Tướng Minh

Quận binh quận Tề vốn đã giải tán quay về quê nhà lại lần nữa được triệu tập, tập kết ở sàn đấu võ Trác quận. Quận Thừa Trương Tu Đà mặc thiết giáp đi lên đài điểm tướng, giơ tay lên nhìn lần lượt từng gương mặt quen thuộc, tiếng ồn ào của hơn hai vạn quân binh lập tức lắng xuống, một tả một hữu đứng dưới đài điểm tướng, là Tần Quỳnh và La Sĩ Tín được người quận Tề xưng là Song Hổ.

Mặc dù La Sĩ Tín mới tới quận Tề thời gian không lâu, nhưng thanh danh hung ác của gã đã truyền khắp vùng đất Tề Lỗ. Ác nhân La Sĩ Tín giết người cắt mũi, đây chính là nhân vật ngay cả Hoàng đế cũng sai người vẽ treo trong thư phòng. Tuy rằng chức quan của gã không cao, nhưng không thể nghi ngờ là một trợ thủ đắc lực của Trương Tu Đà. Gã là thanh niên mặt đen, tướng mạo không thể nói là anh tuấn nhưng lại mang theo một khí chất hùng vũ người khác khó có được.

Đứng ở bên phải La Sĩ Tín chính là người đàn ông trung niên mặt vàng, dáng người khôi ngô to lớn, tuy rằng sắc mặt thoạt còn đen hơn và không được tự nhiên như La Sĩ Tín, nhưng người này mặt góc cạnh, mắt to, mày kiếm như mây, tướng mạo đường đường, mặc thiết giáp, tay cầm một thanh trường sóc còn lớn hơn mã sóc. Trường sóc bình thường mũi sóc dài ba xích đã rất khó luyện, trong thiên hạ này chỉ có một người dùng trường sóc, mũi sóc dài bốn xích, đó chính là y, Đô úy quận Tề Tần Quỳnh Tần Thúc Bảo!

Hai người đều dùng mã sóc, bản lĩnh giết người cũng tương đương.

Trương Tu Đà có hai người này tương trợ, càng như hổ thêm cánh.

La Sĩ Tín một tay cầm sóc, một tay đè lên hoành đao bên hông, tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng dáng người thẳng tắp, trên người còn khoác một áo choàng màu đen bên ngoài áo giáp, càng toát lên phong thái uy phong lẫm lẫm. Bên hông Tần Quỳnh không có hoành đao, phía sau lưng y thì đeo một đôi Ngõa Lăng Kim Giản, nhìn khá nặng.

- Các tướng sĩ!

Trương Tu Đà lớn tiếng hô một câu.

- Có!

]Hai vạn binh lính phía dưới lớn tiếng đáp, nghiêm nghị đứng thẳng.

- Thổ địa dưới chân các ngươi đang đứng tên gọi là gì?

Trương Tu Đà cao giọng hỏi.

- Quận Tề!

- Phía sau các ngươi, nhà của các ngươi, nhìn các ngươi là ai!

- Phụ lão quê nhà!

- Nếu có người muốn cướp mảnh thổ địa mà các ngươi đang đứng, tàn sát phụ lão gia hương các ngươi, các ngươi phải làm gì?

Trương Tu Đà tiến về trước một bước, lớn tiếng hỏi.

- Giết!

Hai vạn người cũng hô to, sĩ khí dâng cao như cầu vồng.

La Sĩ Tín và Tần Quỳnh liếc nhau một cái, lập tức cùng hiểu ý bật cười. Hai năm qua kề vai chiến đấu, tình hữu nghị giữa hai người đã trở nên sâu sắc. Hai người họ đều bị loại khí chất trên người đối phương mà cảm phục, nhất là La Sĩ Tín, vô cùng kính nể Tần Quỳnh luôn như huynh trưởng quan tâm mình. Ở vùng đất Tề Lỗ, danh hiệu Kim Giả Tần Thúc Bảo cực kỳ vang dội. Cũng không biết có bao nhiêu tiểu thư khuê thần tượng là anh hùng mà đều thầm thương trộm nhớ, người này tính cách vô cùng rộng rãi hào sảng, đồng thời cũng là một người rất khiêm tốn.

Sau khi La Sĩ Tín tới quận Tề, được Tần Quỳnh chiếu cố mình rất nhiều, bất kể ở trong quân, hay là trong sinh hoạt đều rất quan tâm gã, điều này làm cho La Sĩ Tín vô cùng cảm động, luôn coi Tần Quỳnh như huynh trưởng của mình.

Bất luận trên võ nghệ hay là đối nhân xử thế, phong độ của Tần Quỳnh đều khiến người khác cảm phục.

Tới quận Tề rồi, La Sĩ Tín cảm thấy mình đã trưởng thành lên nhiều, chính là vì có trưởng bối như Trương Tu Đà, một tướng quân tốt như thế, một huynh trưởng như Tần Quỳnh giúp đỡ gã, gã dần dần từ một thiếu niên non trẻ đã trưởng thành là một quân nhân chân chính. Giống như Tần Quỳnh, tình cảm của gã đối với Trương Tu Đà không chỉ là tôn kính với cấp trên, mà đó còn là một vị trưởng bối của mình, thậm chí còn là thầy của mình.

- Lần này không được giành tiên phong với đệ đâu đấy.

La Sĩ Tín lặng lẽ vung nắm quyền, khẽ nói với Tần Quỳnh.

Tần Quỳnh cười cười, cũng hạ thấp giọng:
- Việc này do tướng quân định đoạt.

Trương Tu Đà thấy khí thế của quận binh dâng cao, lập tức vung tay lên:
- Xuất phát!

Nói xong, ông nói với Tần Quỳnh:
- Thúc Bảo, ngươi mang tất cả kỵ binh làm tiên phong, dò đường cho đại quân. Nếu gặp nhân mã của Vương Bạc, không thể tùy tiện giao chiến, chờ đại quân ta đuổi tới rồi nói sau!

Tần Quỳnh ôm quyền nói:
- Thuộc hạ tuân mệnh!

Quận binh quận Tề tuy rằng thiện chiến, nhưng kỵ binh lại không nhiều, một trọng giáp kỵ binh cũng đều không có, khinh kỵ binh cũng chỉ có hơn năm trăm người. Tuy nhiên, hơn năm trăm khinh kỵ binh này quả thật là một thanh đao sắc bén trong tay Trương Tu Đà.

La Sĩ Tín vểnh môi, thì thầm:
- Lần trước ở Lịch Thành tiêu diệt Bùi Trường Tài Thạch Hà Tử, chính là Tần đại ca làm tiên phong, lần này đánh Vương Bạc, vẫn là Tần đại ca làm tiên phong, tướng quân thật là bất công…

Trương Tu Đà cười ha hả nói:
- Sĩ Tín, tính tình ngươi quá mạnh, chỉ biết tiến không biết lui, ta thật chưa dám dùng ngươi.

La Sĩ Tín kháng nghị nói:
- Tướng quân không dùng, sao biết tôi không chừng mực?

Trương Tu Đà từ trên điểm tướng đài đi xuống, vừa đi vừa cười ha hả:
- Khi nào thao luyện trong hậu quân, ngươi có thể độc lĩnh nhất quân thắng Thúc Bảo thì hẵng nói.

La Sĩ Tín nói:
- Cũng được, đợi tiêu diệt Vương Bạc về sẽ đấu với Tần đại ca.

...

Đã là cuối tháng hai, tuy nhiên thời tiết vẫn rất lạnh không muốn lấy tay ra ngoài. Từ phía bắc quận Tề qua sông xuống phía nam, mười vạn đại quân đi theo Tri Thế Lang Vương Bạc lề mà lề mề đi lại ở trên vùng quê, thoạt nhìn rất giống miên dương không ai canh giữ. Đúng vậy, nhiều người nhìn khá đồ sộ, nhưng đồ sộ cũng không ra hình dạng gì, người đông nghìn nghịt không giới hạn nếu đứng ở trên cao quan sát cũng đủ chấn động lòng người, nhưng nếu như nhìn ngay chính diện nói không chừng sẽ bật cười, bĩu môi, than thở một câu: thường thôi.

Nếu như là đội ngũ mười vạn đại quân tinh giáp chỉnh tề đi qua, khí thế kia khẳng định như dời non lấp biển làm lòng người kinh hãi. Nghĩ đến cảnh tinh kỳ phấp phới, sóc dài như rừng cũng đủ làm nhiệt huyết lòng người sôi trào, nhưng mười vạn nhân mã dưới tay Vương Bạc thật sự không có khí thế đó, bởi vì khuyết thiếu trang bị và binh khí, thậm chí ngay cả quần áo mùa đông cũng không đầy đủ, cho nên đội ngũ này vốn nên hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang thì lại toát lên khí tức khiến lòng người chua chát.

Quần áo rách rưới, binh khí lung tung lộn xộn, đội hình không hề được xây dựng có tổ chức, lá cờ còn bởi vì tay quá lạnh mà không nâng nổi bị kéo lê, thật khiến người ta không biết nói gì. Ngoại trừ đội ngũ chưa đến một vạn thân binh dưới tay Vương Bạc còn có chút chỉnh tề hơn, những người khác thì giống như dân chạy nạn. Trên thực tế, bọn họ chính là dân chạy nạn. Tri Thế Lang Vương Bạc làm “Mạc hướng Liêu Đông lãng tử ca” truyền khắp nam bắc Hoàng Hà, thu hút người đến nương tựa không đếm được. Nhưng khi bọn họ gia nhập đội ngũ này mới phát hiện, hóa ra điều tốt đẹp trong tưởng tượng căn bản chính là vô nghĩa.

Khi mọi người đang phát sầu sao thời tiết lại rét buốt như thế, bánh màn thấu cất trong ngực nửa ngày mà vẫn còn cứng và lạnh như đá, chỉ sợ bọn họ đã quên toàn bộ "Mạc hướng Liêu Đông lãng tử ca" rồi. Những thứ này còn nát nhanh hơn cả hoa cúc, rắm vừa thả còn nóng hổi nhưng lòng của họ đã rất lạnh rất lạnh rồi.

Ở quận Tế Bắc bọn họ đã đánh hạ được một địa phương, vốn tưởng rằng Tri Thế Lang sẽ mang theo bọn họ bắt đầu một cuộc sống mới trên mảnh đất giành được, thật không ngờ còn ngồi trên mảnh đất đó chưa kịp nóng mông thì họ phải vượt qua Hoàng Hà để đoạt một mảnh đất khác.

Tri Thế Lang dụ hoặc bọn họ, rằng nam bắc Hoàng Hà này còn có địa phương là quận Tề vô cùng giàu có và đông đúc, chỉ cần đánh hạ quận Tề, lương thực đầy đủ, muốn phụ nữ có phụ nữ, không cần sầu không phải lo ăn uống cũng không lo không có phụ nữ sưởi ấm.

Nhưng các binh lính, tạm thời gọi họ là binh lính đi.

Nhưng tâm tư binh lính không giống Vương Bạc, thôn làng, thôn trấn, thị trấn của bọn họ cơ bản là bị nhân mã của Vương Bạc phá hủy, sau đó vì sống sót bọn họ không thể không gia nhập đội ngũ phản tặc đấy. Cứ như vậy, trong thời gian chưa tới hai năm ngắn ngủi, đội ngũ của Tri Thế Lang như quả cầu tuyết ban đầu từ mấy ngàn người đã phát triển tới hiện tại gần mười vạn người. Trong tâm tư của họ chỉ biết đánh vài trận trong vài năm và giành lại được địa bàn đủ lớn để mình có đất đai có hoa mầu, bọn họ không có tâm tư tranh bá, nhưng bọn họ không biết là, là bọn họ mang đến tâm tư tranh bá cho Vương Bạc.

Quận Tề có Trương Tu Đà bách chiến bách thắng, cho nên nhân mã của Tri Thế Lang cũng không nguyện ý đến đó.

Nhưng Vương Bạc muốn tới, nhất định phải tới.

Vị trí Minh chủ lục lâm phương bắc vốn nên thuộc về Tri Thế Lang y, nhưng là tên vô sỉ Cao Sĩ Đạt kia khởi xướng, hơn nữa địa điểm lại ngay hồ Cao Kê, cho nên vị trí minh chủ mới bị Cao Sĩ Đạt ngồi lên, điều này không hề công bằng.

Vương Bạc cần dùng một phương thức là đánh một trận đánh vĩ đại để chứng minh bản thân, mình mạnh hơn Cao Sĩ Đạt gấp trăm lần.

Chiến thắng Trương Tu Đà, còn có gì thể hiện năng lực cá nhân mạnh nhất so với điều này chứ?

Mà cho Vương Bạc niềm tin vô bờ, còn có những quan phủ này.

Trước khi vượt qua Hoàng Hà, y có không tới năm vạn nhân mã, sau khi qua sông, y đã mang theo đội ngũ của mình đánh hơn mười trận lớn nhỏ với quan quân, quận binh quận Tế Bắc không chịu nổi một kích, qua huyện Lư, Bình Âm, Phì Thành, những quan quân này vừa thấy đại kỳ Tri Thế Lang y thì lập tức chuồn mất. Đừng nói đánh, thậm chí không một đội ngũ quan quân nào đám chính diện đối mặt với đại quân của Tri Thế Lang. Thời điểm qua Tế Bắc, ba vạn quận binh quận Tế Bắc thật ra có đuổi theo từ phía sau kết quả Vương Bạc chia nhân mã ra làm ba đường quay lại giết bằng được, ba vạn quận binh lập tức bị đánh cho thảm bại bỏ chạy.

Trong vòng một tháng ngắn ngủi, đội ngũ của y đã bành trướng gấp đôi.

Huyện Lư bị y công phá, nam tử tráng niên trong thị trấn đều bị y cuốn một đường về hướng đông, huyện Bình Âm cũng thế, huyện Phì Thành cũng thế, thoạt nhìn, đã không có ai ngăn cản được bước chân của y rồi.

- Đại đương gia, chúng ta đi đâu thế?

Tam đương gia Lý Hải tiếp cận bên Vương Bạc, không đoán được tâm tư của Đại đương gia, cho nên đành phải kiên trì hỏi.

- Đại Sơn!

Vương Bạc cười cười, không giấu diếm ý nghĩ của mình.

- Có phải ngươi không đoán được kế sách của ta phải không?

Lý Hải vội vàng gật đầu nói:
- Đại đương gia thần cơ diệu toán, bách chiến bách thắng, ta đây đần độn sao có thể đoán được.

- Ha ha!

Vương Bạc cười cười nói:
- Ngươi không biết tại sao phải đi Đại Sơn? Ta nói cho ngươi biết, lần này chúng ta tới quận Tề là muốn làm gì? Đánh bại và phải giết chết Trương Tu Đà báo thù cho các huynh đệ Lục Lâm đ*o từng chết trong tay hắn. Hiện giờ chúng ta vào cảnh nội quận Tề giết mười mấy thôn, ngươi nói đi, Trương Tu Đà thân là Quận Thừa quận Tề, còn mang thanh danh danh tướng đương thời, hắn có thể nhẫn nhịn không?

- Dĩ nhiên là không thể, lão già kia căn bản cũng không để nhân mã Lục Lâm đ*o chúng ta vào mắt đấy!

Lý Hải cắn răng nói.

- Đúng!

Vương Bạc cười nói:
- Ta chính là muốn dẫn dụ hắn ra khỏi quận Tề. Quận Tề là địa bàn của hắn, luận địa hình, hắn quen thuộc hơn chúng ta, hơn nữa Trương Tu Đà dụng binh rất có kết cấu, chúng ta tìm tới đánh kỳ thật không chiếm ưu thế, hắn dĩ dật đãi lao, thiên thời địa lợi đều là bên hắn. Còn nữa, nếu hắn co đầu rút cổ ở trong thành trì quận Tề không ra ngoài, chúng ta khuyết thiếu khí giới công thành cũng khó mà đánh được hắn. Cho nên, nhất định phải dẫn dụ hắn đến địa phương mà hắn không quen thuộc để đánh một trận.

Vương Bạc cười đắc ý:
- Trước tiên chúng ta đi Đại Sơn, đến lúc đó đó dĩ dật đãi lao là chúng ta. Mượn dùng thế núi mai phục, đợi Trương Tu Đà dẫn quân tiến đến, chúng ta bất ngờ giết ra ngoài…ha hả.

Vương Bạc phất phất tay, câu nói kế tiếp không nói ra.

- Hắn còn không chết?

Lý Hải phản ứng mau tiếp lời.

...

- Báo!

Thám báo phi ngựa đến, dừng lại ở trước mặt Trương Tu Đà, ôm quyền nói:
- Báo, tướng quân, nhân mã phản tặc Vương Bạc ở Tế Bắc sau khi công phá thị trấn đã chuyển hướng phía nam, ba ngày trước lại công phá Phì Thành, nghe nói hiện giờ nhân mã đã trên mười vạn rồi.

- Phì Thành?

Trương Tu Đà nhíu nhíu mày, kêu thân binh đem dư đồ đến mở ra nhìn nhìn, lẩm bẩm:
- Vương Bạc đi hướng nam, đã đến đất của quận Lỗ rồi. Vượt biên mà đánh...với chúng ta không có quyền. Không đúng, hắn rất muốn chiến một trận với chúng ta hay sao, sao lại chạy ngược hướng vậy?

Tần Quỳnh nhìn dư đồ, cũng nghĩ mãi mà không rõ phản tặc Vương Bạc kia rốt cuộc có mưu đồ gì?

- Hay là hắn muốn đi Đại Sơn?

Trương Tu Đà biến sắc:
- Đại Sơn thuộc cảnh nội huyện Bác Thành quận Lỗ, nhân mã quận Tề chúng ta không thể đuổi đến đó được đấy.

La Sĩ Tín cả giận nói:
- Chẳng lẽ mặc cho hắn chạy thoát ngay dưới mắt chúng ta hay sao?

Tần Quỳnh cũng nói:
- Hiện giờ quân giặc đã vượt qua mười vạn, nếu đuổi theo y tiến vào Đại Sơn, ngày sau muốn diệt trừ tận gốc sẽ rất khó. Tướng quân...Đại Sơn mới bắt đầu tiến vào đất quận Lỗ, vả lại thế núi còn có một phần cảnh nội của quận Tề chúng ta, đuổi theo cũng không tính là vượt biên giới mà đánh.

Trương Tu Đà khoát tay áo nói:
- Mặc kệ, nếu không diệt trừ tai họa này, cũng không biết còn có bao nhiêu dân chúng sẽ gặp họa! Hạ lệnh, đại quân quay đầu đi hướng nam!

Cùng lúc đó.

Trương Kim Xưng bị Lý Nhàn đánh bại mang tàn binh bại tướng từ quận Đông Bình tiến nhập quận Lỗ, qua Cung Khâu cướp bóc một hồi đã vượt qua Đại Vấn Thủy, cách Đại Sơn cũng không xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui