Tướng Minh

Quận Thượng Cốc, bên sông Dịch Thủy, Bác Ngưu Sơn.

Chân núi có một khu rừng đào, đã vào tháng mười, hoa đào sớm đã tan mất, cây đào núi từ lâu đã bị hái sạch sành sanh, mà ngay cả lá đào đã bắt đầu rơi rụng điêu tàn. Trong rừng đào có một nhà tranh thấp bé, cũ nát, đơn giản đến cả sân cũng không có, dường như chủ nhân chẳng muốn cắm mấy rào tre thành tường. Rừng đào nhìn có vẻ tiêu điều, mà nhà tranh nhìn có vẻ quạnh quẽ. Cả hai ở một nơi, toàn bộ mùa thu tựa như càng trở nên hiu quạnh gấp đôi.

Ngoài rừng đào chính là Dịch Thủy, cũng không rộng lớn mạnh mẽ, nhưng lại không nhìn tới ngư ông đánh thuyền trên sông, nhìn không tới đứa bé chăn trâu trên bãi cỏ, đương nhiên cũng không nhìn tới thôn phụ đang giặt quần áo bên sông.
Nơi này có một ngọn núi, một sông, một mảnh rừng đào, một tòa nhà tranh.

Trên bàn đá ngoài nhà tranh, một lão nhân đầu cúi thấp mắt híp lại như đang ngủ, mà trên thực tế, ánh mắt của lão luôn luôn máy động ngồi đó. Lão nhân nhìn chăm chú một cành khô dưới đất, trên cành khô có một con kiến đang bò tới bò lui. Lão nhân ngồi ở chỗ kia, tay run rẩy khô gầy giống như cành khô kia, dường như là chịu không nổi gió thu lạnh, hay là do thấy con kiến không tìm thấy nhà mà sốt ruột thay nó.

Bên cạnh lão nhân có một con chó đang nằm.

Tháng mười trong núi đã không còn oi bức nữa, nhưng con chó già vẫn lè lưỡi thở hổn hển, cũng không biết vừa rồi truy đuổi con thỏ hoang bướng bỉnh mệt muốn chết hay là nó chỉ đơn thuần há miệng thở.
Lão nhân híp mắt xem con kiến, con chó già híp mắt nhìn lão nhân.

Gió thổi qua rừng đào, thổi qua cành cây, thổi lên tiếng chuông ngoài rừng đào.

Chuông nằm trong tay một cô bé, cô bé lại nằm trong lòng một người đàn ông dũng mãnh.

Một hàng năm sáu người xuất hiện ở bên ngoài rừng đào. Mọi người xuống ngựa ở bên ngoài rừng đào, đi bộ vào sâu bên trong. Đi trước nhất là một người đàn ông gầy gò mặt sẹo dữ tợn, phong trần mệt mỏi. Phía sau y là một người đàn ông còn cường tráng hơn y, trong lòng bế một cô bé khoảng mười tuổi xinh đẹp trắng trẻo như phấn. Phía sau hai người dũng mãnh là hai cô gái xinh đẹp. Cô gái đi đằng trước nhìn lớn tuổi hơn một chút, tựa như quả đào trong trắng nõn lộ ra màu đỏ chín làm người ta thèm nhỏ dãi. Đi gần cuối là một cô gái tuổi nhỏ hơn, nhìn giống như hoa đào núi nở rộ vào tháng ba, đi sau cùng là một thiếu niên nhìn có chút biếng nhác, miệng còn ngậm một cây cỏ khô vàng.

Trời chiều kéo dài bóng dáng đoàn người này, bóng dáng đi qua rừng đào giống như cô hồn dã quỷ phiêu đãng.

Bọn họ đương nhiên không phải quỷ, mà là vài người có máu có thịt có tình có nghĩa.

Khi lão nhân nhìn thấy người đàn ông trên mặt có vết đao kia, ánh mắt đang híp lại trợn to. Mà ngay cả lưng đã cong gập lại cũng không tự chủ thẳng lên một chút.

- Đạt Khê, là ngươi sao?
Lão nhân ngẩng đầu, có chút kinh ngạc hỏi.

Đi trước nhất chính là Đạt Khê Trường Nho. Sau khi y nhìn thấy lão nhân thì cười cười nói: - Ông còn chưa chết à?

Lão nhân bĩu môi giống như trẻ con: - Ta nhớ câu này mình đã nói với ngươi đấy, ít nhất ta còn sống đến tám mươi tuổi, mà ngươi nhiều nhất chỉ có thể sống đến năm mươi tuổi, ngươi còn chưa có chết, ta sao có thể chết?

Đạt Khê Trường Nho không khách khí châm chọc: - Ông nói mấy lời này thật hay sao? Ta nhớ năm đó lúc ông còn là Tán Kỵ Thị Lang, thề thốt với ta rằng người kia sẽ trở thành vị Thiên cổ nhất đế được người đời ca tụng muôn đời. Nếu ông nói là thật, sao lại chạy tới Bác Ngưu Sơn kéo dài hơi tàn thế này?

Lão nhân kia hừ một tiếng nói: - Cho dù như lời ngươi nói, ta sẽ chết tốt ở trong khu rừng đào này, sao ngươi lại tới quấy rầy sự thanh tịnh của ta?

Đạt Khê Trường Nho cười ha ha, chỉ vào mũi lão nhân nói: - Ông muốn trốn thanh tĩnh có thể trốn sao? Ta muốn tìm ông, đừng nói một tòa Bác Ngưu Sơn, cho dù vào Đông Hải cũng không trốn được đâu. Năm nay ông đã hơn sáu mươi tuổi rồi, ta mới qua ba mươi tuổi thôi, cho nên gặp ông ta muốn nói cho ông biết, chắc chắn ta tới kịp dự lễ tang của ông để ông nở mặt nở mày đấy, còn đốt pháo, khua chiêng gõ trống, tiễn ông lên đường. Đương nhiên, nếu ông chết muộn so với ta cũng có thể làm cho ta như vậy.
- Đạt Khê Trường Nho! Ngươi tưởng là ngàn dặm xa xôi chạy tới đây chỉ để châm chọc ta, ta đây cũng không chào đón ngươi.

Lão nhân nghiêm trang nói.

Đạt Khê Trường Nho thấy ông lão nghiêm chỉnh, vì thế vẻ mặt cũng nghiêm chỉnh theo: - Dĩ nhiên ta không phải đến châm chọc ông, mà là đến đưa cho ông một đồ nhi thông minh lanh lợi. Nói đến ông hẳn nên cám ơn ta mới đúng, bằng không y thuật xuất thần nhập hóa của ông chỉ sợ sẽ theo ông vùi vào lá cây đào mục nát, thối rữa, sau đó bị người đời quên lãng.

- Đồ nhi?
Lão nhân hơi sửng sốt, lập tức cả giận nói: - Không cần!

Lão run rẩy đứng lên, đi về phía trước vài bước chỉ vào chóp mũi Đạt Khê Trường Nho nói: - Ngươi bảo ta thu đồ đệ thì ta thu đồ đệ à? Tuy rằng ta nợ ngươi một cái mạng, nhưng ngươi đừng mơ thao túng ta.

Đạt Khê Trường Nho căn bản không để ý tới ông lão, mà vẫy tay với cô bé xinh xắn đứng cách đó không xa, nói: - Tiểu Địch, đến đây nào, ra mắt lão già họm hẹm này đi, sau này ông ta chính là sư phụ của con rồi, gọi sư phụ đi.

Cô bé ngoan ngoãn chạy tới, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lên nghiêm trang đánh giá lão nhân giống như lá khô này.

- Không được kêu!

Lão nhân khàn khàn cổ họng hô, mà con chó già nằm trên đất cũng đứng lên, nhe răng nanh sắc bén với những người xa lạ này.

- Ông nội.

Ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn như búp bê lên, Tiểu Địch mỉm cười, thánh thót gọi một tiếng. Giọng nói kia vang xa, khiến khắp rừng đào trong nháy mắt này như tràn đầy sức sống.

Lão nhân ngơ ngẩn, thân mình không tự chủ được run rẩy lên.
- Cháu gọi ta là gì?

Cổ họng của lão nhân càng khàn hơn, khàn giống như kèn sừng trâu lọt hơi ra ngoài bị bão cát phương bắc quét qua.

- Ông nội.

Giọng nói của Tiểu Địch lảnh lót dễ nghe quanh quẩn trong rừng đào.

Lão nhân không kìm lòng nổi cúi người, nâng ngón tay giống như cây gỗ khô khẽ điểm nhẹ trên chóp mũi tinh xảo của Tiểu Địch. Giờ khắc này, từng cảnh từng cảnh chuyện cũ bị lão cố ý phủ đầy bụi lên đã bùng lên không thể kìm nén. Một năm đó, mười vạn hùng binh Đại Tùy vượt qua Đại Giang, với thế bẻ gãy nghiền nát tiêu diệt Nam Trần. Lạch trời ngăn không được Tùy binh tràn đầy tinh thần phấn chấn hùng mạnh vô cùng, huống chi là triều đình Nam Trần đã mục nát không thể tả?

Một năm kia, nước phá, gia vong.

Một năm kia, con trai lão, con dâu, và đứa cháu gái nhỏ mới năm tuổi đều đi sang thế giới bên kia.

Một năm kia, lão tên là Hứa Trí Tàng, là Tán Kỵ Thị lang Trần quốc.

- Ông nội đừng khóc.

Tiểu Địch lấy ra một chiếc khăn tay sạch, lau nước mắt trào ra từ đôi mắt đục ngầu của ông lão. Động tác của cô bé rất cẩn thận, rất nhẹ nhàng tựa như đang khuyên nhủ một đứa bé nhỏ hơn mình.
- Ông nội, cháu tặng cho ông một thứ mà An Chi ca ca để lại cho cháu, ông hứa là không khóc nhé.

Tiểu Địch lấy từ trong người ra một bản bút ký của Lý Nhàn, đưa cho lão nhân. Lão nhân run rẩy nhận lấy, hiền từ nhìn Tiểu Địch, nói: - Được, ông nội xem xem nào, là thứ gì vậy.

Vài phút sau, lão nhân lau nước mũi, kêu lên: - Đây là do tên điên nào viết vậy, thật con mẹ nó...con mẹ nó đúng là thiên tài mà.

Tiểu Địch hoảng sợ, kinh ngạc nhìn lão nhân.

- Ha ha!
Độc Cô Nhuệ Chí đứng phía sau cười đắc ý: - Ta đã nói rồi mà, ai xem cũng sẽ nói tiểu tử An Chi là kẻ điên!

Hồng Phất và Âu Tư Thanh Thanh đồng thời trừng mắt nhìn Độc Cô Nhuệ Chí, tất cả đồng thanh nói: - Còn là thiên tài!

...

Bôn ba hơn ngàn dặm, ban ngày trốn đêm đi, Lý Nhàn mang theo đội ngũ hơn ngàn người vượt qua trạm kiểm soát châu phủ cuối cùng đã về tới Yến Sơn. Mười tám kỵ sau khi rời khỏi Yến Sơn lao tới U Châu, hiện giờ lại một vòng luẩn quẩn lật trở về, cũng nên được cho đó là một vòng luân hồi nho nhỏ không bị người ta phát hiện. Văn Ngoạt và Long Đình Vệ của ông ta đã bỏ đi rồi, thi thể bị chém giết trên núi cũng đã bị vùi lấp. Mấy tháng về sau, trên nấm mồ đã mọc cỏ dại.

Vùng Yến Sơn này, xem như là nơi không có quan phủ quản hạt. Đại Tùy tuyên bố Yến Sơn là lãnh thổ Đại Tùy, cho nên người trong thảo nguyên không dám tiếp cận nơi này. Mà bộ phận bị vây ngoài trường thành, người Tùy cũng sẽ không dễ dàng vượt qua. Biên quân Đại Tùy sẽ không dễ dàng tha thứ người trong thảo nguyên tới gần nơi này, bởi vì đây là biên giới của một đế quốc cường đại, ai không mời mà tới, vậy thì sẽ bị giết. Binh si Đại Tùy đều kiêu ngạo, cho nên, Văn Ngoạt rõ ràng là đến đuổi giết Lý Nhàn đấy, mà khi ông ta nhìn thấy Đột Quyết Lang kỵ xuất hiện trên Yến Sơn mới có thể gọn gàng mà linh hoạt hạ lệnh giết sạch những người kia.

Đương nhiên, Văn Ngoạt cũng không có khả năng giấu diếm chuyện này, Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng nhất định sẽ biết, lại sắp tới khi chinh phạt Cao Cú Lệ cũng sẽ không tha người Đột Quyết, cho nên, Đại Tùy giết người sẽ không tuyên bố. Cũng là vậy, A Sử Na Khứ Hộc cũng sẽ không tuyên bố, trừ phi y muốn lập tức tập hợp trăm vạn đại quân ở Trác quận dẫn hướng thảo nguyên.

Cho nên, trên Yến Sơn hiện tại rất an toàn.

Đứng ở nơi từng chém giết với người Đột Quyết, Lý Nhàn ngừng lại.

- Ngay ở chỗ này đi, xây dựng một tòa trại dựa vào triền núi.

- Nơi này địa thế dường như cũng không tốt lắm.

Kỷ Hạo Thiên quan sát kỹ địa hình, nói:
- Nơi này một mặt dốc thoải, mặt khác là vách đá, trong ba mặt có hai mặt là rừng rậm, một khi có người đột kích tới thì rất khó rút khỏi.

- Địa thế nơi này xác thực không phải thích hợp nhất.

Lý Nhàn từng chữ từng câu nói: - Nhưng ngươi đã đẩy ta làm Đại đương gia, thì đừng có nghi ngờ mệnh lệnh của ta. Ta nói là nơi này, chính là chỗ này.

Kỷ Hạo Thiên ngẩn ra, lập tức mỉm cười gật đầu nói: - Hết thảy nghe chỉ bảo của Đại đương gia.

Lý Nhàn ừ một tiếng, chỉ vào khối đá lớn ngoài rừng rậm cách đó không xa, nói: - Còn nữa, ngươi có thể nghĩ biện pháp vận chuyển tảng đá kia đi, nếu không thì đập nát, tóm lại ta không muốn nhìn thấy tảng đá kia.

- Vì sao?

Kỷ Hạo Thiên theo bản năng hỏi, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Lý Nhàn lại chậm rãi cúi đầu: - Đại đương gia nói đẩy đi, thì đẩy đi.

Thái độ của y rất khiêm tốn, khiêm tốn đến mức hành vi của Lý Nhàn thế nào cũng tán thành. Trong ánh mắt vài thân binh đi theo Kỷ Hạo Thiên đứng phía sau đều hiện lên một tia oán giận, tuy rằng bọn họ cố ý che giấu, nhưng vẫn bị Lý Nhàn nhìn ra.

- Ngươi hỏi ta vì sao?
Lý Nhàn cười cười, xoay người đi hướng khác: - Bởi vì ta không vừa mắt nó, chỉ đơn giản như vậy.

Lúc Lý Nhàn đi, không nhìn thấy ý cười trong mắt Kỷ Hạo Thiên. Nụ cười đó tràn đầy trêu tức. Mà Kỷ Hạo Thiên cũng không thấy được thời điểm Lý Nhàn quay đầu ý cười trên khóe miệng hắn, nụ cười đó,cũng tràn đầy trêu tức.

Lý Nhàn đơn độc đi đến trước triền núi, nhìn xuống chân núi.

- Ta phải xây dựng một khu phòng ốc ở chỗ này, còn phải trồng lương thực ở khối đất bằng phẳng kia.Còn phải trồng chút thảo dược, nuôi một con chó.

Lý Nhàn chỉ vào phía trước triền núi, hăng hái.
- Nuôi chó làm gì nhỉ?

Lý Nhàn tự hỏi mình.

- Nuôi mập để thịt ăn.

Hắn tự đáp. Thanh âm rất khẽ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui