Tướng Minh

ý Nhàn đi theo sau đám người Trương Trọng Kiên, không ai chú ý tới sắc mặt của hắn có chút khác thường. Hắn dường như có tâm sự gì đó, ánh mắt ngẫu nhiên lộ ra một tia lo lắng khó phát hiện.

Văn Ngoạt nói năm Huyết kỵ binh trông coi ngựa dưới chân núi đã bị giết.

Lý Nhàn gắng làm cho bản thân tỉnh táo, bởi vì hắn nhất định phải xác định chuyện mình cần làm có sơ hở về sau.

Ông ta không nhắc tới Âu Tư Thanh Thanh!

Lý Nhàn nắm nắm tay, sắc mặt có hơi trắng bệch.

Hy vọng... Âu Tư Thanh Thanh đã trốn được đi. Nếu nàng bị bắt hoặc bị giết, Văn Ngoạt nhất định sẽ nói ra. Lão thái giám kia căn bản chính là đồ biến thái, sở dĩ ông ta thả mọi người đi chỉ là muốn chơi trò mèo vờn chuột mà thôi. Ông ta muốn hương thụ quá trình, ông ta căn bản đang thỏa mãn tính cách biến thái của mình. Trước khi thả mọi người đi, lời nói của ông ta nghe bình thản, thật ra mỗi một câu đều nhiễu loạn tinh thần mọi người, là muốn cho trong lòng tất cả mọi người đều rối loạn. Cho nên, nếu Âu Tư Thanh Thanh bị giết, ông ta nhất định nói ra để kích thích mình!

Lý Nhàn vừa đi vừa phân tích, nói cách khác, khẳng định Âu Tư Thanh Thanh chưa bị giết.

Cho nên, chỉ có hai khả năng, hoặc là Âu Tư Thanh Thanh đã trốn được, hoặc là bị người của Văn Ngoạt bắt.

Tuy rằng Lý Nhàn bình thường là thiếu niên trong sáng vui vẻ cười đùa, nhưng thật ra hắn một nửa là người của chủ nghĩa bi quan, rất nhiều việc đang suy nghĩ trước tiên đều nghĩ đến phương diện xấu nhất, sau đó nghĩ biện pháp ứng đối. Cho nên, khi Văn Ngoạt không nói tới trong đội ngũ có phụ nữ, điều đầu tiên Lý Nhàn nghĩ chính là nếu Âu Tư Thanh Thanh bị bắt thì phải làm gì đây.

Bắt được Âu Tư Thanh Thanh, nhưng Văn Ngoạt cũng không nói ra, ông ta đang suy tính cái gì?

Lý Nhàn thở một hơi thật dài, hắn biết, nếu Âu Tư Thanh Thanh thật sự bị bắt, Văn Ngoạt có thể lợi dụng Âu Tư Thanh Thanh để đạt một thứ, chính là áp chế mình.

Văn Ngoạt đồng ý thả mọi người đi trước một canh giờ, tựa như cũng không lo mình sẽ chạy trốn.

Tự tin của ông ta là từ một ngàn hai trăm Long Đình Vệ tinh nhuệ dưới tay ông ta, là từ tu vi kinh người của ông ta, còn có...có phải là Âu Tư Thanh Thanh hay không?

Lý Nhàn không biết phỏng đoán của mình tạm thời có phải là sự thật hay không, cũng không thể nghĩ ra biện pháp gì. Thật ra, hắn thậm chí không chút suy nghĩ làm thế nào cứu Âu Tư Thanh Thanh, không phải hắn vô tình vô nghĩa, mà là hắn đang suy nghĩ chuyện nếu như thay đổi hành động, như vậy hắn lại ích kỷ hy vọng Âu Tư Thanh Thanh có thể chết cùng mình. Tuy rằng, chỉ là suy nghĩ ích kỷ mà thôi.

Mười chín người ở trong núi rừng bay vút, rất nhanh đã tiến vào sâu trong khu rừng.

- Phía trước sườn núi có sơn động, vị trí rất bí ẩn!

Một mã tặc Thiết Phù Đồ bỗng nói:
- Mấy ngày hôm trước lúc đi ngang qua nơi này, ta đi tiểu thì phát hiện ra đấy.

- Không thể vào sơn động!

Lý Nhàn từ phía sau đuổi theo nói:
- Nếu chẳng may bị phát hiện, chỉ có thể bị giết sạch trong đó.

- Vậy làm sao bây giờ?

Mã tặc Thiết Phù Đồ kia hỏi.

Lý Nhàn hỏi:
- Trong nói này có chỗ nào có đầm nước không?

- Không có.

Trương Trọng Kiên nói:
- Nhưng dưới chân núi có một nhánh sông nhỏ, nhưng lộ trình quá xa, hơn nữa con sông đó nông, hai bờ sông đều là đá vụn, căn bản người không trốn được.

Lý Nhàn gật đầu nói:
- Cho dù là trốn trong bụi cây, cũng không thể trốn vào trong sơn động được.

Hắn ngẫm nghĩ một chút nói:
- Chúng ta phải làm chút ngụy trang.

Mọi người vừa chạy trốn vừa nói chuyện với nhau. Lý Nhàn nói cách ngụy trang một lần, đơn giản chính là mang theo chút cỏ dại và mấy thứ gì đó làm thành mũ đội lên đầu, mọi người nằm sấp trong bụi cây không được cử động. Thiết Lão Lang nói như vậy có phải rất trò chơi trẻ con hay không? Lý Nhàn cười nói Văn Ngoạt có thể hiểu được trò chơi trẻ con này ư? Mọi người nghe vậy đều giật mình, lập tức hiểu được ý tứ của Lý Nhàn.

Mình cũng cho rằng trò chơi, kẻ thù có thể cũng cho là mình sẽ không làm như vậy hay không?

Lý Nhàn ngẫm nghĩ một chút nói:
- Quan trọng nhất là, bất kể phát sinh chuyện gì đều phải duy trì bất động, cho dù người của Long Đình Vệ đi qua, giẫm phải, cho dù là rắn bò vào trong cổ, cho dù là bên cạnh bị thiêu, cũng không được cử động. Chỉ cần làm được năm chữ, ngọn núi lớn như vậy Văn Ngoạt không chắc có thể phát hiện ra chỗ ẩn thân của chúng ta.

- Năm chữ gì?

Triều Cầu Ca hỏi.

Lý Nhàn nhấn mạnh từng câu từng chữ:
- Giống như người đã chết!

Mọi người chạy về phía trước, Lý Nhàn bỗng đứng lại hỏi:
- Vừa rồi là thanh âm gì?

Lạc Phó nói:
- Là tiếng ưng kêu. Làm sao vậy?

Lý Nhàn chau hàng lông mày, mắng:
- Văn lão yêu khốn kiếp, chẳng trách không sợ gì cả. Súc sinh bay trên trời đang theo dõi chúng ta đấy, phải nghĩ biện pháp xử lý nó.

Lúc này mọi người mới bừng tỉnh ngộ. Triều Cầu Ca nói:
- Chẳng trách dọc đường đi cứ nghe tiếng ưng kêu, ta còn tưởng rằng ngọn núi này nhiều ưng, hóa ra là lão yêu quái kia thả ra.

Ánh mắt mọi người nhìn Lý Nhàn kính nể hẳn lên, không rõ thiếu niên này rõ ràng không có kinh nghiệm từng trải hơn mình, nhưng lại hiểu được những chuyện rối rắm như thế. Có người hỏi, Lý Nhàn chỉ nói là đầu óc vừa nghĩ thuận miệng nói ra mà thôi. Đương nhiên hắn cũng sẽ không giải thích đời trước xem phim truyền hình rất nhiều, những tình tiết cũ này trên cơ bản đều được thấy ở trên TV đấy nên có thể đoán ra được. Có điều hắn càng không giải thích, mọi người càng cảm thấy tâm trí của thiếu niên này như yêu quái.

- Làm sao đây?

Trần Tước Nhi hỏi.

Lý Nhàn suy nghĩ một chút nói:
- Cởi quần áo!

Trần Tước Nhi ngớ ra, ấp úng nói:
- Không phải cởi sạch đó chứ.

Lý Nhàn nói:
- Tốt nhất là cởi hết, lát treo quần áo trên cây, nếu lần này có thể chạy thoát thì sợ gì mất mặt? Lại nói, những người chúng ta ai chẳng từng cởi truồng bơi sông chứ, có gì xấu hổ? Chẳng những phải cởi, trong chốc lát còn phải dùng cây cỏ vắt ra nước vẽ loạn lên toàn thân một lượt, sau đó dùng cỏ dại buộc lên người, mọi người sau khi thoa thảo dịch không thể chạy nữa, gắng sức không cho đổ mồ hôi!

- Vì sao?

Trần Tước Nhi khó hiểu hỏi.

Lý Nhàn thở dài nói:
- Nếu Văn lão yêu có thể thuần ra ưng đến truy tìm hành tung, chẳng lẽ lão không thuần ra cẩu hay sao? Trên người xoa thảo dịch, chính là để che mùi cơ thể chúng ta. Nhưng nếu ra mồ hôi, chó săn nhất định sẽ ngửi ra được.

Trương Trọng Kiên tán thưởng nhìn Lý Nhàn, nói:
- Không thể tưởng được ở biên cương xa xôi hai năm, Đạt Khê Trường Nho lại dạy cho con nhiều bản lĩnh như thế. Cha không thể không phục hắn. Con mười một năm đi theo ta có phải là lãng phí nhiều thời gian quá không?

Lý Nhàn cười cười nói:
- Nếu trước đó chúng ta có thể ở bên nhau kiên định hai năm, cha nhất định sẽ dạy con nhiều được nhiều thứ hơn sư phụ nhiều. Hơn nữa, đó cũng không phải là sư phụ dạy con, mà là con tự nghĩ ra, cho nên a gia đừng tự trách. Thật sự cầu thị mà nói, ngài và sư phụ đều khá không đáng tin cậy đó nha...

Trương Trọng Kiên gõ lên đầu Lý Nhàn, nói:
- Cha không đáng tin cậy ư?

Lý Nhàn cười cười nói:
- Vẫn nên mau chóng cởi quần áo ra đi.

...

Văn Ngoạt vẫn ngồi ở trên khối đá lớn kia, bên dưới là một Cẩm Y Thị Vệ. Gã hơi hơi cúi người, bàn tay mềm nhẹ âu yếm đầu con cho ngao to lớn. Con chó ngao kia như rất hưởng thụ được chủ nhân vuốt ve cho mình, đầu to lớn cọ xát trên người Văn Ngoạt.

- Đô úy, đã đến lúc rồi.

Một thủ lĩnh Cẩm Y Thị Vệ bên cạnh Văn Ngoạt hơi hơi khom người nói.

- Hoàng Loan.

Văn Ngoạt thấp giọng gọi tên thủ lĩnh kia, hỏi:
- Sao chúng không chạy xuống núi? Ngựa của chúng còn ở chỗ đó mà.

Thủ lĩnh thị vệ tên Hoàng Loan là một cô gái.

Hơn nữa còn là một cô gái vóc người nhỏ xinh.

Cô cao chừng một thước sáu, thể trọng không quá tám mươi cân, y phục của cô cũng hơi khác những binh lính Long Đình Vệ bình thường, trên ngực thêu một đóa mẫu đơn nở rộ. Nhìn mặt nàng khó có thể nhin ra bao nhiêu tuổi, như là thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, hoặc trưởng thành chín chắn như ba mươi tuổi. Đây là một khí chất mâu thuẫn cực kỳ quyến rũ người khác. Nhưng khuôn mặt lại không quá tinh xảo, đối với cô gái này mà nói, đường cong trên mặt cô hơi cứng ngắc, lông mi hơi dày, môi khá mỏng.

Nhưng không hề nghi ngờ, cô là một cô gái nhìn một lần rất khó nén lòng muốn nhìn lần thứ hai.

- Đô úy, bọn họ không tin ngài.

Hoàng Loan hơi hơi cúi đầu nói.

Văn Ngoạt cười cười nói:
- Đúng vậy, Trương Trọng Kiên bọn họ sẽ không tin ta, bọn họ nhất định sẽ nghĩ ta gạt bọn họ đã bố trí nhân sự ở chỗ để chiến mã.

Ông ta cười đắc ý, hỉ hả như đứa trẻ, vẻ mặt như thế, nếu có người quen thuộc Đại Tùy Hoàng Đế Bệ Hạ ở đây, nhất định sẽ phát hiện nụ cười đắc ý này quá giống lúc Hoàng Đế Bệ Hạ đắc ý.

- Bọn họ cho rằng ta đã bố trí mai phục, thật ra ta không hề.

Ông ta chỉ phương hướng truyền đến tiếng ưng kêu:
- Đi đi, ngươi dẫn đội đi, bắt đám ngu ngốc này lại cho ta. Nếu phản kháng, giết toàn bộ.

Hoàng Loan cúi đầu nói: - Thuộc hạ tuân mệnh!

Nàng vẫy vẫy tay, mang theo hai đoàn Long Đình Vệ đuổi về phương hướng đám người Lý Nhàn biến mất. Biên chế cơ bản của quân đội Đại Tùy, mười người làm một hỏa, thiết lập một Hỏa Trưởng. Năm mươi người làm một đội, thiết lập một đội trưởng. Một trăm người làm một Lữ, thiết lập một Lữ Soái. Ba trăm người làm một đoàn, thiết lập một Giáo Úy. Thiết lập Chiết Xung Phủ, quản hạ một ngàn hai trăm binh lính thủ lĩnh xưng là Đô úy.

Văn Ngoạt vỗ vỗ cổ con chó ngao lớn kia, nói:
- Đi đi, đi ăn no chút rồi về.

Ông ta ngẩng đầu chán ghét nhìn thái dương, nói với một thủ lĩnh Long Đình Vệ khác:
- Thanh Diên, cho tán thấp xuống một chút.

Thanh Diên, cũng là một cô gái thanh tú.

Cô gật gật đầu, lập tức hạ thấp tán lớn xuống một chút. Tán này quá lớn, mà cô giống Hoàng Loan đều là những cô gái nhỏ xinh, thân hình nhỏ bé cầm cán tán lớn đứng ở đó, đặc biệt quái dị khiến người khác xúc động. Hơn nữa, từ lúc bắt đầu đến hiện tại, cô đứng sau Văn Ngoạt đã hơn một canh giờ, cứ cầm tán lớn như vậy không nhúc nhích, bất kể gió núi tràn đến bất ngờ hay là mặt trời gay gắt chiếu vào, sắc mặt của cô không chút biến hóa.

Chỉ có điều, giữa thái dương rịn ra mồ hôi tinh mịn, lưng áo ướt đẫm không che giấu được người khác.

...

Ở một nơi rừng cây dày đặc, bên khu rừng là từng mảnh loạn thạch, bụi cỏ mọc đầy, quái thạch lởm chởm.

Mọi người cởi trần truồng vẽ loạn thảo dịch, còn buộc rất nhiều cỏ xanh. Bọn họ không vào rừng kia, mà ẩn nấp trong bụi cây. Cứ nằm sấp trong bụi cây không nhúc nhích, dù có người đi qua không nhìn kỹ cũng sẽ không phát hiện ra được.

Mọi người nằm sấp trong bụi cỏ thật sự giống như người chết.

Thậm chí, hô hấp của họ rất nhẹ, chậm hơn nhiều so với người bình thường.

Lý Nhàn áy náy cười cười, đặt một lọ thuốc bên cạnh Trương Trọng Kiên.

- A gia, thuốc này không phải thuốc độc, mà là mê dược làm cho người ta tạm thời mất đi năng lực hành động. Các người trốn kỹ trong này, nếu có người phát hiện, cha hãy phân thuốc giải cho mọi người. A gia, đừng lườm con, thuốc này có thể làm cho mọi người giống như ngất đi mà thôi, cứ bất động trốn ở đây, Văn lão yêu nhất dịnh sẽ không phát hiện ra được.

Hắn cầm bàn tay của Trương Trọng Kiên, cảm nhận lòng bàn tay ấm áp, chậm rãi nói:
- Văn Ngoạt muốn giết chính là con, các người chỉ cần trốn đến tối là có thể an toàn. A gia, con xin lỗi, nếu con không chết, sẽ quay về tìm mọi người. Nếu con chết, đừng nói cho Tiểu Địch và cô cô biết.

Hắn đứng lên, thu lại quần áo của mọi người đeo lên lưng, hít một hơi thật sâu, phóng vào sâu trong khu rừng.

Trên cao vọng tới tiếng ưng lanh lảnh, đuổi theo bóng dáng của thiếu niên kia.

Nếu như vậy mà ta không chết được, vậy cũng có thể nói ông trời rất có mắt đó.

Lý Nhàn nhìn thoáng qua hùng ưng bay lượn trên không trung, sắc mặt thoải mái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui