Editor: Tây An
Bạch Cẩn khép sách lại, ngồi thẳng mình: “Anh rảnh rỗi vậy à? Tới tìm tôi có việc không?”
Lộ Kiêu nghiêng người dựa vào quầy hàng, thân trên tiến gần đối mặt Bạch Cẩn: “Đương nhiên có chuyện rồi, anh đến đòi nợ.” Ánh mắt anh ta nhíu lại, cứ như muốn làm ra một biểu cảm hung ác, nhưng chút ý cười nơi khóe miệng kia hơi phá game.
Nhân viên quán trông mong nhìn lại, tò mò nhìn soái ca nhiều tiền rất lâu rồi không lộ diện tới tìm chị chủ mỹ nhân của họ đòi nợ.
Hoàn Tử hai tay chống nạnh bảo mấy người trẻ đi làm việc, sau đó làm vẻ mặt cười gian với Bạch Cẩn.
Bạch Cẩn không nói gì dựng thẳng một ngón tay cái với cô ấy.
“À, đòi nợ à…” Bạch Cẩn dài giọng, “Xin hỏi cậu Lộ tôi nợ anh cái gì? Mượn năm nào tháng nào ngày nào chỗ nào? Có nhân chứng hay luật sư ở đó không? Không có giấy vay nợ thì thứ cho tôi không thừa nhận.”
Lộ Kiêu xời một tiếng, “Mồm mép trơn đấy, bình thường xem kịch nói không ít nhỉ? Anh đến đúng là có chính sự ——” anh ta mím môi, trông rất nghiêm túc.
Bạch Cẩn ngồi nghiêm chỉnh, chờ chính sự của anh ta.
Chỉ thấy cậu Lộ ngồi xuống ở trước mặt cô, cằm chống trên bàn, hơi ngước mắt nhìn cô, khẽ mở môi mỏng.
“Anh đến đòi… trái tim anh.”
Vẻ mặt anh ta thành thật, khóe miệng không mang theo ba phần ý cười thường ngày, lông mi run lên một cái, trong ánh mắt có sự sợ hãi bị từ chối.
Diễn viên, diễn viên trời sinh.
Bạch Cẩn cười ngượng ngùng, “Thứ này tại hạ chưa thấy bao giờ, nhét vào chỗ nào khác cũng chưa biết chừng, cậu Lộ tìm nhầm người rồi.
Cáo từ.” Bạch Cẩn gõ đầu anh ta một cái, đứng mình lên đi.
Wow, thế mà vẫn không mềm lòng, cô gái này là tuổi Đường Tăng à? Lộ Kiêu vuốt vuốt đầu của mình, nhắm mắt theo đuôi theo sát sau lưng Bạch Cẩn.
Bạch Cẩn cũng mặc kệ anh ta, hô với Hoàn Tử Tần Vũ: “Chị về đây, buổi chiều sẽ không đến, các em xem rồi xử lý là được.”
Hai người họ ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng ạ Bạch Mỹ Nhân.”
Ra cửa, Lộ Kiêu vẫn đi theo sau cô, bị làm lơ một đoạn đường, giọng anh ta tủi thân truyền đến từ phía sau lưng: “Bạch Mỹ Nhân, sao em không để ý tới anh thế?”
Bạch Cẩn dừng một lát, cuối cùng quay đầu lại nói: “Anh không có chuyện gì quan trọng, tôi để ý đến anh làm gì?”
Ha! Cô ấy rốt cục nói gì đó rồi!
Lộ Kiêu lập tức phấn chấn lại, “Có có có chứ, anh tới hẹn em đi nghe Bình đàn.
Bạn anh mở quán trà, hai ngày nay mời hai nhà nghệ thuật đến từ Tô Châu, hát «Đoàn tụ sum vầy»*, thế nào, muốn đi nghe cùng anh không?”
* Tô Châu bình đàn là một dạng kể chuyện bao gồm cả các đoạn hát với các đoạn nói.
**Link nghe thử Đoàn tụ xum vầy:
Muốn lấy lòng kiểu con gái thế này không phải dễ dàng gì, Lộ Kiêu cũng thỉnh giáo rất nhiều bạn bè mới suy nghĩ ra được.
Mặc dù nói thì hợp ý, nhưng thứ Bạch Cẩn thích anh ta quả thực biết không nhiều, đáng thương thay Lộ Kiêu một tay tay ăn chơi dốt nát, vì lấy niềm vui của cô, mà quả thực là học bù lại không ít tri thức nhạc dân tộc.
Bạch Cẩn vừa muốn từ chối, “Không được…”, giương mắt chạm phải đôi mắt đào hoa của Lộ Kiêu, đang đầy mắt mong đợi nhìn mình.
Cô biết người đàn ông này quen rồi, mặc dù năm đó kết giao cũng không lâu, nhưng thứ Lộ Kiêu thích, ngoài xe sang thì là giày chơi bóng, không phải vì cô, chắc ngay cả Bình đàn là giống gì anh ta cũng không biết.
Nhất thời từ chối sẽ rất khó nói ra miệng.
Tối nay Bùi Dương phải tăng ca, không thể đi theo cô, vừa hay thừa dịp này mở lời với Lộ Kiêu.
Bạch Cẩn thở dài, “Được thôi, lúc nào?”
Lộ Kiêu cười tủm tỉm nói: “Bảy giờ tối nay, anh đến dưới lầu nhà em đón em.”
Bạch Cẩn về đến nhà vừa cho Tiểu Bạch ăn, con cún Tiểu Bạch này ăn xong là rất vui vẻ, ẳng ẳng đảo quanh dưới chân Bạch Cẩn.
Bạch Cẩn ôm nó trên gối không vuốt lông.
Chó khác đều hiếu động, một ngày ít nhất phải vuốt một lần, không thì ở nhà sẽ làm ầm ĩ các kiểu.
Nhưng Tiểu Bạch thì giống mèo hơn, dẫn nó ra ngoài nó sẽ biết sợ, an tĩnh làm ổ trong ngực Bạch Cẩn không muốn xuống đất.
Thế này cũng rất tốt, cô vốn không thích đi ra ngoài tản bộ, Tiểu Bạch và chủ nhân là cô này quả nhiên rất hợp.
Bạch Cẩn cong môi lên ôm lấy mặt Tiểu Bạch, giả đò hôn lông mặt của nó một cái, lại xoa xoa tai của nó.
Nó lập tức xoay người lăn xuống ghế sô pha, cứ như không cam lòng cho chủ nhân xoa nắn, lắc lắc cái mông nhỏ bỏ đi.
Điện thoại di động một bên kêu lên, là Bùi Dương gọi tới.
“Không phải anh nói gần đây hơi bận, sao còn rảnh rỗi gọi điện thoại cho em thế?” Bạch Cẩn kéo màn cửa phòng ngủ lên, đá dép lê xuống úp sấp trên giường.
“Quả thực rất bận, văn phòng lại nhận mấy đơn.
Nhưng gọi điện thoại cho em là việc cần làm mỗi ngày, như đánh răng rửa mặt, có bận rộn nữa cũng không thể lướt qua.” Bùi Dương nói lời tâm tình càng ngày càng có thứ tự, cứ như là há mồm là bật ra được.
“Em định ngủ trưa hả? Ăn cơm trưa chưa?”
Bạch Cẩn kéo màn cửa lên: “Chưa, buổi sáng ăn hơi no, vừa rồi chỉ ăn một tí hoa quả.”
Bùi Dương ừ một tiếng, nói xin lỗi: “Tối nay anh không thể cùng em ăn cơm, buổi chiều sau khi em dậy nhất định chuẩn bị bữa tối cẩn thận, nếu mà lười thì gọi điện thoại cho anh, anh gọi giao hàng cho em, anh biết có một quán không tệ, cũng tương đối có dinh dưỡng…”
Bạch Cẩn bật cười, “Rồi rồi, mẹ Bùi, em biết chăm mình cho tốt, yên tâm đi, nhất định ăn cơm chiều đàng hoàng, em cam đoan.”
Bùi Dương cũng cười, “Có phải anh hơi dông dài không? Trước kia anh cũng không biết mình có thể nhọc lòng như thế…”
Bạch Cẩn nghe thấy bên kia gọi Bùi Dương một tiếng, anh đề cao âm lượng cất giọng, lại nhẹ giọng nói với Bạch Cẩn: “Chê anh dông dài cũng phải nói, bữa tối không thể không ăn, em gầy quá.
Lười thì có anh đây, anh sắp không bận nữa rồi, sau này có anh phụ trách một ngày ba bữa của em, tranh thủ nuôi em thêm một trăm cân.”
Người đàn ông này nói lời yêu cũng không giống người bình thường, người khác nói toàn là hoa tươi nhẫn kim cương, anh lại cứ toàn khói lửa, phí sức cực khổ như bà bảo mẫu.
Bạch Cẩn cười nhẹ đáp: “Được, em chờ.”
Sau giờ ngọ ánh nắng chiếu được qua cả màn cửa, ấm áp phủ kín toàn bộ chăn đệm, cực kì giống cái ôm của ai đó, Bạch Cẩn nện mình vào chiếc chăn cuối thu, ngủ thật say.
Tỉnh lại rồi đầu cô mê man, Bạch Cẩn chưa phát hiện muốn ngủ nhiều một lát, nhưng ý thức rất tỉnh, ngủ nhiều lại đau đầu hơn, đêm nay càng ngủ không ngon.
Cô vịn đầu giãy mình đứng lên rót một chén nước lạnh, mới chậm rãi đi ra cửa phòng.
Tiểu Bạch nằm sấp ở cửa ra vào, thấy cô ra là vui vẻ đi vây cô nhảy nhót.
Bạch Cẩn biết nó đói rồi, lấy ra từ trong tủ đồ ăn đút cho con cún nhỏ này.
Lúc này tin của Lộ Kiêu đến —— cùng ăn cơm tối đi, anh đoán em cũng không muốn làm cơm đúng không?
… Đoán chuẩn thật.
Bạch Cẩn chỉ đáp một chữ: Được.
Sau đó cô nhắn cho Bùi Dương một tin, “Em cùng bạn ra ngoài ăn một bữa cơm, không làm ở nhà, anh an tâm làm việc… đi cùng Lộ Kiêu đó.”
Cô nghĩ ngợi, vẫn xóa bỏ câu cuối cùng, chuyện này vẫn nên giải quyết xong thì nói cho anh, mặc dù xem ra tính tình Bùi Dương ôn hòa, nhưng cô không muốn chuyện này khiến anh khó chịu, còn vì muốn để ý cảm nhận của cô mà giả vờ khoan dung.
Lộ Kiêu đáp rất nhanh, Bạch Cẩn lên xe rồi anh ta liền bắt đầu cười, vẻ mặt xán lạn nói: “Chúng ta đi ăn cái gì nhỉ? Cơm Tây hay là cơm trưa Tàu, em nói —— “.