Tướng Minh

- Đặc tính lớn nhất Bách tính chính là nhẫn nại, Trương Kim Xưng có thể đối với bọn họ không tốt, cướp đoạt lương thực của bọn họ, dâm nhục vợ con của bọn họ, nhưng qua mấy năm, nữ tử bị cướp về sớm đã quen cuộc sống bây giờ, trước đây lũ thổ phỉ cưỡng chiếm thân thể các cô ấy, giờ đây đã biến thành chồng của họ. Có con cái, có nhà, họ liền cam chịu số phận. Từ ban đầu hận lũ thổ phỉ kia vào nhà cướp của, đến bây giờ hàng ngày đứng ở nhà mình cửa sân trong đợi chồng mình cướp bóc quay về đoàn tụ, quá trình này cũng không chậm, họ tiếp nhận cũng không khó khăn.

- Bây giờ chúng ta tới, giữ các cô ấy lại thoạt nhìn là đối với các cô ấy tốt, kỳ thực kỳ thực trong lòng họ thù hận chúng ta vượt xa thù hận thù hận đối với Trương Kim Xưng. Có thể qua một năm nữa, hai năm, họ cũng sẽ thích ứng sự có mặt của chúng ta, lại lần nữa ổn định ổn định cuộc sống, nhưng.... Ta không có thời gian một hai năm để vỗ về các cô ấy, bởi vì địch nhân không thể nào cho ta thời gian một hai năm.

Lời của Lý Nhàn rất nhẹ, giảng đạo lý cũng cũng rất kỳ quái.

Cho nên Âu Tư Thanh Thanh tuy rằng khe khẽ gật đầu, nhưng cũng không quá hiểu.

- Ta trước đây đã nói với muội, muốn đánh ra một mảnh đào viên lạc thổ, không có chiến tranh không có tai hoạ không có bi thương, có lẽ muội có thể cảm thấy việc ta làm bây giờ, chính là việc làm cho bách tính bi thương, ta là một tên lường gạt.

]Lý Nhàn cười cười nói
- Nhưng, nếu muốn nếu muốn xây dựng một mảnh lạc thổ như thế, tiền đề là cái gì?

Hắn tự trả lời câu hỏi của mình
- Là tiếp tục tồn tại. Chỉ có ta sống, mới có thể đi thực hiện lý tưởng trong lòng ta. Nếu như.... chúng ta đều bởi vì trong chốc lát nhân từ nương tay mà chết, muội nói đi, những bách tính trước đây bị ta đuổi ra khỏi Cự Dã Trạch trong mắt mang theo bi thương ấy, bọn họ có thể thoải mái cười to hay không?

- Con đường sau này còn rất dài rất dài, có thể ta vẫn sẽ làm rất nhiều chuyện thoạt nhìn rất tàn nhẫn, thế nhưng Thanh Thanh.... muội phải tin tưởng, tương lai, ta nhất định có thể hoàn thành chuyện ta nhận lời với muội.

Âu Tư Thanh Thanh gật đầu một cái, sắc mặt ửng đỏ.

- Kể cho muội một câu chuyện nữa.

Lý Nhàn cười một cái nói
- Trước đây cực kỳ lâu, Trung Nguyên Giang Nam bị ba người chiếm giữ, bọn họ chia ra thành lập quốc gia của mình, một tên là Ngụy quốc, một tên là Thục quốc, một tên là Ngô quốc. Trong đó người thành lập Thục quốc tên Lưu Bị, hắn lúc vừa mới khởi binh rất nhỏ yếu, chỉ có mấy nghìn nhân mã, địa bàn chỉ có một huyện. Đối thủ của hắn sau này Tào Tháo của Ngụy quốc lãnh đạo mấy chục vạn đại quân đến đánh hắn, Lưu Bị đánh không lại, hắn chỉ có thể chạy trốn, nhưng hắn là một người nhân nghĩa, không đành lòng nhìn bách tính rơi vào trong tay của Tào Tháo, thế là mang theo mang theo bách tính toàn huyện toàn huyện chạy trốn.

- Thủ hạ của Lưu Bị có một người vô cùng nổi tiếng vô cùng có bản lĩnh, tên là Gia Cát Lượng. Ông ta khuyên Lưu Bị, chủ công à, người mang theo mười vạn bách tính cả gia đình rời khỏi như vậy, một ngày ngay cả hai mươi dặm cũng không đi được, nếu như bị quân đội của Tào Tháo đuổi kịp thì hỏng. Không bằng vứt bỏ bách tính, chúng ta trang bị nhẹ nhàng gấp rút lên đường còn có thể cắt đuôi truy binh. Lưu Bị không đồng ý, nói ta không đành lòng nhìn bách tính bởi vì ta mà bị liên lụy, nhất định phải mang bách tính cùng đi.

Lý Nhàn hỏi Âu Tư Thanh Thanh:
- Muội cảm thấy, đối với bách tính mà nói, là Lưu Bị nhân nghĩa, hay là Gia Cát Lượng thấu tình đạt lý?

Âu Tư Thanh Thanh không chút nghĩ ngợi nói:
- Lưu Bị, hắn không đành lòng để bách tính chịu khổ chịu nạn, thà rằng mình bị truy binh của Tào Tháo đuổi kịp cũng không vứt bỏ bách tính, dĩ nhiên là Lưu Bị nhân nghĩa.

Lý Nhàn cười một tiếng lắc đầu:
- Trên thực tế, muội sai rồi.

- Cũng bởi vì Lưu Bị mang theo mười vạn bách tính cùng nhau chạy trốn, mỗi ngày cũng đi không được bao xa, tuy là Gia Cát Lượng dùng diệu kế năm lần bảy lượt ngăn cản truy binh của Tào Tháo, nhưng cuối cùng vẫn bị đuổi kịp. Để giết chết Lưu Bị, nhân mã của Tào Tháo ra sức truy sát về phía trước, ngăn ở trước mặt bọn họ bất luận là binh sĩ của Lưu Bị hay là bách tính đều bị giết, mười vạn bách tính đã bị giết bao nhiêu người ta không biết, ta chỉ biết là, nếu như bọn họ không đi cùng Lưu Bị, nhân mã của Tào Tháo không cần phải tàn sát bách tính.

- Nếu như bọn họ ở lại trong nhà, huyện ấy liền biến thành địa bàn của Tào Tháo, bọn họ cũng sẽ biến thành bách tính của Tào Tháo, Tào Tháo sẽ giết bọn họ sao? Lẽ nào Tào Tháo thì không cần bách tính sao? Nếu như Lưu Bị nghe theo đề xuất của Gia Cát Lượng, chỉ mang theo quân đội của mình chạy trốn, binh lính của hắn sẽ bởi vì bách tính liên lụy mà chết trận sao? Những bách tính ấy.... sẽ gặp phải tàn sát sao?

- Cho nên thoạt nhìn Lưu Bị nhân nghĩa kỳ thực chính là kẻ đần độn, nói lời tối tăm hơn, ai biết mục đích của hắn khăng khăng làm theo ý mình mang theo mười vạn bách tính cùng nhau chạy trốn có phải chính là muốn dùng bách tính ngăn trở truy binh của Tào Tháo cho hay không? Thoạt nhìn Gia Cát Lượng không nhân nghĩa, kỳ thực mới thực sự suy nghĩ vì bách tính, bởi vì hắn biết, bất luận Tào Tháo thâm độc, quốc gia của ông ta cũng cần bách tính, không có bách tính có thể gọi là một quốc gia sao? Mang theo bách tính cùng đi, như vậy bách tính cũng sẽ bị tàn sát. Nếu như bỏ lại bách tính, bách tính sẽ biến thành bách tính của Ngụy quốc, bọn họ phải giao nộp thuế phú cho Ngụy quốc, người bảo vệ bọn họ, từ lính của Lưu Bị biến thành lính của Tào Tháo, chỉ đơn giản như vậy.

Vẻ mặt Âu Tư Thanh Thanh trở nên có chút khó coi, nàng suy nghĩ rất lâu trong chốc lát, chậm rãi gật đầu một cái nói:
- Muội hiểu rồi, An Chi.

Đúng vậy, nếu như Lưu Bị không mang theo mười vạn bách tính kia cùng nhau đi, thì Tào Tháo có cần thiết đi giết bách tính không? Hắn muốn giết chính là Lưu Bị, không phải là bách tính !

Tuy rằng An Chi đuổi những bách tính của Cự Dã Trạch ra ngoài, nhưng thực sự chính là hại bọn họ sao? Nếu như Trương Kim Xưng mang theo mấy vạn người đánh trở lại, bách tính trong Cự Dã Trạch thì trợ giúp Trương Kim Xưng hay là trợ giúp An Chi? Nếu có người len lén dẫn dụ nhân mã của Trương Kim Xưng vào trong, binh sĩ của An Chi và nhân mã của Trương Kim Xưng chém giết, đến lúc đó trong Cự Dã Trạch, bất luận ai chiến thắng, sẽ chết bao nhiêu người? Những bách tính ấy, sẽ chết bao nhiêu?

Đây là cảm ngộ của Âu Tư Thanh Thanh, cũng là cảm ngộ của Lý Nhàn cho nàng.

Trên thực tế, Lý Nhàn trong lòng mình lại căn bản không có những phiền não này. Bởi vì hắn thật sự hiểu một đạo lý, nếu muốn bảo vệ bách tính, bản thân còn xa không có tư cách đó. Có thể giữ được mình, giữ được thân nhân của mình và thủ hạ, đây mới là chuyện bây giờ nên suy tính.

Ở giữa ngươi chết và ta chết làm lựa chọn, dĩ nhiên là ngươi chết, chỉ đơn giản như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui