Lý Nhàn biết võ công của Diệp Hoài Tụ rất cao, bởi vì Đạt Khê Trường Nho đã từng nói, Thảo lư Diệp đại gia, bất kể là cầm kỳ thi họa hay là binh pháp chiến trận đều tinh thông, một người như vậy, không thể không tu luyện võ nghệ. Nhưng nếu lúc này Lý Nhàn nhìn thấy xạ nghệ của Diệp Hoài Tụ chỉ sợ cũng sẽ chấn động, bởi vì Diệp Hoài Tụ đã từng nói nàng không am hiểu nhất là bắn tên.
Không am hiểu nhất là xạ nghệ, lại kinh diễm như vậy.
Thanh Diên lấy dù đen làm gậy đánh bay Lưu Hắc Thát cũng đủ yêu dị, thân thể nàng nhỏ bé mềm mại như vậy không biết tại sao có thể ẩn chứa sức bật lớn như thế, một người đàn ông thân cao gần hai thước giống như cái cột như vậy lại bị một cây dù đánh đến ngất đi. Độ mạnh yếu như thế nào cũng có thể thấy được đại khái, cô gái này khủng bố như thế nào cũng có thể biết được.
Nhưng Thanh Diên sau khi dùng dù đánh tới không thể không lập tức nghiêng mình, bởi vì tiễn của Diệp Hoài Tụ lại phóng đến.
Mấy năm trước trên Yến Sơn, xạ nghệ của thiếu niên khỏa thân kia thật kinh người, lần đầu tiên nàng nhìn thấy một nam nhân có tiễn pháp xuất chúng như thế, hiện giờ, lần đầu tiên nàng gặp một nữ nhân có tiễn pháp xuất chúng như thế. Mặc dù Thanh Diên né tránh đủ nhanh chóng, nhưng mũi tên lông vũ kia vẫn bay sát đầu nàng như cũ, chém đứt mấy sợi tóc của nàng, cũng chém đứt dây lụa buộc tóc, một đầu tóc dài đen thẳng tuột xuống, sợi tóc bị mũi tên chém đứt phiêu đãng ở giữa không trung.
Thanh Diên xoay người lại, mời nhìn thấy sợi tóc của mình đang bay múa.
- A!
Nàng bỗng nhiên kêu lên một tiếng giống như con sói cái tức giận, dường như vài sợi tóc kia đối với nàng mà nói vô cùng quan trọng. Nàng căm tức nhìn Diệp Hoài Tụ, cầm chiếc dù đen lớn tiến lên liều mạng. Động tác của Diệp Hoài Tụ như mây trôi nước chảy, mũi tên tiếp theo đã nằm trên dây cung.
- Thanh Diên, lui ra.
Đúng vào lúc này, có người ở phía sau Thanh Diên gọi nàng lại.
Thanh Diên ngẩn ra, lập tức dừng lại không tiếp tục bước về phía trước nữa, mà mũi tên lông vũ của Diệp Hoài Tụ cũng nhanh chóng thay đổi phương hướng, nhắm vào ngay phía sau Thanh Diên.
Văn Ngoạt mặc một chiếc áo gấm rộng thùng thình, bắt hai tay vào nhau chậm rãi đi tới.
Y liếc mắt nhìn tóc dài của Thanh Diên một cái, lập tức thản nhiên nói:
- Từ nhỏ ta đã hứa sẽ không để người khác đụng vào tóc của ngươi, chuyện đã xảy ra hiện tại cũng đã không thay đổi được, nhưng vì vài sợi tóc mà liều mình không cảm thấy là có chút không đáng giá sao?
Thanh Diên có chút vô tội liếc mắt nhìn Văn Ngoạt một cái, không nói chuyện, chỉ thu hồi chiếc dù đen chậm rãi lui lại phía sau y.
- Diệp đại gia?
Tầm mắt của Văn Ngoạt dừng lại ở trên mặt Diệp Hoài Tụ, khẽ nhíu mày nhẹ giọng hỏi.
- Làm sao ngươi biết?
Diệp Hoài Tụ vẫn như cũ giơ cao cung mà đứng, dây căng kéo căng vô cùng nhanh.
- Ta càng nghĩ, thiên hạ Đại Tùy này mà còn một nữ tử có xạ nghệ xuất chúng như thế, thì cũng chỉ có thể là Diệp đại gia ngươi mà thôi. Trên giang hồ đồn đại, Diệp đại gia không gì không làm được, hôm nay vừa thấy quả nhiên làm người ta tán thưởng. Ta cũng đã gặp không ít nữ tử võ công xuất chúng, nhưng họ tình nguyện đi cầm đao kiếm cũng không muốn luyện tập xạ nghệ, ngoại trừ lý do thích trưng diện thì không còn gì khác, Diệp đại gia khó có được xạ nghệ kinh diễm tuyệt luân có thể gây tổn thương cho cơ thể, không dễ!
Y bình luận như thế, nào giống như một địch nhân chứ?
Lông mày Diệp Hoài Tụ nheo lại, đột nhiên nhớ tới cái gì đó sắc mặt chợt đổi.
- Ngươi là Văn Nhất Đao?
Nàng hỏi.
Văn Ngoạt gật đầu nói:
- Nhất Đao là tên bệ hạ ban cho, không ngờ cũng có thể được Diệp đại gia nghe thấy.
Y nhìn thoáng qua Chu Nhất Thạch đứng ở phía sau Diệp Hoài Tụ, lập tức khẽ thở dài:
- Ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng không thể nghĩ đến là Diệp đại gia cướp Chu Nhất Thạch đi, thứ cho ta ngu dốt không đoán được Diệp đại gia vì sao mạo hiểm ra tay. Phải biết rằng Chu Nhất Thạch chính là tên phản nghịch cấu kết với phản tặc Dương Huyền Cảm, tội này không thể tha. Diệp đại gia, có thể cho ta một lời giải thích không?
Diệp Hoài Tụ thản nhiên nói:
- Gia phụ và gia chủ Chu gia tâm đầu ý hợp, thời điểm triều đình bắt người đúng lúc ta ở Giang Đô, cố nhân gặp nạn, ta giúp đỡ chẳng lẽ có vấn đề gì hay sao?
Văn Ngoạt gật đầu nói:
- Không thành vấn đề, hiện tại ta đã hiểu được tại sao ngươi xuất thủ. Như vậy đi, ngươi đem Chu Nhất Thạch giao cho ta, ta liền tha để cho những người khác rời đi, như thế nào?
Giọng điệu của y chân thành, không giống giả bộ.
Chu Nhất Thạch biến sắc, theo bản năng nhìn về phía Diệp Hoài Tụ.
Diệp Hoài Tụ dường như do dự một chút, nhưng vẫn kiên định lắc đầu:
- Ta không có thói quen làm việc bỏ dở giữa chừng, thật có lỗi.
Sắc mặt Văn Ngoạt trầm xuống thở dài nói:
- Vậy thì thật đáng tiếc.
Y tự trào cười cười nói:
- Đã nhiều năm như vậy, tình tình giả nhân giả nghĩa của ta vẫn không sửa được. Ngươi đã cứu Chu Nhất Thạch từ trong thành Giang Đô, tất nhiên là có mưu đồ, làm sao có thể dễ dàng buông tay? Chỉ có điều, ta vẫn nghe nói Diệp đại gia là nữ tử thông minh đệ nhất thiên hạ, cho nên vừa rồi mới có những lời khuyên kia. Nếu đã chết, có mưu đồ gì cũng chỉ uổng công. Diệp đại gia, ta còn muốn khuyên ngươi một câu nữa, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Diệp Hoài Tụ cười nhạt nói:
- Ta là tiểu nữ tử, không phải tuấn kiệt.
Nàng thu hồi tươi cười thở phào nhẹ nhõm, nhìn Văn Ngoạt gằn từng chữ:
- Ngươi nào có giả nhân giả nghĩa? Dối trá nhưng thật ra cũng đủ làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa đấy. Sở dĩ ngươi nói nhiều lời như vậy, không phải là muốn cánh tay của ta nhức mỏi không cầm được cung tiễn mới ra tay, đúng không? Ngươi đứng ở nơi đó vẫn không hành động, không phải trong lòng ngươi còn có thiện ý, mà là ngươi đợi lúc ta mỏi tay mới gây khó dễ đúng không? Đến lúc đó, chỉ sợ ngươi sẽ đem giả nhân giả nghĩa ném lên chín tầng mây, cho dù có bẻ gãy cổ của ta ngươi cũng không chớp mắt một cái.
Sắc mặt Văn Ngoạt vẫn bình thản như cũ chậm rãi gật đầu nói:
- Ngươi đoán không lầm.
Diệp Hoài Tụ tự nhiên cười nói, không ngờ lại chậm rãi buông cung tiễn xuống.
- Đáng tiếc, phía ta có ba người cầm cung trong tay, cho dù ta có để cung tên xuống thì sao chứ? Xạ nghệ của hai người bọn họ không dưới ta, ngươi vẫn không tìm thấy cơ hội xuất thủ như cũ.
- Ngươi nhầm rồi.
Văn Ngoạt chân thành nói:
- Sở dĩ ta tự mình đi tới yên lặng chờ ngươi buông cung tên xuống, không phải ta không có biện pháp bắt các ngươi, chỉ là không muốn binh sĩ thủ hạ của ta có tổn thất quá lớn. Thủ hạ của ta có mấy trăm Long Đình Vệ hiện giờ đã tề tựu, nếu ta hạ lệnh bắt bọn ngươi cho dù biết rõ xông lên phía trước sẽ phải chết, bọn họ cũng sẽ không do dự chút nào.
- Nếu không thuyết phục được ngươi, ta chỉ có thể động thủ.
Y có chút tiếc hận nói:
- Trên giang hồ nữ tử kinh thái tuyệt diễm như ngươi chỉ có một, chết rồi, rất đáng tiếc.
Diệp Hoài Tụ chậm rãi khống chế độ mạnh yếu ở tay một lần nữa kéo dây cung nói:
- Trong cung hoạn quan như ngươi cũng không nhiều, cho nên ngươi mới có thể tự cho là tài trí hơn người?
Nghe được những lời nói châm chọc của Diệp Hoài Tụ, không ngờ Văn Ngoạt không tức giận, tối thiểu cũng không chút tức giận, sắc mặt của y vẫn bình thản như cũ.
- Diệp đại gia, trước khi bắt đầu động thủ có thể hỏi ngươi một vấn đề hay không?
Y hỏi.
Diệp Hoài Tụ nói:
- Ngươi cứ hỏi tự nhiên, nhưng ta không nhất định sẽ nói cho ngươi biết cái gì.
Văn Ngoạt gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng y vẫn không kìm được hỏi:
- Ta không phải là đứa trẻ ba tuổi cho nên sẽ không tin Diệp đại gia cứu Chu Nhất Thạch là bởi vì hai nhà các ngươi chính là bạn cũ, lời nói dối như vậy kỳ thật lời nói dối như vậy cũng không có chút ý nghĩa nào, ta chỉ là muốn biết, cướp Chu Nhất Thạch đi... Có phải là do Đại đương gia hiện giờ của Cự Dã Trạch kia sai khiến không?
Y hỏi, có phải người nọ sai khiến hay không?
Diệp Hoài Tụ chậm rãi lắc đầu, không nói gì.
Văn Ngoạt cũng lắc lắc đầu thở dài:
- Cứ cho là như vậy, sao ngươi lại khẳng định?
Sau khi y than nhẹ bỗng nhiên ánh mắt thay đổi, mạnh mẽ hô hai chữ.
- Dù! Thương!
Ngay lúc y đột nhiên hô lớn, trong nháy mắt Diệp Hoài Tụ đã buông lỏng dây cung. Mũi tên lông vũ kia thẳng tắp bắn về phía ngực Văn Ngoạt, mà dưới chân Văn Ngoạt mạnh mẽ dịch chuyển một chút về phía sau nhẹ nhàng đi ra ngoài. Cùng lúc đó, Thanh Diên đã mở chiếc dù đen lớn cất bước về phía trước, mũi tên lông vũ bị chiếc dù đen ngăn cản nên rơi xuống.
Một giây sau, Văn Ngoạt tiếp nhận chiếc dù đen lớn, cũng không quay đầu lại dơ tay về phía sau, Hoàng Loan đã đưa chiếc thiết thương cán cực dài vào trong tay y. Y một tay giơ cao dù, một tay cầm thương, không ngờ có thể đột ngột thay đổi phương hướng mạnh mẽ lao về phía trước. Dù đen kia rất nặng, thương kia càng nặng hơn, nhưng mỗi tay y cầm một thứ không ngờ không có chút chật vật nào! Dù đen vọt về phía trước tạo ra lực cản rất lớn, nhưng thân hình Văn Ngoạt vẫn như cũ nhanh đến không thể tin nổi.
Vù! Vù!
Mũi tên lông vũ của Diệp Phiên Vân và Diệp Phúc Vũ đồng thời bắn ra, bắn về phía đôi chân lộ ra dưới chiếc dù đen lớn. Ngay sau khi vang lên tiếng vang của dây cung, chiếc dù đen lớn kia đột nhiên bị thu lại, thiết thương như độc long vẽ một đường trên không trung, hai mũi tên lông vũ không phân biệt trước sau bị thiết thương đánh bay.
Ngay sau đó, thiết thương kia đột nhiên lao về phía trước đâm thẳng đến ngực Diệp Hoài Tụ!
Thiết thương này quá dài, vừa đủ để biến khoảng cách của hai bên trở nên không còn quan trọng. Mà Văn Ngoạt sau khi thu chiếc dù đen lớn lại tốc độ nhanh hơn, chỉ thoảng một cái thiết thương kia đã đâm tới trước người Diệp Hoài Tụ. Thiết thương quá dài, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì nói ai cũng không tin có người có thể điều khiển được một cây trường thương như vậy.
Mà cái làm cho người ta sợ hãi nhất chính là, không ngờ Văn Ngoạt có thể dùng một tay để giơ cao thương mà không có chút biểu hiện khó nhọc nào! Thương hoa nở rộ hết sức, mũi tên lông vũ bị đánh bay về một bên, chỉ trong nháy mắt, mũi thương phát ra tia sáng âm hàn đã cách Diệp Hoài Tụ gần trong gang tấc!
Tạch một tiếng!
Diệp Phiên Vân lấy cung cứng đỡ lấy trường thương kia, răng rắc một tiếng cung cứng bị bẻ gãy, cánh tay Văn Ngoạt run rẩy đập thân thương từ trên xuống dưới, chắt đứt cung cứng đập vào bả vai của Diệp Phiên Vân, sau đó thiết thương tiếp tục hướng về phía trước, Diệp Phúc Vũ chỉ chậm hơn ca ca y một nửa thời gian, cũng lấy cung cứng đỡ lấy trường thương kia, cung cứng nứt ra, mũi thương xuyên qua bả vai Diệp Phúc Vũ rồi vẫn không dừng lại tiếp tục đâm về Diệp Hoài Tụ như cũ!
Diệp Phiên Vân bị thương nện vào bả vai té ngã trên mặt đất, Diệp Phúc Vũ bị mũi tên xuyên qua bả vai đứng thẳng bất động tại chỗ, Lưu Hắc Thát trọng thương hôn mê, trong tay Chu Nhất Thạch mặc dù có đao nhưng hoàn toàn không biết sử dụng, thân mình Từ Hạt Tử bị thương hiện giờ không đứng dậy nổi, còn có ai có thể ngăn trở trường thương giúp Diệp Hoài Tụ?
Gia Nhi!
Nàng mạnh mẽ chắn trước người Diệp Hoài Tụ, lấy hoành đao trong tay chĩa vào mũi trường thương. Mũi thương đâm vào thân đao, hai tay Gia Nhi lập tức truyền đến một trận nhức mỏi đau đớn không cầm nổi hoành đao! Thiết thương đâm vào hoành đao lại đập vào ngực Gia Nhi, bịch một tiếng, Gia Nhi ngay lập tức hộc ra một ngụm máu tươi. Chỉ có điều thiếu nữ quật cường không ngã xuống, mà nhân cơ hội vứt bỏ đao hai tay nắm lấy cán thương!
Đợi đúng giờ khắc này!
Mũi thương làm ba người bị thương, thiết thương kia rốt cục cũng ngừng lại, mà đúng lúc này Diệp Hoài Tụ xuất thủ! Nàng không né, không tránh, để chờ đợi cơ hội này.
Mũi tên lông vũ bắn ra!
Khoảng cách không đến hai trượng, bằng vào kỹ nghệ của nàng, cho dù võ nghệ tu vi của Văn Ngoạt có kinh người thế nào, cũng không thể tin nổi, y không có thiết dù, bị Gia Nhi nắm thiết thương, trên thiết thương còn móc theo Diệp Phúc Vũ, sao y có thể đỡ nổi một mũi tên như chẻ tre kia?
Nếu lúc này là Lý Nhàn..., nhất định sẽ càng thêm cảnh giác. Bởi vì hắn biết, Văn Ngoạt am hiểu nhất không phải là thiết thương, mà là đao.
Đao ở trong cán thương.
Một tay Văn Ngoạt cầm thương bỗng nhiên dùng kỹ xảo, sau khi két một tiếng giòn giã vang lên, một thanh đao thép sắc bén hẹp dài từ trong cán thương được rút ra, ánh đao chợt lóe đem mũi tên lông vũ đánh bay. Trong nháy mắt, một đao trong tay Văn Ngoạt đã đến trước người Diệp Hoài Tụ!
Đao lên, rơi thẳng.
Diệp Hoài Tụ đến nhắm mắt cũng không kịp, một ý niệm không khỏi hiện lên trong đầu.
Ngàn vạn lần đừng để hắn nhìn thấy bộ dạng lúc chết của ta, nhất định sẽ rất xấu.