Tường Nam Ngoảnh Hướng Bắc FULL


Editor: Tây An
Vừa vặn đến bài «Bạn bè», một đám người mặc kệ trên tay có Microphone hay không đều gào lên, Bạch Cẩn ăn hạt dưa cảm thấy khát nước, muốn để Bùi Dương đưa trà nhài cho, quay đầu lại thấy anh há mồm tham gia hợp xướng.

Anh chú ý thấy ánh mắt của cô, vừa hát vừa chớp mắt với cô.
Bạch Cẩn chưa từng nghe anh hát bao giờ, nhất thời tò mò tiến đến bên miệng muốn nghe anh một tí, bất đắc dĩ trong phòng bao quá ồn ào, tất cả đều là “Những ngày bạn bè cả đời cùng đi đã không còn nữa——”mấy lão đại cầm Microphone còn phá âm, lại gào đến là khí thế ngất trời, Bùi Dương có đang hát hay không Bạch Cẩn cũng không biết.
Hết một bài, cô mới có cơ hội nói với anh.
“Em chưa nghe anh hát bao giờ, muốn khoe không?” Bạch Cẩn giật dây anh, Bùi Dương chỉ mấy người vây quanh trước màn hình, cười nói, “Mặc dù anh cũng muốn hát một bài cho em, nhưng mic bị giữ ở kia, thật sự anh không cướp chúng nó nổi.”
Quách Thần bên cạnh nghe thấy, vỗ đùi Bùi Dương, “Sồi, hotbot muốn hát, ai dám không cho, tao đi dẹp cho!” Nói đoạn dửng dưng chen đến đám ồn ào phía trước: “Nào nào hotboy muốn hầu hát, chúng mày mau đưa mic đây, cô dâu nhà người ta chờ nghe kìa —— “
Mọi người vui cười đưa microphone cho Bùi Dương, anh rất tự nhiên quay đầu hỏi Bạch Cẩn: “Muốn nghe gì?”
Mặt Bạch Cẩn ẩn trong bóng đêm, giọng nói nhu hòa lại rõ ràng truyền đến trong tai anh: “Hồng đậu.”
Bài hát này là bài tiếng Trung duy nhất trong máy MP3 ở cấp ba của Bạch Cẩn, lúc cô tự học lúc sẽ mang theo tai nghe vừa nghe vừa làm bài tập, ca từ làn điệu sớm đã nhớ kỹ trong lòng.
“Hồng đậu chưa tặng em, trở thành vết thương triền miên...”
Đây là lần đầu tiên Bạch Cẩn nghe Bùi Dương hát, không ngờ anh hát tốt như vậy.

Giọng Bùi Dương bình thường thiên về trong sáng, hôm nay anh cố ý đè thấp giọng, đưa bài ca triền miên tận xương này vào trong lòng cô.
Trong phòng bao yên tĩnh lại, ai cũng đang nghe anh hát ——
“Nhưng anh, đôi khi, tình nguyện lưu luyến không buông tay, đợi đến khi phong cảnh đã rõ ràng, em sẽ cùng anh ngắm nhìn nước chảy thành sông...”
Anh nghiêm túc hát, câu cuối cuối cùng, bỗng nhiên nhìn về phía cô, chuyển động trong KTV đổ bóng trên mặt anh, trong mắt anh hiện lên một đốm sáng nổi bật, chợt cô thấy đôi mắt ấy như bảo thạch trân quý.
Quách Thần vỗ tay dẫn đầu, mọi người như mới tỉnh trong mộng, lốp bốp vỗ tay, vẫn không quên trêu chọc, “Chậc chậc chậc, hôm nay lão Bùi chuyên môn đến để ngược chó à?”
“Mày thì chó cái gì? Sang năm con trai cũng đi nhà trẻ nhỉ?”
Bọn họ cười đùa, Bùi Dương buông microphone xuống, “Anh hát vẫn tốt đó chứ? Thật ra vừa rồi anh cuống lắm, lần đầu hát trước mặt nhiều người như vậy, cũng không dám nhìn em...” Anh mở lòng bàn tay ra cho Bạch Cẩn nhìn, “Này, toàn mồ hôi —— “
Cô cầm khăn tay cẩn thận lau khô lòng bàn tay anh, cùng anh mười ngón đan xen, nói khẽ: “Hát rất tốt, thật đấy, về sau làm người chuyên hát cho em đi.”
Cuộc tụ hội này đến hơn mười một giờ, Bùi Dương thấy Bạch Cẩn ngáp mấy cái, dẫn cô đứng dậy chào hỏi liền đi.

Đi xuống lầu dưới mới phát hiện bên ngoài đổ tuyết, hai người quên cầm ô, lại bởi vì nhà cách KTV này không xa, cũng không lái xe.
Bạch Cẩn nhìn từng bông tuyết rì rào rơi xuống trong đêm đông, như là mai trắng, rất có ý thơ, cơn buồn ngủ vừa rồi đi hơn phân nửa, chợt bật ra ý tưởng nói: “Chúng mình, đến trường học đi.”
Bùi Dương ngoan ngoãn phục tùng cô, mặc dù nghi hoặc với yêu cầu cổ quái lúc này của cô, nhưng cũng không có phản bác, chỉ giúp cô kéo khóa áo khoác, lại đội mũ khăn quàng cổ găng tay cùng nhau ra trận, đến khi cô chỉ còn lộ ra mắt, mới hài lòng nói: “Ừm, đi thôi.”
Hai người gọi xe thuê ven đường, Bạch Cẩn nói với lái xe: “Trường cấp ba ạ.” Lái xe nghi ngờ nói: “Học sinh không phải đều nghỉ rồi sao? Hai người sao còn đi trường học?”
Bạch Cẩn mang theo ý cười nhẹ nhàng trả lời: “Cháu quên cầm bài tập, phải về cầm, không thì bài nghỉ đông không thể nào hoàn thành.”
Bùi Dương ngồi một bên nghe mà muốn cười, bị cô vừa bấm đùi nén trở về.
Lái xe lại nói: “Thế phòng học không phải khóa rồi sao? Cô vào thế nào được?”
“Cháu là lớp trưởng, chìa khoá cháu cầm.” mặt cô không đổi sắc nói dối, người tài xế này cho là thật, còn nói với họ con trai ông năm sau cũng sẽ thi cấp ba.
Bạch Cẩn cách mười năm, lấy thân phận đàn chị “Truyền thụ” kinh nghiệm học tập cho ông bố này.

Bùi Dương mỉm cười nhìn bên mặt cô, mặt cô lộ ra ngoài từ khăn quàng cổ, ánh mắt như nước, không nhiễm trần tục, có gì khác cô nữ sinh đi học mười năm trước đâu?
Lái xe không nhận ra, anh cũng không vạch trần.
Xe dừng lại cửa trường học, lái xe nói: “Có cần tôi ở đây đợi hai người không? Giờ này gọi xe cũng không dễ dàng.”
Bạch Cẩn khoát tay một cái nói: “Cảm ơn chú, không cần ạ.

Bố cháu tí nữa tới đón cháu.”
Bùi Dương để điện thoại di động vào trong túi, nghe thấy cô nói câu này, nhìn sang, Bạch Cẩn cười cười với anh, ánh mắt an bình.
Hai người đạp tuyết vào cửa trường, trong phòng bảo vệ có ngọn đèn như hạt đậu, cách cửa sổ thủy tinh có thể nhìn thấy một chú mập đang ngủ say sưa.
Bùi Dương chỉ chỉ, lấy môi ra hiệu cô, “Em xem—— “
Hai người ghé vào cửa sổ nhìn trộm rất lâu, đến khi chú bảo vệ ngáy một cái, mới nhìn nhau cười một tiếng, cảm thấy động tác này không hiểu sao có hơi hèn mọn.
Sân trường không có gì thay đổi sao với trong trí nhớ, bục kéo cờ, vườn hoa, lầu dạy học, đều là dáng vẻ lúc còn đi học.

Hai người nắm tay đi qua tòa kiến trúc quen thuộc, đi tới trước bục kéo cờ.

Bạch Cẩn chỉ vào bục nói với Bùi Dương: “Lần đầu em gặp anh, chính là trên cái bục này, anh mặc đồng phục đọc diễn thuyết.”
Bùi Dương hỏi: “Có cảm giác gì?”
“Lúc ấy em nghĩ, sao nam sinh này có mặc đồng phục trông đẹp mắt như vậy nhỉ? Rõ là quần áo xấu như vậy.”
Bùi Dương bật cười, “Sau đó thì sao? Nghĩ rõ ràng hay chưa?”
Bạch Cẩn nhoẻn miệng cười với anh, mặt mày cong cong, như một đóa hoa nở rộ trong đêm tuyết.
“Nghĩ ra rồi, vóc người đẹp mắt, mặc cái gì cũng dễ nhìn.” Cô ra vẻ ngả ngớn vuốt cằm Bùi Dương một cái, “Nào, mỹ nhân, cười với đại gia một cái —— “
Người trước mắt nhón đầu ngón tay cô đặt trên cằm, bỗng nhiên quỳ xuống.

Bạch Cẩn giật nảy mình, “Em bảo anh cười một cái, không có bảo anh quỳ xuống mà...” Cô vội vã ngăn cánh tay anh, muốn kéo anh lên, “Anh mau dậy đi, có tuyết rơi đó, mặt đất lạnh...”
Anh hơi ngước mắt đối mặt cô, thần sắc nghiêm túc, không có ý đùa cợt, Bạch Cẩn lập tức ý thức được cái gì, sững sờ ngay tại chỗ.
Chỉ nghe anh có phần mất tự nhiên ho hai tiếng, mới mở miệng nói: “Tiểu Cẩn...”
Bạch Cẩn lấy làm kinh hãi, “Tiểu Cẩn?” Anh chưa từng gọi cô như vậy, gọi cô như vậy, chỉ có bố, nhiều năm như vậy rồi, đã không còn ai gọi nhũ danh của cô.
Mặt Bùi Dương đỏ ửng, “Tiểu Cẩn, đây là lần đầu anh gọi em như vậy, hi vọng...!Hi vọng sau này luôn được gọi em như vậy...” Lúc anh viết thư cho cô, lúc đầu xưng hô không phải là Bạch Cẩn, không phải cô Bạch, chính là Tiểu Cẩn.

Trong lòng anh nhắc tới mấy vạn lần, hôm nay lần đầu tiên nói ra miệng ngay trước cô mặt, có trời mới biết anh cuống biết bao.
Không biết là lạnh hay là khẩn trương, thế mà cơ thể anh hơi run, tay không điều khiển nổi mà run rẩy, anh lén thở sâu mấy hơi mới tiếp tục nói: “...!Tiểu Cẩn, vốn anh cũng không muốn vội vàng như thế, nhưng tối nay em tâm huyết dâng trào muốn lại một thăm chốn cũ, khiến anh nhớ lại rất nhiều chuyện quá khứ.

Anh...!anh không biết nên nói với em như thế nào, anh rất thích em, từ mười năm trước, đã rất thích rồi...”
Tương tư vào tận xương, là tình cũng là bùa, anh dày vò nhiều năm trong lời bùa chú, cuối cùng ngay cả lời yêu cũng nói không nên lời, sợ cô phiền chán, sợ cô cảm thấy đây là lời suông, chỉ có thể nói “Thích”, “Rất thích”.
“Sau mấy ngày chúng ta gặp lại, mỗi ngày anh dậy đặc biệt sớm, chuyện thứ nhất trong đầu chính là muốn đến quán cà phê tìm em, sợ một ngày nào đó em lại biến mất không một tiếng vang, để anh lại đi tìm thêm mười năm...!Rốt cục, chúng ta lại bên nhau, anh biết cái nhìn của em đối với tình yêu rất hà khắc, luôn nhìn kỹ tình cảm của mình, có đôi khi anh rất sợ hãi, sợ em cảm thấy anh không tốt, sợ cuối cùng em phát hiện mình vẫn không thể...!Yêu anh.

Hôm đó lúc thỉnh cầu em cùng anh ăn tết, thật ra là mạo hiểm lớn nhất đời anh, anh biết, nếu em từ chối, chính là đã nhận ra tình cảm của mình.

Nhưng em đồng ý, anh thật sự, thật sự rất vui...!Từ ngày đó, anh đi mua nó ngay ——” Bùi Dương móc ra từ trong túi một cái hộp nhỏ, Bạch Cẩn không cần nhìn cũng biết đó là cái gì.
Anh mở ra, lấy ra chiếc nhẫn kim cương, “Tiểu Cẩn, em có bằng lòng, gả cho anh không?”
Rốt cục anh đã nói ra câu nói này, như nhân vật nam chính trong phim ảnh, đoan chính quỳ gối trên đất tuyết, bông tuyết nhỏ vụn rơi trên đầu của anh, trên vai, trên mi mắt, cái cằm xinh đẹp như con gái của anh lại giơ lên trước mặt Bạch Cẩn, ánh mắt sáng rực, giờ phút này, lòng anh như lưu ly sáng long lanh, sạch sẽ bày trong lòng bàn tay cô.
Cô nén dòng nước mắt muốn chảy xuống, đưa bàn tay đến trước mặt anh, mỉm cười nói: “Em bằng lòng.” Ba chữ nhẹ nhàng, lại như nặng mười vạn cân, đâm vào tim anh, rơi xuống một tiếng trầm đục kinh thiên động địa.
Anh cũng cười, giúp cô đeo chiếc nhẫn vào ngón vô danh.

Vừa đeo vào, chính là một đời một kiếp.
Tác giả có lời muốn nói:
Đây là câu chuyện vừa đầu tiên, tốn thời gian hơn một năm mới viết xong.

Mặc dù nói mới hơn mười vạn chữ thôi, nhưng thật sự là tôi quá lười! Nên mãi không dám đăng trên Tấn Giang, sợ mình bỏ hố.

Viết xong mới đăng chính là kẻ lười ung thư hàng đầu như tôi.

Cảm ơn những người bạn có thể đọc đến sau cùng, chúng ta, gặp lại ở câu chuyện sau nhé!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui