Tướng Môn Độc Hậu

Trong đại sảnh, mọi người vốn đang cười nói vui vẻ bỗng dưng im lặng. Hoàng Phủ Hạo nhìn chằm chằm Duệ vương, Phó Tu Nghi cũng vậy, công chúa Minh An không khéo che đậy, gương mặt trở nên vặn vẹo.

Thái tử ngồi trên cao cười ha ha hòa giải: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Thẩm tiểu thư tài mạo song toàn, tất nhiên sẽ có vô số anh hùng để mắt!”

Mọi người lại sôi nổi gật đầu phụ họa, Duệ vương cười như không cười tiếp tục im lặng.

Tất cả mọi người đều nghĩ hắn đang nói đùa, bởi hoàng thất Đại Lương sao có thể kết duyên với con gái một thần tử ở Minh Tề, rõ ràng là không môn đăng hộ đối, vả lại quan hệ ba nước đang ở thời điểm mẫn cảm, nếu Đại Lương kết thông gia với Minh Tề, khác gì rước về một gián điệp, việc phiêu lưu như vậy, ai lại tự tìm phiền toái.

Mọi người tiếp tục cười nói ăn uống, chỉ có Minh An trong lòng oán hận, Hoàng Phủ Hạo nhìn thấy cũng phải nhíu mày.

Cả buổi tiệc cũng coi như viên mãn, các hoàng tử Minh Tề muốn thăm dò thái độ của nước Tần và Đại Lương, thái tử Hoàng Phủ Hạo đối với Minh Tề coi như thân cận, chỉ có Duệ vương là khó nắm bắt, lễ nghĩa đầy đủ, lời nói cẩn thận, không nhìn ra manh mối.

Cuối cùng hắn cũng là người về trước, hắn về rồi công chúa Minh An càng thêm bực tức, trên đường trở lại phủ đệ trách phạt mấy hạ nhân, ngay cả thị vệ Định vương về cùng đường cũng bị mắng to.

Thị vệ kia cũng không xa lạ, chính là Tạ Trường Võ và Tạ Trường Triều. Phó Tu Nghi thấy vậy răn dạy bọn họ vài câu, Minh An mới bỏ qua.

Về đến phủ, Phó Tu Nghi kể lại những chuyện phát sinh trên bữa tiệc với mấy phụ tá, hắn nói: “Ta cảm giác Duệ vương đối với ta có địch ý, nên bữa tiệc hôm nay mới cố tình chèn ép.”

Phó Tu Nghi rất có tài dùng người, trong số các hoàng tử có thể hắn không phải là người giỏi nhất, nhưng sự cẩn trọng, ẩn nhẫn và chân thành đối đãi người tài thì hắn vượt xa những người còn lại, hắn có thể ở trong trời đông giá rét, đứng chờ trước cửa nhà cả đêm, có thể vì đối phương mà chăm lo người nhà bọn họ cả đời phú quý, vì thế những người đi theo hắn vừa có tài vừa tận tâm hết mực.

Đối với một vị đế vương, không cần bản thân phải giỏi, chỉ cần có thể quản lý những người giỏi, đó mới thực sự là một đế vương thành công.

Mấy phụ tá nghe hắn kể lại đều trầm tư, Phó Tu Nghi nhìn người áo xanh trước mặt hỏi: “Bùi tiên sinh có kiến giải gì?”

Những người ở đây đều là người Phó Tu Nghi tín nhiệm, riêng Bùi Lang có thể nói là một trong những tâm phúc của hắn. Hai năm trước Phó Tu Nghi vượt bao gian khó mới chiêu mộ được Bùi Lang, có thể nói Bùi Lang một thân tài hoa, nhưng lại không tham quyền thế, Phó Tu Nghi lấy thiên hạ đại nghĩa thuyết phục mới có thể khiến Bùi Lang động tâm. Mà Bùi Lang cũng không làm hắn thất vọng, trong vòng hai năm đã giúp hắn giải quyết rất nhiều nan đề, vì thế mỗi khi gặp khó khăn Phó Tu Nghi đều hỏi ý kiến Bùi Lang.

Bùi Lang nhíu mày nói:“Trước đây điện hạ có từng va chạm gì với Duệ vương không?”

Phó Tu Nghi lắc đầu.

“Vậy thì thật kỳ quái.” Bùi Lang phân tích: “Duệ vương là đại diện của Đại Lương, không lý nào lại coi trọng một mình điện hạ, dù Đại Lương muốn làm khó Minh Tề, cũng nên nhằm vào thái tử mới đúng.”

Phó Tu Nghi gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy. Có thể...” Hắn trầm ngâm một chút: “Có thể là vì Thẩm Diệu?”

“Vì sao điện hạ nghĩ vậy?” Một phụ tá hỏi.

“Ta nhớ lại, những lời Duệ vương nói hôm nay đều có liên quan đến Thẩm Diệu, nhưng mà hai người bọn họ không quen biết, lúc đó ta còn không rõ hắn cố ý hay vô tình, hiện giờ nhớ lại cảm thấy rất kỳ quái.”

Một phụ tá khác lại nói: “Chẳng lẽ, Duệ vương và Thẩm Diệu có quan hệ mờ ám gì sao?”

Bùi Lang quả quyết nói: “Không có khả năng.”

Tất cả mọi người quay lại nhìn hắn, lời của Bùi Lang ở phủ Định vương rất có trọng lượng, trước giờ những chuyện mà hắn tiên đoán cuối cùng đều đúng, dù có chỗ không hài lòng cũng phải thừa nhận hắn có tài năng.

“Duệ vương vừa tới Minh Tề, Thẩm Diệu cũng mới hồi kinh không lâu, chắc chắn không thể có quan hệ.” Bùi Lang chắp tay nói tiếp: “Vả lại, điện hạ và Duệ vương giao thiệp, đánh giá hắn là người khó nắm bắt, Đại Lương phái hắn làm sứ giả, tất có chỗ bất phàm, người như vậy sao có thể vì một nữ nhân mà đối địch với điện hạ, việc này không hợp lý.”

Nghe vậy, Phó Tu Nghi trầm ngâm: “Ngươi nói cũng có lý. Vậy theo ý Bùi tiên sinh, ta phải làm thế nào?”

“Hôm nay coi như qua ải, không cần hành động thiếu suy nghĩ, nếu không các phe phái càng thêm cảnh giác. Từ lễ triều cống đến nay, Duệ vương chưa hề có ý định rời đi, thái tử nước Tần cũng đang ở đây, chúng ta không cần nóng vội. Cứ yên lặng theo dõi kỳ biến, đến khi biết rõ ý đồ của Duệ vương, ta hành động cũng không muộn.”

Bùi Lang thản nhiên nói.

Phó Tu Nghi gật đầu: “Vậy cứ làm theo ý tiên sinh.” Hắn day day mi tâm: “Hôm nay ta uống hơi nhiều, mai còn phải thượng triều, ta nghỉ ngơi trước, các vị cũng về đi.”

Phó Tu Nghi đi rồi, mọi người cũng tốp năm tốp ba giải tán. Chỉ riêng Bùi Lang lẻ loi một mình, hắn được Phó Tu Nghi tín nhiệm, làm người khác ganh tỵ, ở phủ Định vương không ai nguyện ý giao hảo.

Bùi Lang ra khỏi phòng, im lặng nhìn bầu trời đầy sao.

Hai năm, vậy mà đã qua hai năm. Hắn đã hoàn thành giao ước với thiếu nữ kia, trổ hết tài năng, trở thành tâm phúc được Phó Tu Nghi tin tưởng. Hắn thường nghĩ cuộc đời này cứ thế trôi qua, nhưng hiện tại nàng đã trở về, cuộc sống yên bình của hắn bị đánh vỡ. Từ khi chấp nhận giao dịch với nàng, hắn đã biết cuộc đời này hắn phải trở thành một tên gian tế đang khinh bỉ.

Phó Tu Nghi đối với hắn rất tốt, còn hắn, ngay từ đầu đã là một kẻ phản bội.

Bùi Lang thở dài.

An nhàn đã lâu, từ nay về sau, hắn phải bước đi trên một con đường khác, sơ sẩy một chút là vực sâu vạn trượng, không có cách vãn hồi.

Thẩm Diệu... Trước mắt Bùi Lang hiện ra hình ảnh một cô gái áo tím, gương mặt thanh tú.

Một nam nhân như hắn còn cảm thấy khó khăn, vậy thì cô gái đứng đằng sau tất cả còn gian nan đến chừng nào?

Việc này, cả đời hắn cũng không bao giờ biết được.

...

Dưới đèn, Thẩm Diệu cẩn thận viết chữ. Tờ giấy trắng như tuyết mở ra, Cốc Vũ mài mực, Kinh Trập chốc lát lại khêu ngọn đèn.

Thẩm Diệu rất chăm chú, thỉnh thoảng dừng lại suy nghĩ, viết xong thì bên ngoài đã tối mịch. Thẩm Diệu hạ bút, cầm tờ giấy thổi thổi cho khô mực, sau đó tìm một phong thư, bỏ vào rồi giao cho Kinh Trập.

“Sáng sớm mai, tìm một người đáng tin cậy cầm thư này giao cho Thường Tại Thanh ở Thẩm phủ, nhớ, phải kín đáo không để người khác phát hiện, giao tận tay nàng ta.” Thẩm Diệu nói.

Kinh Trập vâng lời cầm bao thư cất đi, trong lòng nghi hoặc tại sao Thẩm Diệu lại viết thư cho Thường Tại Thanh, nhưng không dám nhiều lời.

Cốc Vũ thu dọn bàn giấy, cười nói: “Tiểu thư nghỉ ngơi sớm đi, cũng đã khuya rồi, ngủ trễ không tốt cho sức khỏe.”

Thẩm Diệu gật đầu. Đợi Kinh Trập và Cốc Vũ đi rồi, nàng cầm ngọn đèn đến bên ghế dài, im lặng suy nghĩ.

Sau giấc mộng đêm qua, nàng đã nhìn ra một chút manh mối, hiểu được thủ đoạn mà Thường Tại Thanh dùng để giết hại mẫu thân, thì ra nàng chính là con dao, bị người ta sử dụng để lấy mạng La Tuyết Nhạn. Nghĩ đến điểm này, lòng nàng trào dâng uất hận, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Thường Tại Thanh.

Nhưng hiện tại xử trí nàng ta, không phải quá đơn giản sao. Thường Tại Thanh cả đời tâm niệm có được tiền tài, địa vị, khi nàng ta đang ở trên đỉnh cao kéo nàng ta xuống bùn, khiến nàng ta bị cả thiên hạ cười nhạo, chẳng phải thống khoái hơn sao? Vả lại, sử dụng Thường Tại Thanh đối phó Trần Nhược Thu, Thẩm Diệu cũng bớt được chút việc.

Mượn đao giết người, chiêu này nàng cũng biết đấy. Phải cho bọn họ bài học ghi nhớ tận xương tủy.

Nàng suy nghĩ cả ngày, nhớ lại chút thông tin. Tờ giấy kia viết ra những điều Thẩm Vạn yêu thích. Thẩm Diệu và hắn làm thúc cháu mười mấy năm, kiếp trước nàng thật lòng yêu kính Thẩm Vạn, từ nhỏ vì lấy lòng hắn mà làm rất nhiều việc. Nay nàng đem những hiểu biết của mình chắp tay tặng người, lại là tặng cho một nữ nhân có dã tâm, Thẩm Diệu không tin với thủ đoạn của Thường Tại Thanh, tên ngụy quân tử Thẩm Vạn còn không trúng chiêu.

Tình chàng ý thiếp giữa Thẩm Vạn và Trần Nhược Thu, ngoài mặt là tài tử giai nhân ông trời tác hợp, bên trong cũng không phải là thứ tốt gì, đến lúc xé rách mặt sẽ càng thêm thú vị?

Thẩm Diệu cười lạnh, chó cắn chó, cảnh tượng đó làm người ta sảng khoái.

Nàng cởi áo ngoài bước đến bên giường, đang định nằm xuống ma xui quỷ khiến lại liếc mắt nhìn cửa sổ.

Ngoài cửa sổ chỉ có ánh sáng lay động, không có người khác.

Trong lòng Thẩm Diệu sợ run, âm thầm thóa mạ chính mình, tự nhiên sao lại nhìn cửa sổ làm gì, không thấy Tạ Cảnh Hành còn cảm thấy không quen nữa chứ. Nàng lắc lắc đầu, rũ bỏ những ý nghĩ ngoài luồng kia, thổi tắt ngọn đèn rồi nằm xuống.



Phủ Duệ vương, trong viện có người đang vui đùa với hổ con.

Bạch hổ chơi ở trong sân rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại quay sang ngoạm lấy đồ ăn trong tay Tạ Cảnh Hành, có lẽ được chăm sóc tốt nên bộ lông của nó trở nên sáng bóng, toàn thân mập lên thấy rõ, nhìn giống như một con mèo xinh đẹp.

“Đừng cho nó ăn nữa, nếu không sẽ thành mèo thật đó, con hổ này thật không biết kiềm chế, sao lại biến mình thành bộ dáng này chứ?” Cao Dương trêu ghẹo.

Tạ Cảnh Hành tiếp tục cho bạch hổ ăn: “Ta chiều nó đấy, ngươi có ý kiến gì?”

“Được được được, ta mặc kệ ngươi dỗ mèo hay dỗ hổ, ta chỉ muốn hỏi ngươi hôm nay đã xảy ra việc gì, sao ngươi lại cố tình làm khó Định vương, loại người đa nghi như hắn nhất định sẽ phỏng đoán đủ thứ, ngươi làm vậy là đánh rắn động cỏ.”

Chuyện trong cung truyền đến tay Cao Dương, lúc mới nghe hắn còn không tin. Tạ Cảnh Hành trước giờ làm việc cẩn trọng, hiện tại không phải thời điểm đối chọi với Phó Tu Nghi, kẻ này làm việc cũng có chút thủ đoạn, tuy không thể đánh bại Tạ Cảnh Hành nhưng vẫn có thể gây ra phiền toái.

Thấy Tạ Cảnh Hành không quan tâm lời nói của mình, Cao Dương đoán mò: “Không phải vì Thẩm Diệu đó chứ?”

Tạ Cảnh Hành nói: “Ngươi nhàn rỗi lắm hả?”

“Gì?”

“Chuyện của Tô gia đã sắp xếp ổn thỏa chứ?” Tạ Cảnh Hành hỏi.

Cao Dương sửng sốt đáp lời: “Đã an bài người đi làm. Nhưng mà,” Dừng một chút, hắn lại nói: “Ngươi làm như vậy có ý nghĩa gì chứ? Tuy ngươi và Tô Minh Phong là bạn tốt, nhưng nếu hắn biết thân phận thật sự của ngươi, hai người chắc chắn trở thành kẻ địch, đến lúc đó hắn cũng không mang ơn ngươi, sao ngươi phải nhọc lòng làm gì?”

Văn Huệ đế một lòng chèn ép Tô gia, mặc dù Tô gia đã thu mình lại tránh va chạm, nhưng vẫn còn nhược điểm, nếu để người khác bắt được sẽ trở thành vết thương chí mạng. Tạ Cảnh Hành yêu cầu Cao Dương loại bỏ tất cả những nguy cơ, đảm bảo Tô gia không có biến cố.

Cao Dương hết ý kiến với hắn. Tạ Cảnh Hành có thể bảo vệ Tô gia, nhưng không thể bảo vệ tình bạn với Tô Minh Phong, đây là sự thật.

“Ta không cần biết hắn nghĩ gì, ta chỉ làm việc ta muốn làm mà thôi.” Tạ Cảnh Hành nói.

“Thế sao?” Cao Dương sắc bén nói: “Có lẽ ngươi đã quên, thân phận ngươi hiện tại khác với lúc trước, ở Minh Tề đã không còn người ngươi có thể tín nhiệm, ngoại trừ thần thưa điện hạ.”

Gió đêm phơ phất, bạch hổ ăn no, lăn một vòng, vui mừng trèo lên tay Tạ Cảnh Hành.

Một lúc sau, Tạ Cảnh Hành nói: “Không đúng. Không phải tất cả mọi người đều như vậy, có một người khác hẳn. Ta có thể dùng thân phận Duệ vương Đại lương giao tiếp với người đó.”

“Ngươi nói Thẩm Diệu?” Cao Dương nhắc nhở: “Điện hạ nên nhớ, Thẩm Diệu đồng ý giao tiếp với điện hạ, là vì nàng muốn đối phó Định vương, điện hạ có thể giúp nàng. Đến cuối cùng hai người vẫn là con dân hai nước, không thể chung đường. Điện hạ đừng tham luyến niềm vui trước mắt, đợi khi tỉnh mộng rồi, đau thương sẽ càng sâu.”

“Thì đã sao?”

Cao Dương sửng sốt.

Tạ Cảnh Hành lặp lại: “Thì đã sao?”

Hắn ôm bạch hổ vào ngực, đứng lên, bóng dáng thon dài trong đêm tựa như  tùng bách.

“Trên đời này, mọi việc đều phải đánh đổi, quyền thế, nhân tâm đều như thế. Ta muốn giang sơn, muốn ngôi vị hoàng đế, muốn nữ nhân, còn muốn có được trái tim của nàng, tất cả ta sẽ có biện pháp giành được. Con đường này, ngay từ đầu đã xác định gian nan, nếu ngươi cảm thấy không chống đỡ được, thì ngươi quay về Đại Lương đi. Bổn vương chưa từng quên con đường mình đã vạch ra, cũng biết rõ bản thân muốn gì, vì thế ngươi không cần hoài nghi quyết định của bổn vương. Nếu tất cả là giấc mộng, thì phải nghĩ cách biến giấc mộng kia thành hiện thực. Cao Dương, bổn vương có tự tin này, ngươi không có sao?”

Nhiều năm sau, mỗi khi Cao Dương nhớ lại thời điểm này, trong lòng đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Hắn từng nhìn thấy một thiếu niên cao ngạo bất hảo, thấy một thanh niên cuồng vọng cao ngạo, còn đêm nay, hắn đã nhìn thấy sự bá đạo và uy nghiêm trời sinh của bậc đế vương.

“Nếu tất cả là giấc mộng, thì phải nghĩ cách biến giấc mộng kia thành hiện thực.”

Trên đời có mấy người dám nói như vậy?

Cao Dương im lặng một lát, sau đó quỳ xuống bái lạy.

“Thần, thề chết đi theo điện hạ.”

“Đứng lên đi.” Tạ Cảnh Hành đùa nghịch với bạch hổ trong ngực.

Cao Dương đứng dậy, phủi bụi ở đầu gối, suy nghĩ một chút rồi nghiêm nghị hỏi: “Như vậy, điện hạ định muốn Thẩm tiểu thư như thế nào?”

Tạ Cảnh Hành: “Cút đi.”

...

Đầu Đông, ngày trôi qua rất nhanh. Kinh thành lại phát sinh chuyện mới mẻ, nhưng cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là vài chuyện nhỏ nhặt ở Thẩm phủ.

Sau khi Trần Nhược Thu quyết tâm tính chuyện hôn sự của Thẩm Nguyệt thì suốt ngày dẫn nàng đi khắp nơi xã giao. Dù Thẩm Nguyệt không muốn, nhưng sau khi bị Thẩm Vạn phạt vào từ đường, cũng trở nên ngoan ngoãn hơn.

Tuy vợ chồng Thẩm Vạn muốn gả Thẩm Nguyệt, nhưng cũng đau lòng con gái, dù gì Thẩm Nguyệt cũng là đứa con duy nhất, là hòn ngọc quý trên tay bọn họ, nên chọn lựa chàng rể hết sức cẩn thận, ngoại trừ môn đăng hộ đối, diện mạo còn phải anh tuấn, trong phủ đơn giản không có cơ thiếp bát nháo. Thẩm Nguyệt lại có thanh danh tốt, là một tiểu thư tài hoa thoát tục, nên việc chọn lựa cũng không quá khó khăn.

Trần Nhược Thu vì lo chuyện này cả ngày bận rộn, sơ sót Thẩm Vạn, không biết từ lúc nào Thường Tại Thanh đã trở thành hồng nhan tri kỷ của hắn. Trước đây, nếu có chuyện gì khó khăn Thẩm Vạn đều tâm sự với Trần Nhược Thu, nay Trần Nhược Thu không để tâm đến hắn, Thường Tại Thanh liền nhảy vào săn sóc, ngẫu nhiên còn cùng nhau ngâm thơ ngắm trăng.

Không biết vì sao, Thường Tại Thanh và Thẩm Vạn có rất nhiều điểm chung. Ví như Thẩm Vạn không thích đồ ngọt, Thường Tại Thanh làm ra điểm tâm không ngọt. Thẩm Vạn thích trà hoa, trà của Thường Tại Thanh phần lớn đều là trà hoa. Thậm chí ngay cả thần tượng hội họa cũng giống nhau. Con người, đối với những kẻ có cùng ý nghĩ đều gần gũi hơn một chút, Thẩm Vạn cảm thấy hắn và Thường Tại Thanh thật sự rất hợp. Trần Nhược Thu dịu dàng thanh cao, còn Thường Tại Thanh trí tuệ hào sảng, như một luồng gió mới kích thích sóng ngầm trong lòng Thẩm Vạn.

Tất cả những điều này, Trần Nhược Thu không biết.

Thường Tại Thanh thủ đoạn cao siêu, không bao giờ chủ động tìm Thẩm Vạn, đều là Thẩm Vạn tìm nàng. Lúc hai người gặp nhau, nhìn qua lễ tiết đầy đủ, nếu người ngoài thấy được cũng không nghĩ gì khác, sao có thể cảnh báo với Trần Nhược Thu?

Ngoài chuyện này ra, Thẩm phủ còn có một việc làm người ta khó có thể tưởng tượng, đó là đột nhiên quan hệ giữa Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư trở nên thân mật.

Tuy hiện tại Thẩm phủ chỉ còn hai vị tiểu thư, nhưng Thẩm Nguyệt từ trong xương luôn xem thường người có địa vị thấp hơn mình, huống hồ còn là thứ nữ từ trong bụng di nương chui ra. Nhiều năm hờ hững, nay lại thân thiết làm người ta phải suy nghĩ.

Tại Thải Vân uyển, Thẩm Đông Lăng cầm đĩa điểm tâm đặt trước mặt Thẩm Nguyệt: “Đây là điểm tâm mới phòng bếp vừa làm, có cho thêm sữa bò và hoa quế, Nhị tỷ nếm thử xem.”

Thẩm Nguyệt nhìn thoáng qua, nhưng không ăn mà thở dài, nói: “Ta làm gì có tâm trạng ăn uống, tức giận cũng đủ no rồi.”

Thẩm Đông Lăng nhìn nàng, lo lắng nói:  “Nhị tỷ vẫn vì việc hôn nhân mà buồn rầu sao?”

“Ngươi còn chưa biết.” Thẩm Nguyệt tức giận nói: “Hôm qua ta đến phủ của Vương ngoại lang, nương ta nhìn thấy công tử nhà hắn thì rất hài lòng, nếu ta đoán không nhầm, nương muốn gả ta cho Vương công tử, cả đầu ta đều đau nhức, ăn cũng chẳng muốn ăn.”

“Phủ Vương ngoại lang?” Thẩm Đông Lăng tò mò hỏi: “Chính là Vương Bật công tử đó hả?”

“Ngươi cũng biết hắn sao?” Thẩm Nguyệt hoài nghi nhìn Thẩm Đông Lăng.

“Ta từng nghe phụ thân nói qua.” Thẩm Đông Lăng ngượng ngùng cười.

Thẩm Quý thân là quan trong triều, quen biết Vương ngoại lang cũng là chuyện thường. Thẩm Nguyệt đáp: “Không sai, chính là hắn.”

“Muội nghe nói Vương công tử học thức uyên bác, đã nhập sĩ làm quan, tuy rằng trước mắt chức phận còn nhỏ, nhưng quan lộ rộng mở, sớm muộn cũng trở nên nổi bật. Nhị tỷ, đây là chuyện tốt mà, vì sao tỷ không muốn?” Thẩm Đông Lăng hỏi.

“Dù hắn tài hoa bằng trời ta cũng không thích.” Thẩm Nguyệt tức giận nói: “Nếu gả, ta phải gả cho nhân trung long phượng, hắn là cái thá gì chứ?”

Thẩm Đông Lăng dò xét: “Chẳng lẽ… Nhị tỷ là có người trong lòng?”

Thẩm Nguyệt sửng sốt, chối bỏ: “Không có, ngươi nói hươu nói vượn gì vậy.”

Thẩm Đông Lăng cười xin lỗi: “Ta nghĩ, Vương công tử tốt như vậy, vì sao Nhị tỷ không thích, hay là ngươi đã có người có người trong lòng, nên mới xem thường người khác. Nhưng xem ra ta đoán sai rồi.”

Thẩm Nguyệt khoát tay áo, ánh mắt tránh né. Nàng nghĩ đến Phó Tu Nghi, trong lòng đau xót. Trần Nhược Thu đã nói qua, người Phó Tu Nghi muốn cưới, phải là cô gái có thế lực, có thể trợ giúp hắn đăng cơ, nàng là con gái một quan văn bình thường, Phó Tu Nghi sẽ không bao giờ cưới nàng. Dù vậy, trong lòng Thẩm Nguyệt vẫn luôn nuôi hy vọng, nếu có một ngày Phó Tu Nghi yêu nàng, sẽ bỏ qua danh lợi quyền thế, rước nàng vào phủ. Nàng xinh đẹp thông minh như vậy, thanh danh tài nữ trãi khắp kinh thành, tất nhiên phải gả cho nam tử xuất sắc nhất thiên hạ, toàn bộ Minh Tề, chỉ có Phó Tu Nghi mới xứng với nàng.

Thẩm Nguyệt chờ đợi Phó Tu Nghi lâu như vậy, giờ lại thất bại trong gang tấc, ép lòng gả cho người khác? Nàng không cam tâm.

Thẩm Đông Lăng nhẹ giọng nói: “Sao Nhị tỷ không thử một chút? Biết đâu sẽ phát hiện nhiều điểm tốt của Vương công tử. Hai nhà cũng môn đăng hộ đối, Vương công tử là người trong sạch, Nhị tỷ gả qua không phải chịu uất ức, an ổn cả đời, không phải rất tốt sao?”

Nàng càng nói, Thẩm Nguyệt càng phiền chán. Thứ Thẩm Nguyệt muốn đâu phải là một đời an ổn, thứ nàng muốn là phong quang vô hạn, làm tất cả mọi người phải hâm mộ ghen tỵ, những thứ này chỉ có Phó Tu Nghi có thể cho nàng.

“Nhị tỷ đừng nghĩ nhiều nữa, phúc phận như vậy người khác cầu còn không được, như ta chẳng hạn. Nếu đổi lại ta là Nhị tỷ, ta nhất định sẽ bằng lòng, còn cảm thấy vui mừng nữa, nữ tử trên đời, không phải cầu một cuộc sống yên bình hay sao?”

Thẩm Nguyệt vốn không kiên nhẫn, đợi sau khi nghe xong lại có chút suy nghĩ, không tự chủ nhìn Thẩm Đông Lăng. Thẩm Đông Lăng nhu nhược dịu ngoan, mặt mày chăm chú an ủi khuyên giải nàng, đúng là một muội muội hết sức tri kỷ.

Nhưng cũng là một con cờ mặc người bày bố.

Trong đầu Thẩm Nguyệt từ từ dâng lên một ý tưởng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui