Tướng Minh

Thật ra suy đoán của Lý Nhàn tuy rằng không trúng cũng không quá sai. Vũ Văn Sĩ Cập giúp hắn, đúng là bởi vì Lý Nhàn là một người khiến gã cảm thấy tò mò, mặt khác, chính là Vũ Văn Sĩ Cập đang khẩn cấp phát triển thế lực của mình. Gia nghiệp khổng lồ của Vũ Văn gia không quan hệ gì với gã, nhất định là con cả Vũ Văn Hóa Cập kế thừa. Nếu gã muốn sống yên, thì phải tự mình tranh giành nhiều một chút. Lý Nhàn mới vào quân võ, căn cơ chưa có, lại được Dương Quảng thưởng thức, người như vậy lôi kéo bên cạnh mình, đối với Vũ Văn Sĩ Cập mới có lợi. Gã không phải lôi kéo người cho Vũ Văn gia, mà là đang lôi kéo người cho mình. Trên thực tế, người cấp bậc như Lý Nhàn chưa đủ khiến cho Vũ Văn Thuật hứng thú.

- Truy trọng doanh...

Trần Tước Nhi cười hì hì rồi lại nói:
- Là nơi tốt!

Lạc Phó vỗ vỗ bả vai Phục Hổ Nô cười ha hả:
- Đúng là nơi tốt, không cần ra trận giết địch, còn không lo ăn mặc, ha ha, hơn nữa... Chúng ta vốn chính là muốn đi phát tài, cái này thật ra rất dễ dàng.

Lý Nhàn đem xử lý xong đùi thỏ lại uống một ngụm rượu lớn:
- Dù sao chúng ta cũng không có ý định lăn lộn tại Tả Đồn vệ, tối đa cũng chỉ gần hai tháng, cho nên vào quân doanh thì nhớ đừng tranh đấu với người ta, biểu hiện càng khiêm tốn càng tốt, đương nhiên tại truy trọng doanh một mẫu ruộng còn có ba phần đất này nên lập uy cũng phải lập uy, cũng không thể khiến một đám binh hộ lương thực cho rằng chúng ta là quả hồng nhũn dễ bóp. Để người của truy trọng doanh phục tùng, cũng tiện kéo bọn hắn trốn chạy.

Lý Nhàn cười cười:
- Bất kể Đại Tùy lần viễn chinh này là thắng hay là bại, lấy khí hậu Liêu Đông nhiều nhất hai tháng sẽ điều quân trở về. Đến lúc đó nếu là quân Tùy đánh bại chúng ta lập tức làm một số mua bán lớn, nếu là quân Tùy thắng, đánh nhỏ đánh nháo cũng phải đút túi một khoản quay về Yến Sơn...

Hắn nói với Triều Cầu Ca:
- Cùng Tiểu Độc ca tiếp đầu đi, bảo huynh ấy rút Phi Hổ quân về, sáng mai chúng ta đi Tả Đồn Vệ, tất cả làm thân binh của đệ. Mặt khác, giờ cũng tới lúc nên dùng hai mươi người kia đi làm việc rồi, bọn họ phụ trách tìm hiểu địa hình phong tục và quân Cao Cú Lệ đóng giữ bên đường, bất kể là đi lên trước hay là trở về chạy, đều phải dùng tới bọn họ tìm hiểu tin tức.

- Dưới Giáo úy quản lý ba trăm binh lính, quyền lợi Giáo Úy truy trọng doanh lớn hơn nữa chút, còn có hơn một ngàn dân phu, ba trăm chiến binh, từng Lữ Suất dưới tay chưởng quản một trăm người, hiện tại ba vị trí Lữ Suất thì trống hai, người trước, hẳn là đều lấy quan hệ điều đi rồi, hiện tại chỉ còn một Lữ Suất tên Vương Khải Niên còn đó. Sau khi chúng ta đi, vị trí Lữ Suất để trống, Thiết Lão Lang và Lạc Phó giỏi về chưởng binh mỗi người giữ một vị trí, còn Vương Khải Niên nhất định phải giữ lại, không thể đè ép. Những người khác thì an bài đội trưởng, Thập trưởng, Ngũ trưởng, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất khống chế được ba trăm chiến binh này. Những người khác tạm thời đi theo ta kết thân binh, nhớ là không thể quá mức rêu rao.

Lý Nhàn nghiêm túc nói.

Mọi người nói:
- Nghe theo thiếu đương gia! Nghe thiếu tướng quân đấy!

Lý Nhàn khoát tay áo nói:
- Từ hôm nay trở đi, các huynh phải xưng đệ là Giáo Úy, bằng không sẽ lộ chân tướng, chúng ta chỉ có thể trốn chạy thôi.

Sắp xếp xong xuôi xong, Lý Nhàn nằm xuống mặt cỏ.

Trong đầu loại bỏ khả năng gặp phải nguy hiểm khi vào Tả Đồn Vệ một lần, để cho hắn lo lắng, vẫn là hoạn quan Văn Ngoạt xinh đẹp như hoa yêu dị tà mị kia.

Toàn bộ trong đại doanh, chỉ có Văn Ngoạt biết thân phận của mình. Tuy rằng không biết vì sao lão ta lại không nói với Dương Quảng, hơn nữa lần trước trên Liêu Thủy hai người Thanh Diên và Hoàng Loan xuất hiện không phải là muốn khiến mình sợ quá chạy mất. Từ điểm này có thể thấy được, dường như Văn Ngoạt cũng không tính hạ sát thủ đối với mình. Trong chuyện này nguyên nhân là cái gì, Lý Nhàn không đoán được. Tuy nhiên may mắn, người kia chưa trở về cùng Dương Quảng.

Lão ta hẳn là theo loan giá Dương Quảng trở về, còn phải chịu trách nhiệm bảo hộ Hoàng hậu Tiêu thị. Mà Lý Nhàn nhiều nhất lại có bốn ngày sẽ theo Tả Đồn Vệ xuất chinh, hai người chắc có lẽ sẽ không gặp nhau.

Nếu, có thể nghĩ biện pháp diệt trừ Văn Ngoạt thì tốt rồi.

Lý Nhàn thở dài, hắn biết điều này rất khó. Đao pháp Văn Ngoạt rất sắc bén, cho dù là Trương Trọng Kiên và Đạt Khê Trường Nho cũng không nhất định là đối thủ của lão, hơn nữa dưới tay lão còn có một ngàn hai trăm Long Đình Vệ.

Có một đối thủ làm cho mình thậm chí đi ngủ đều ngủ được, thật đúng là...một chuyện hạnh phúc nhất.

Lý Nhàn cười cười, trên khóe miệng vẽ ra một tia đắc ý, cũng không biết hắn nghĩ tới điều gì, vẻ mặt cũng không có gì phiền muộn.

- Hy vọng có thể kéo vài ngày.

...

Loan giá từ Vọng Hải đột trở về so với lúc đến thì nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa quan viên các châu huyện thời điểm nghênh đón Hoàng Đế Bệ Hạ một mực không thấy, thậm chí dọc theo đường đi đều không đi theo dưới ngự liễn khổng lồ, biểu chương công văn trong triều đình gửi tới tất cả đều đưa đến ngự liễn, nhưng vẫn chưa thấy một bản phê hồi âm trở về. Có người nói bệ hạ bị bệnh, có người nói bệ hạ nhận một phi tử mới từ Vọng Hải đột, còn có người còn dám doán, căn bản bệ hạ không ở trong ngự liễn.

Rất nhanh, người nói câu này đã được Long Đình Vệ mời đi uống trà.

Văn Ngoạt vẫn ở trong ngự liễn, ngày ngày trông coi long ỷ trống không kia.

Đang lúc hành tiến, bỗng nhiên phía trước vọng đến những tiếng ầm vang, đội ngũ lập tức loạn cả lên. Văn Ngoạt nhíu mày vén mành lên đi ra khỏi ngự liễn:
- Bệ hạ hỏi xảy ra chuyện gì, vài người đi xem đi.

Ông ta nói lớn.

Vài Long Đình Vệ xông về phía trước, một lát sau trở về báo cáo:
- Đô úy, trên vách núi phía trước rơi xuống một khối đá lớn, đập chết mấy con ngựa, bị thương mấy người lính, quân nhân phía trước đang dọn đường.

Văn Ngoạt ừ một tiếng nói:
- Việc này cũng đáng kinh sợ ư?

Long Đình Vệ kia ấp úng, khó xử nhìn Văn Ngoạt nói:
- Trên tảng đá lớn... Có chữ viết.

- Chữ? Chữ gì?

Trong lòng Văn Ngoạt bỗng nhiên dâng lên một dự cảm bất tường.

- Thuộc hạ không dám nói...

- Tránh ra!

Văn Ngoạt đẩy Long Đình Vệ đẩy ra, đi nhanh về phía trước.

Tảng đá lớn từ triền núi trượt xuống, đập chết mấy con ngựa, khiến vô số người kinh hãi, kinh hãi, là vì trên tảng đá có chữ viết.

Năm Đại Nghiệp thứ tám, Dương Quảng chết tại Liêu Đông.

Trên đỉnh núi, vài Phi Hổ quân từ Liêu Đông chạy tới dùng thời gian một ngày khắc chữ, một phút đồng hồ thì đẩy tảng đá kia xuống, sau đó cũng không nhìn xuống mà quay đầu chạy, phải nói là nhanh như tia chớp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui