Editor: Tây An
Mặc dù là cùng ở trong một thành phố, nhưng Bùi Dương có công việc phải làm, một tuần hai người cũng chỉ có thể gặp nhau mấy lần mà thôi.
Mỗi lần đưa Bạch Cẩn về nhà anh đều phải khó chịu trên xe cả buổi trời, còn đề nghị ở chung, bị Bạch Cẩn từ chối.
“Ở chỗ anh hay là ở chỗ em? Ở nhà em anh đi làm phiền phức, ở nhà anh em đến quán cũng xa mà, mặc dù nói giờ giao chi nhánh cho Hiểu Tĩnh quản lý, nhưng em cũng phải đi thăm.” Bạch Cẩn vỗ vỗ mu bàn tay anh, tạm thời coi là an ủi.
Bùi Dương suy nghĩ một lát, quả thực cũng không có cách nào tốt hơn.
Anh giờ vẫn chưa phải luật sư chính thức ở văn phòng luật sư, nhưng nhìn số tiền kiếm được và công trạng trước mắt, cũng không lâu nữa.
Anh nắm tay Bạch Cẩn hôn một cái bên môi, thở dài nói, “Xem ra trong thời gian ngắn anh phải chịu đủ nỗi đau tương tư rồi.”
Chi nhánh mở cạnh một trường đại học, từ khi khai trương đến nay, Bạch Cẩn chưa hỏi Hiểu Tĩnh xem bên kia là thế nào bao giờ, quyết định nhân dịp hôm nay có rảnh tới thăm xem.
Cô mua hai cân hoa quả, tiện lên lầu trên thăm viếng đôi vợ chồng già kia một lát.
Bạch Cẩn vừa tới quán, trông thấy mấy nhân viên như học sinh ra chào đón, Bạch Cẩn mỉm cười nói: “Chị đến tìm người, xin hỏi cửa hàng trưởng của các em có không?”
Một cô gái trả lời: “Chị Hiểu Tĩnh ạ? Chắc sắp đến rồi ạ.”
Mấy nhân viên này chắc là mới tuyển, cũng không biết cô, Bạch Cẩn ngồi gọi bánh black forest*, yên lặng ăn.
Phong cách trang trí ở quán này không giống bên kia, bởi vì phải chiều theo phẩm vị của sinh viên gần đây, hộc tủ trên tường bày không ít sách, còn có hai con mèo lười biếng ghé bên cửa sổ thủy tinh phơi nắng.
*Nguyên văn [黑森林; hắc sâm lâm], là món bánh Schwarzwälder Kirschtorte của Đức.
Quả là Đức, tên cái bánh nghe cũng khó hơn từ vựng C2.
Về giá tiền Bạch Cẩn có cân nhắc rồi, vì toàn là là học sinh chiếm đa số, nên giá thành món gì cũng giảm, tuy nói hai tháng nay cô cũng hao tổn không ít tiền, nhưng nghe Hiểu Tĩnh nói lượng người lại dần dần khởi sắc, cũng có tiếng hơn, trong lòng Bạch Cẩn vẫn cảm thấy đáng giá.
Tóm lại dù khó khăn thế nào, cũng không thể gian nan hơn lúc trước khi cô một mình quản lý quán cà phê.
Khi đó một tháng cô gầy đi tám cân (*4 kg), bây giờ nghĩ lại cứ cảm thấy may sao bố mua cho cô một cái cửa hàng mặt tiền, không thì với tâm trạng và tài năng của cô lúc ấy, không biết phải bồi thường bao nhiêu mới đủ.
Ăn xong cái bánh gatô, Bạch Cẩn đã nhác thấy một bóng dáng quen thuộc đi tới.
Hiểu Tĩnh thấy cô, ngạc nhiên cười, reo: “Bạch Mỹ Nhân, hôm nay sao chị tới đây thế?”
“Bất ngờ không?” Bạch Cẩn vẫy tay với cô ấy, “Đặc biệt đến thị sát, xem em có lười biếng hay không.”
“Cũng không nói trước cho em một tiếng, không thì em sẽ đến sớm một tí.” Hiểu Tĩnh ngồi bên cạnh cô, “Ôi chị còn gọi, em bảo mấy đứa lát nữa không tính tiền…”
“Không vội chuyện này, lúc đầu mấy đứa nó cũng không biết chị——” Bạch Cẩn ngăn cô ấy lại, giả vờ uy hiếp nói: “Đừng nói sang chuyện khác chứ, bị chị phát hiện đến trễ, trừ tiền lương.”
Vốn cho rằng Hiểu Tĩnh sẽ đùa cợt lại nói cùng cô thêm vài câu, không ngờ cô ấy chỉ mấp máy môi nói: “Hai ngày nay đúng là em đến trễ, chị trừ đi.” Cô ấy cúi đầu cười cười, lúc này Bạch Cẩn mới phát hiện mắt của cô ấy sưng tấy, sắc mặt cũng cực kì kém.
“Hiểu Tĩnh, dạo này em… Có gì phiền lòng à?” Bạch Cẩn thấp giọng hỏi.
Hiểu Tĩnh nhếch môi, có kẽ là muốn cười cười một tiếng: “Không có, chỉ là ngủ hơi không ngon.” dưới mắt cô ấy có vết đen đậm, lúc cười lên khóe mắt cũng có nếp, xem ra vô cùng tiều tụy.
Cô ấy đã không muốn nói, Bạch Cẩn không tiện hỏi thêm gì nữa, “Vậy là tốt rồi, nếu sức khỏe không thoải mái thì xin nghỉ hai ngày, chị có thể trông chỗ này mấy ngày.”
“Ừm, cám ơn chị nha Bạch Mỹ Nhân.” Hiểu Tĩnh gật gật đầu.
Hiểu Tĩnh lấy giấy tới, báo thu nhập và chi tiêu dạo này, hai tháng trước tốn gần tám ngàn, nhưng do phong cách trang trí, còn có thêm hai con mèo đến, việc làm dần dần khởi sắc, chắc từ tháng này có thể có lợi nhuận.
Bạch Cẩn cũng không lo lắng, bắt đầu ở một nơi mới đều là vậy, dù sao khu vực khác nhau, sự tiêu thụ cũng phải biến động, dùng giá cả ổn định và hoàn cảnh ấm áp để hấp dẫn khách gần đây, mới là việc hiện tại phải làm.
“Chị Bạch chị xem chỗ chúng em hoàn cảnh cũng ổn, cũng rất yên tĩnh, trên cơ bản khách đến đều là mấy đôi yêu nhau và bạn thân, ” Hiểu Tĩnh nói, “Em thấy giá không cần thấp nữa, đến lúc quán đông, thì sẽ rất ồn ào, người muốn tìm chỗ yên tĩnh thật sự cũng không muốn đến nữa.”
“Trong lòng chị tính kỹ rồi, ” Bạch Cẩn nói, “Giảm giá thêm nữa là chị khỏi phải kiếm tiền luôn.” Dù sao đây là làm ăn, mặc dù cân nhắc bên này là khu đại học, nhưng quả thực cũng không thể ép tới mức hoàn toàn không có lợi nhuận.
Nói chuyện chốc lát, Bạch Cẩn đại khái hiểu rõ và phương hướng kế tiếp, vỗ vỗ vai Hiểu Tĩnh, “Vất vả rồi, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho chị… Cuộc sống cũng vậy, đừng sợ làm phiền chị, chị rảnh lắm, không ngại phiền phức.”
Hiểu Tĩnh “Dạ” một tiếng.
Bạch Cẩn cầm theo hoa quả đi lên lầu, ông Triệu vừa luyện công buổi sáng về, nhìn thấy Bạch Cẩn cười nói: “Tiểu Bạch đến à, ôi, sau này không cần mua đồ đến, khách khí quá…”
Bạch Cẩn cũng cười nói: “Hoa quả thôi ạ, sao có thể tay không đến chứ ạ?”
Dì Triệu nói: “Cháu đến là tốt, sao có thể để cháu tới lần nào cũng tốn kém được?” Bà mang một đĩa bánh quy sang, nói với Bạch Cẩn; “Mau ăn thử, dì vừa làm xong, có ngon không?
Bạch Cẩn nếm một cái, khen: “Tay nghề dì Triệu càng tốt hơn, nếu ăn không hết cũng có thể mang xuống quán cháu bán, cháu giúp dì chào hàng.”
“Cháu biết dỗ dì đấy, ” dì Triệu hết sức vui, bĩu môi nói với ông Triệu, “Thế mà ông còn ngại bánh quy không ăn được.”
“Tôi không ăn quen mấy thứ đồ ăn Tây quái quỷ này, chẳng ngon bằng bánh bao sủi cảo.” ông Triệu dọn xong bàn cờ, vẫy gọi Bạch Cẩn, “Nào, tiểu Bạch, cùng chú đánh ván.”
Ông mê cờ vây, không biết sao dì Triệu chơi cờ dở quá, trong đám bạn bè lại không có ai tinh thông cờ.
Ông không tìm ra đối thủ, rất cảm giác như Độc Cô Cầu Bại.
Từ khi thua Bạch Cẩn một lần, mỗi lần Bạch Cẩn tới nhà đều kéo tay cô đánh một ván.
Xong một ván cờ, Bạch Cẩn chào tạm biệt vợ chồng họ Triệu, lúc về cũng giữa trưa.
Trên đường Bạch Cẩn nhận được một cú điện thoại, chác là Bùi Dương, không nhìn liền nghe: “Trưa rồi, muốn hẹn cơm à?”
Bên kia im lặng một hồi, có người cười khẽ nói: “Nhiệt tình thế? Được thôi, muốn ăn cái gì, anh mời khách.”
Lúc này Bạch Cẩn mới nghe ra là ai, cười nói: “Lộ Kiêu, sao lại là anh thế?”
“Trong điện thoại di động của em không lưu cả số anh à?” Lộ Kiêu chẹp một tiếng, “Em cũng thật là to gan, không biết là ai há miệng đã hẹn cơm… không phải là em yêu qua mạng đó chứ?”
Bạch Cẩn đi đến trạm xe, mua vé đi xuống, “… Tôi không có sành điệu như thế đâu, vừa rồi còn tưởng rằng là bạn trai tôi.” Cô vừa nói xong cũng cảm thấy lời này không hợp, đang hơi hối hận, “Ôi, không phải tôi…”
Lộ Kiêu cướp lời nói luôn, giọng đề cao một chút, “Em thích cho rằng như thế cũng được, anh không ngại tốn kém.” Anh ta nói cười đùa tí tửng, Bạch Cẩn lại chẳng có tâm trạng giải trí cùng anh ta.
“Tôi sắp lên tàu điện ngầm, không tiện gọi điện thoại lắm, lần sau bàn sau nhé.” Cô dứt khoát cúp máy.
Lộ Kiêu bên kia nghe mà nghẹn họng —— cô gái này thế mà còn phải đi chen tàu điện ngầm, không biết lái xe sao? Nhưng quả thật mình cũng chưa từng thấy cô lái xe bao giờ, không phải lớn như thế rồi mà vẫn không biết đi xe chứ?
Anh ta quả thực tấm tắc lấy làm kỳ, Bạch Cẩn mang đến cho anh ta một cảm giác không giống mấy cô gái trong thành phố lắm, không đi quán bar thì thôi, cả xe cũng không biết lái.
Tính tình còn lãnh đạm trước sau như một, y lúc cô học đại học.
Lộ Kiêu lăn lộn mấy năm nay, cảm thấy tất cả mọi người anh ta quen khó tránh khỏi bị cái thùng nhuộm xã hội này dìm đến hơi dầu mỡ, nhưng cô thì vẫn không có gì thay đổi.
Từ đầu đến cuối cô hững hờ, lạnh nhạt lười biếng, dường như không ai đủ để nhiễu loạn bước đi cô.
Lộ Kiêu mỉm cười, Bạch Cẩn cao ngạo như vậy, thua bởi cô cũng là không tính là mất mặt..