọc, Lý Diễn Thu tiện tay tiếp nhận, uống cạn rồi vung lên ném thẳng ra ngoài viện. Bát ngọc lưu ly chạm đất phát ra một tiếng vang nhỏ, rơi đến nát bấy.

————————–

“Oa ——!” Cuối cùng Đoạn Lĩnh cũng đã về đến nhà mới.

Tướng phủ đã để riêng cho Vũ Độc và Đoạn Lĩnh một gian trạch viện, cung cách chẳng khác gì một tòa phủ đệ, so với mảnh sân vắng vẻ ở Tây Xuyên trước kia thì nơi này lớn hơn rất nhiều, tứ phòng lưỡng tiến, một mặt có bình phong, còn có hậu viện để cho bọn họ nuôi ngựa, lại tỉ mỉ an bày một tên quản sự, hai tôi tớ hầu hạ.

Trong viện còn có núi giả, có hồ nước, phía sau hồ nước có một mảnh trúc viên, ven hồ có mấy gốc đào, nước chảy từ trong ống tre gác trên tường viện róc rách không ngừng vào giữa hồ, nghe nói nước kia là được dẫn từ trong phủ Thừa tướng tới.

“Tướng gia thỉnh nhị vị sau khi trở về trước tiên ở đây.” Chủ kia sự nói, “Tắm rửa một chút cho bớt mệt mỏi, tối nay liền vì nhị vị bày tiệc tẩy trần.”

“Đều lui xuống đi, không cần các ngươi hầu hạ.”

Vũ Độc đứng tại tiền viện nói với quản sự kia, Đoạn Lĩnh lại vào trong phòng nhìn trái nhìn phải, nhà mới có bình phong phủ gấm hoa thêu hai mặt khiến y nhớ đến Quỳnh Hoa viện, ngay cả bày biện đều là sứ men xanh, còn có cả một gian thư phòng để y đọc sách.

Quản sự cẩn thận dìu Vũ Độc tiến vào.

“Dạ.” Gã tựa hồ đã lường trước sự phân phó vừa rồi của Vũ Độc, dìu người vào trong liền lui ra đứng chờ ngoài sân, trước sau không chịu rời đi.

Đoạn Lĩnh suy nghĩ một chút lại nói với quản sự: “Chỗ của Vũ gia có không ít cơ mật giang hồ lại nuôi chứa nhiều độc vật, chỉ sợ trong lúc vô tình khiến các ngươi ngộ thương. Vì vậy các ngươi không cần lưu lại trong viện, nếu chúng ta cần phân phó gì tự nhiên sẽ đến Tướng phủ truyền đạt. Đều trở về đi.”

Lúc này quản sự nọ mới gật đầu, khom lưng cáo từ với Đoạn Lĩnh và Vũ Độc.

Có những chuyện không có người ngoài mới có thể nói ra, bằng không bọn họ ngay cả chết thế nào cũng không biết.

“Còn có tiền!” Đoạn Lĩnh nhỏ giọng nói, “Hai trăm lượng vàng đâu!”

Lúc ở tại Đồng Quan, Đoạn Lĩnh đã đem việc bảo tàng báo lại cho Mục Khoáng Đạt, cả tòa kim sơn như vậy cũng không biết đối phương sẽ xử lý như thế nào, nếu thật sự đem ra để dùng thì muốn mua cả một tòa thành vẫn còn dư dả, một chút ban thưởng như thế cũng không coi là cái gì.

Bất quá Đoạn Lĩnh vẫn là rất cao hứng, chí ít bọn họ không cần mỗi ngày đều ăn bánh nướng nữa.

Vũ Độc ngồi tại chỗ nói: “Muốn ăn cái gì, ta ra ngoài mua về.”

Đoạn Lĩnh nói: “Ngươi ngồi yên, đừng cử động nhiều.”

Đoạn Lĩnh ôm chăn đến bảo Vũ Độc dịch vào, lại thả thêm một cái gối đầu trên giường hắn. Vũ Độc nhìn Đoạn Lĩnh, nói: “Ngươi ngủ trong phòng này cũng đúng, ta sẽ ngủ dưới giường xem chừng cho ngươi.”

“Không sợ nửa đêm ta xuống giường uống nước, một cước giết chết ngươi sao?” Đoạn Lĩnh cười nói.

Vũ Độc nhớ đến lời này mấy tháng trước chính mình đã nói, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, hai người đều mỉm cười thả lỏng.

Vũ Độc nói: “Để ta làm đi.”

“Ngươi phải nghe lời của ta, biết không?” Đoạn Lĩnh nghiêm túc nói.

“Được rồi, được rồi.” Vũ Độc đáp, “Dù sao cũng phải cho ta chút chuyện để làm chứ, ta bị thương không phải tàn phế.”

Vũ Độc được Đoạn Lĩnh chiếu cố thực sự cảm thấy bất an, cái này không liên quan đến thân phận của Đoạn Lĩnh, chỉ vì hắn đã lớn như vậy, cho đến bây giờ cũng chưa từng có người đối với hắn tốt đến thế.

“Vậy ngươi tắm rửa đi.” Đoạn Lĩnh nói với Vũ Độc.

Vũ Độc giơ tay lên ngửi ngửi ống tay áo của mình, vẻ mặt đỏ bừng, Đoạn Lĩnh lại ra ngoài sai người đem nước tắm vào.

Bọn tôi tớ khinh một thùng gỗ lớn đến đặt ở phòng ngách, sau đó nhanh chóng pha từng thùng nước nóng lạnh vào đến nhiệt độ thích hợp.

“Tự ta tắm được rồi.” Vũ Độc liền nói.

“Nhanh cởi áo.” Đoạn Lĩnh cứng rắn quyết định, cầm theo y phục Vũ Độc vừa thay ra bước đến hậu viện, ném vào trong chậu đổ nước ngâm, lại về phòng tìm y phục sạch. Lần này Mục Khoáng Đạt đưa người có khả năng đến, vị quản sự vừa rồi làm việc cực kỳ cẩn thận thỏa đáng, lúc nãy cư nhiên quên mất nên ban thưởng.

Không bao lâu sau, Đoạn Lĩnh liền mang theo y phục sạch đến, xắn tay áo lên giúp Vũ Độc tắm rửa. Trên tay Vũ Độc còn đang quấn băng không thể chạm nước, hắn đang dùng một tay chà xát cơ thể thì thấy Đoạn Lĩnh bước vào, gương mặt tuấn tủ đột nhiên đỏ đến tận cổ.

Đoạn Lĩnh đè Vũ Độc xuống giúp hắn tắm rửa toàn thân, từ đêm hôm đó bị thương đến giờ Vũ Độc vẫn không chạm nước, lúc này hắn nhàn nhã đặt tay trái lên mép thùng tắm lộ ra bắp thịt cường tráng, hưởng thụ Đoạn Lĩnh xoa bóp.

“Đừng xuống sâu quá.” Vũ Độc nói, “Đừng, đừng, đừng, đừng xoa xuống dưới nữa!”

Thùng tắm quá lớn, Đoạn Lĩnh cũng đã vươn cả nửa người vào rồi, Vũ Độc cảm giác được người kia thực sự là đang nghiêm túc giúp mình tắm rửa, thế nhưng bàn tay mềm mại kia không ngừng sờ đến sờ lui… hắn đã sắp không chịu nổi rồi.

Đoạn Lĩnh nói: “Nâng chân lên một chút.”

Vũ Độc đột nhiên cảm giác được Đoạn Lĩnh rất thú vị, tâm tư đùa giỡn chợt nổi lên, một tay ôm lấy Đoạn Lĩnh kéo vào trong thùng. Chỉ nghe ‘Đùng’ một tiếng, xung quanh thùng tắm đều bị nước văng đến ướt sũng.

Đoạn Lĩnh cả giận nói: “Ngươi!”

Cả người Đoạn Lĩnh ướt đẫm, mặt của Vũ Độc lại đỏ lên, cười nói: “Ngươi cũng tắm thôi, ta không tắm nữa.”

Đoạn Lĩnh nói: “Trên người ngươi có vết thương, đừng làm càn.”

Đoạn Lĩnh cởi bộ y phục ướt đẫm của mình ra, cả người xích lõa cưỡi trên đùi Vũ Độc, đột nhiên trong lòng y dâng lên một cỗ tư vị không rõ. Trước đây, mỗi khi da thịt thân cận với Vũ Độc y cũng chưa từng cảm nhận giống như bây giờ.

Mặt của Đoạn Lĩnh cũng đỏ lên, phảng phất như trở về đêm đó khi vừa đến Thượng kinh vô tình nhìn thấy thân thể của Lang Tuấn Hiệp qua khe cửa. Nhưng khi đối phương đổi thành Vũ Độc, nhịp tim của y lại còn kịch liệt hơn, tựa hồ như có cái gì cực kỳ mới mẻ, tư vị kích thích vẫn trốn sau một lớp sa mỏng, tùy thời chờ y vén lên nhìn rõ.

“Tại sao không nói chuyện?” Vũ Độc thật ra đã phục hồi tinh thần lại, một tay lười biếng gác lên mép thùng, tay kia vỗ vỗ bờ vai trắng nõn của Đoạn Lĩnh, kỳ quái nhìn y.

“Không… không có.” Đoạn Lĩnh khẩn trương nói.

Một khắc nọ, Vũ Độc giống như cũng cảm nhận được cái gì, ánh mắt lập tức mang theo tiếu ý.

Đoạn Lĩnh “Ừ” một tiếng, vùi đầu dùng khăn vài giúp Vũ Độc chà ngực.

Phía ngoài truyền đến tiếng bước chân, động tác của hai người đồng thời cứng lại.

“Này, huynh đài, ngươi có phải còn thiếu ta một chén rượu hay không.” Thanh âm lười biếng của Trịnh Ngạn vọng vào.

Đoạn Lĩnh lại càng hoảng sợ, y chưa từng gặp qua Trịnh Ngạn, còn tưởng là người của phủ thừa tướng xông vào viện, Vũ Độc dùng một tay ôm ngang hông Đoạn Lĩnh, kéo y vào lồng ngực.

Bước chân Trịnh Ngạn rảo đều, lúc hắn mở cửa phòng ngách ra thì Vũ Độc đã ôm được cả thân hình trần trụi của Đoạn Lĩnh để y nằm trước người mình, gương mặt thì chôn vào hõm vai.

Khi Trịnh Ngạn nhìn đến chỉ thấy Vũ Độc đang ôm một thiếu niên, hai người cùng tắm.

“Trịnh Ngạn! Ngươi đến cùng có mắt hay không!” Vũ Độc không nhịn được nói, “Cút ra ngoài cho ta!”

Trịnh Ngạn cười ha hả, vội vàng đóng cửa lại, nói: “Ngươi cứ tiếp tục, không trách ta được, không trách được mà. Thật sự là không ngờ đến.”

Vũ Độc đáp: “Chờ ở bên ngoài, ít nói nhảm.”

Tiếng chân của Trịnh Ngạn xa dần, lúc này Đoạn Lĩnh mới ngẩng đầu lên, vừa rồi khi thân thể xích lõa của y và Vũ Độc dây dưa cùng nhau thì liền cảm giác được trái tim cả hai đều cùng đập loạn, mà cái vật kia của đôi bên cũng trướng đến mức dựng thẳng cả lên.

Hai người đối mặt thở dốc, Vũ Độc làm một tư thế tay ý bảo tiếp tục tắm rửa. Đoạn Lĩnh nuốt nước bọt, tiếp tục giúp Vũ Độc chà xát thân thể.

“Được rồi.” Đoạn Lĩnh nhỏ giọng nói, bước nhanh đi ra, thiếu chút nữa đã trượt chân ngã nhoài.

“Cẩn thận.” Vũ Độc vội vàng vươn tay ôm ngang eo Đoạn Lĩnh giúp y đứng thẳng. Đoạn Lĩnh nhanh chóng mặc quần áo vào, đợi sắc đỏ trên mặt rút đi mới dìu Vũ Độc ra ngoài, giúp hắn lau người, đợi khi lau đến thân dưới, mảnh khăn chạm vào vật hùng tráng dựng thẳng nọ, mặt của cả hai lại đỏ lên.

Vũ Độc mặc ngoại bào vào đã có thể tự mình bước đi, chỉ là có chút lảo đảo, dưới chân xỏ guốc gỗ, từng bước từng bước tập tễnh bước qua hành lang, lướt ngang Trịnh Ngạn vào trong chủ phòng.

“Nhanh như vậy?” Trịnh Ngạn nói, “Sẽ không phải bị ta làm sợ đến bắn ra chứ.”

Vũ Độc mắng Trịnh Ngạn một câu thô tục, Đoạn Lĩnh ở trong phòng ngách lại càng hoảng hốt, đây là lần đầu tiên y nghe Vũ Độc mắng tục. Chỉ lát sau lại vang lên một trận thanh âm guốc gỗ, Vũ Độc chậm rãi gõ gõ cửa phòng, đưa cho Đoạn Lĩnh một bộ quần áo sạch, bảo y mặc vào.

Đợi Đoạn Lĩnh thu thập xong, Vũ Độc mới gọi tôi tớ vào khênh thùng tắm đi, tóc của hắn vẫn còn ướt sũng, bên ngoài chỉ bọc một lớp ngoại bào, chân trần tựa vào tháp. Lúc này mới bắt đầu chiêu đãi Trịnh Ngạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui