Tướng Minh

Lý Nhàn không phản bác mà là thoạt nhìn không chút nào khiêm tốn gật đầu nói:
- Thời điểm trên Yến Sơn đứng ở sau lưng ngươi đánh lén, trong lòng bàn tay ta đều là mồ hôi. Hiện tại ta và ngươi đứng đối mặt, nhưng ta không có ý tưởng muốn xoay người bỏ chạy. Hoàn toàn bất đồng như lời ngươi nói, có lẽ chính là loại thay đổi này.

Văn Ngoạt quay đầu nhìn xa xa, sau đó chăm chú hỏi:
- Lấy sự hiểu biết của ta đối với ngươi, ngươi sẽ không đến một mình.

Lý Nhàn ừ một tiếng nói:
- Ngựa của ta nhanh, cho nên tới trước.

Hắn nhìn Văn Ngoạt cười cười nói:
- Cho nên ngươi còn thời gian để trốn.

Thời điểm mấy năm trước ở trên Yến Sơn, Văn Ngoạt nhất định không thể tưởng tượng được thiếu niên lúc ấy bị mình đuổi giết phải chật vật chạy trốn, một ngày kia sẽ mặt đối mặt đứng trước mặt mình nói, ngươi hẳn là nên chạy trốn.

Đối với Văn Ngoạt mà nói, đây là một loại sỉ nhục.

Cho nên y tính toán đoạt lại khí thế, vừa rồi bảy mũi tên khiến y lui lại bảy bước, đối diện với những lời nói đối chọi gay gắt của Lý Nhàn y cũng ở thế hạ phong, Văn Ngoạt cảm thấy mình không chiếm được chút tiện nghi nào về khí thế, thậm chí trong lúc mơ hồ sự thản nhiên và tự tiên của thiếu niên kia đã ảnh hưởng đến dòng suy nghĩ của mình.

- Ngươi lầm rồi.

Văn Ngoạt nhìn Lý Nhàn nói:
- Trước khi đồng bọn của ngươi còn chưa đuổi tới, ta còn có thời gian giết ngươi.

Lý Nhàn nhún vai nói:
- Thời gian của ngươi cũng không nhiều.

- Giết ngươi...

Văn Ngoạt chậm rãi nâng cằm lên, tầm mắt linh hoạt, sắc bén:
- Không cần dùng nhiều thời gian.

Lý Nhàn cười cười nói:
- Ngươi giết ta đã bốn năm, nhưng vẫn chưa giết được ta.

Hắn nhìn lướt qua Thanh Diên và Hoàng Loan ở phía sau Văn Ngoạt, nhìn lướt qua Cẩm Y Thị Vệ đứng ở bên cạnh rừng cây:
- Nếu tự tin của ngươi nằm ở chỗ người đông thế mạnh, nhưng vậy thì ngươi đã trở nên đáng thương không ít. Đều nói kẻ sĩ ba ngày không gặp nhau phải lau mắt mà nhìn, hóa ra ta phải nhìn hoạn quan ba năm trước với cặp mắt khác xưa, chỉ có điều càng nhìn càng không chịu nổi.

Diệp Hoài Tụ buông thi thể của Diệp Phúc Vũ ra, nhặt một thanh hoành đao trên mặt đất lên đi đến đứng bên người Lý Nhàn. Nàng không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn Văn Ngoạt.

Lý Nhàn không quay đầu lại cũng không nhìn nàng, như là lầm bầm lầu bầu nói:
- Thời điểm nam nhân liều mạng, nữ nhân tốt nhất vẫn nên cách xa một chút.

Diệp Hoài Tụ ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn về phía Lý Nhàn.

Vừa lúc đó, trong giây lát Lý Nhàn đã vọt tới chỗ Văn Ngoạt, lúc trước thời điểm Lý Nhàn đối mặt với Văn Ngoạt chỉ có trốn tránh, liều mạng chạy trốn mới có thể sống sót. Vài năm sau, thời điểm hai người lại một lần nữa gặp lại, hắn vẫn liều mạng, nhưng không phải là chạy trốn.

Hắc đao vẽ ra một đường, chém về phía cổ họng Văn Ngoạt nhanh như chớp.

Ánh mắt Văn Ngoạt run run, trường đao trong tay giơ lên phía trước vừa đúng chắn ở phía trước hắc đao, hai đao đụng nhau tạo ra đốm lửa. Ngay tại lúc hai đao tiếp xúc, Lý Nhàn dùng kỹ xảo lật hắc đao theo trường đao của Văn Ngoạt chém xuống phía dưới, lần chuyển biến này xảy ra cực nhanh, đến Văn Ngoạt cũng không khỏi nhìn Lý Nhàn với cặp mắt khác xưa. Cổ tay y đưa về phía trước, trường đao đánh trúng đẩy hắc đao của Lý Nhàn ra, sau đó thuận thế một đao chém về phía cổ họng Lý Nhàn.

Lý Nhàn vặn người lên, hắc đao hung hăng chém từ trên xuống.

Chân Văn Ngoạt lùi về phía sau một chút, hắc đao sáng lóa dưới ánh mặt trời mũi đao lướt qua vạt áo phía trước của y.

- Bắt Chu Nhất Thạch!

Lúc lùi về phía sau, Văn Ngoạt nói một câu.

Theo mệnh lệnh của y, Thanh Diên và Hoàng Loan mạnh mẽ vọt về phía trước. Diệp Hoài Tụ xoay tròn hoành đao, một mình chặn Thanh Diên và Hoàng Loan. Trong tay Thanh Diên và Hoàng Loan không có binh khí, lại bị Diệp Hoài Tụ chắn ở trước mặt một bước cũng không thể tiến về phía trước!

Cẩm Y Thị Vệ ở bên rừng cây cũng đều vọt lên, nhưng vừa lúc đó từ xa xa truyền đến thanh âm ầm ầm, rất nhanh, một đoàn quân như làn sóng triều màu vàng lao qua. Sắc mặt Văn Ngoạt rốt cục cũng thay đổi, bởi vì hôm nay Lý Nhàn lại một lần nữa khiến y giật mình, y thật không ngờ Lý Nhàn có thể lộ liễu mang theo một đoàn kỵ binh như thế, sau khi y nhìn thấy số trên áo quần màu vàng có số trên người kỵ binh mới có phản ứng.

Tốc độ của kỵ binh quá nhanh, mới hiện ra trong tầm mắt không bao lâu đã đi đến ngoài trăm bước, tướng lĩnh dẫn đầu ra lệnh một tiếng, mấy trăm mũi tên lông vũ giống như mưa bay về phía Long Đình Vệ đang xông về phía trước. Trên người Long Đình Vệ không có áo giáp, cho dù bọn họ có tinh nhuệ hơn nữa cũng không phải đối thủ của năm trăm tinh kỵ binh bày trận xung phong!

Trong khoảnh khắc đã có hơn trăm tên Cẩm Y Thị Vệ bị bắn nằm trên mặt đất, sau hai đợt mưa tên, Cẩm Y Thị Vệ ngay lập tức bị bức lui về ven rừng. Ngay sau đó, hàng loạt đầu thương nhiều không đếm nổi được ném qua, hung hăng đóng đinh hơn trăm tên Cẩm Y Thị Vệ trên mặt đất.

- Mau lui!

Văn Ngoạt một mặt ngăn cản Lý Nhàn vừa dùng đao tấn công một mặt hạ lệnh. Thanh Diên và Hoàng Loan liên kết bức lui Diệp Hoài Tụ rồi lập tức xoay người rời đi, Hoàng Loan huýt một tiếng sáo vang dội, Long Đình Vệ đóng giữ trong rừng cây lập tức dắt ngựa chạy ra.

Lý Nhàn một đao so với một đao, hắn hoàn toàn không thủ mà điên cuồng tấn công. Huấn luyện trường kỳ và chém giết trên chiến trường đã khiến hắn có thể khống chế hắc đao đến cực hạn, giờ khắc này, tính tình Lý Nhàn bỗng nhiên đại biến, hoàn toàn là một đấu pháp tam lang liều mệnh không muốn sống. Trên thực tế, luận đao pháp Lý Nhàn không phải đối thủ của Văn Ngoạt, luận kinh nghiệm đối địch Lý Nhàn cũng không chiếm ưu thế chút nào, nhưng dù vậy, bộ pháp liều mệnh không muốn sống này cũng làm cho Văn Ngoạt lùi về phía sau liên tiếp.

Rốt cục, Văn Ngoạt thối lui đến bên cạnh một cây đại thụ, dựa vào đại thụ ngăn cản một đao đem Lý Nhàn bức lui.

- Ngươi quả thật làm cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa!

Văn Ngoạt khen:
- Tuy nhiên lấy tu vi của ngươi, vẫn không phải đối thủ của ta. Chỉ cần ngươi dùng đao, cũng đừng mong dùng đao giết chết ta.

Nếu nói những lời tự phụ như thế..., y có tư cách này!

- Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng nghĩ sẽ dùng đao giết ngươi.

Lý Nhàn bỗng nhiên cười cười, không hiểu ra sao cả.

Trong lòng Văn Ngoạt bỗng nhiên căng thẳng, từ lúc chào đời đến nay lần đầu tiên y cảm thấy sự uy hiếp của cái chết.

- Bành!

Một cây thiết côn hung hăng nện vào lưng Văn Ngoạt, lực của một gậy này không ngờ đánh Văn Ngoạt bay về một hướng. Văn Ngoạt bay giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi lớn, thậm chí y có thể cảm giác được sương sườn của mình bị chặt đứt không chỉ một cái! Nhưng dù vậy, giữa không trung y vẫn có thể một đao bức lui Lý Nhàn nhân cơ hội đánh tới, sau đó điều chỉnh thân hình hai chân đặt xuống đất, chỉ có điều một gậy này quá nặng! Y vẫn lảo đảo vài cái té ngã trên mặt đất.

Hùng Khoát Hải từ phía sau đại thụ vòng ra, nhìn nhìn thiết côn tiếc nuối nói:
- Đáng tiếc, ta không mang mạch đao đến!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui