Tương Ngộ Tại Thì Quang Chi Ngoại

Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Khi Giải Ý tỉnh lại, trời đã vào ngọ.

Hắn bị đói tỉnh, cũng không dám động, sợ đánh thức người trong lòng.

Ninh Giác Phi ngủ rất say. Từ đi tới thời đại này tới giờ, đại khái đây là lần đầu tiên y yên tâm mà ngủ như thế này.

Giải Ý thoáng cúi đầu, nhìn một chút gương mặt an tĩnh của người trong lòng, nhè nhẹ mà cười.

Dương quang đầu đông lười biếng chiếu rọi mặt đất. Trước đó, hắn lấy áo ngoài, áo trong vẫn còn ướt đẫm của Ninh Giác Phi treo trên cây phơi nắng, lúc này chỉ sợ đã khô hơn phân nửa rồi.

Có tiếng sột soạt sột soạt không ngừng vang lên bốn phía. Hắn ngưng thần nghe ngóng, suy đoán thanh âm là do chồn hay thỏ rừng, hoặc là tiểu động vật gì đó.

Hắn đang miên man suy nghĩ, lập tức phát hiện thân thể Ninh Giác Phi nóng như lửa, rất không bình thường. Chỉ nghĩ một lát, hắn liền hiểu ra, thiếu niên này đang phát sốt.

Lập tức không hề chờ đợi, Giải Ý thong thả mà cẩn thận ra thoát khỏi vòng tay của y, bò ra khỏi túi ngủ.

Hắn nhặt áo lông mặc vào, lập tức đến bên “túi bách bảo” tìm thuốc. Nguyên nhân sốt đơn giản là trong thân thể đang bị viêm hay bị lạnh, hắn tìm thuốc kháng sinh, thuốc hạ sốt, thuốc cảm mạo còn có các loại thuốc chứa vitamin cùng các nguyên tố vi lượng cơ thể cần gì đó, rồi lấy một chai nước khoáng bên hông túi ra.

Hắn ôm cả người Ninh Giác Phi cùng túi ngủ trong tay, để đầu của y gối lên khuỷu tay mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt y, ôn nhu nói: “Nào, tỉnh tỉnh, uống thuốc nào.”

Ninh Giác Phi mơ màng cảm giác thấy có người chạm vào mình, không khỏi rùng mình, giãy dụa mở mắt. Nhưng khi thấy gương mặt tuấn dật thân thiết kia, ngoài ra còn có áo lông đến từ hiện đại, liền lập tức yên tâm.


Giải Ý uống một ngụm nước lạnh vào miệng, giữ trong miệng cho ấm, sau đó đưa thuốc để trên lưỡi y rồi hôn lên môi y, đem nước ấm từ từ vào miệng y.

Ninh Giác Phi đem cả thuốc cùng nước uống vào trong họng, lúc này mới cảm thấy thư thái hơn nhiều.

Giải Ý nhìn kỹ y, đề phòng y bị sặc, đến khi y nuốt hết thuốc xuống, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thấy ánh mắt y, hắn dường như minh bạch, thế là mỉm cười, ôn hòa hỏi: “Còn muốn uống không?”

Ninh Giác Phi gật đầu.

Giải Ý liền dùng miệng mình mớm nước ấm cho y.

Rất chậm, Ninh Giác Phi từ từ đem cả bình nước uống hết. Y vẫn nhìn Giải Ý, trong lòng ấm áp vô cùng.

Giải Ý quan tâm mà hỏi thăm: “Cậu đói bụng chưa?”

Ninh Giác Phi nở nụ cười: “Anh ăn chưa?”

“Chưa.” Giải Ý cười cười lắc đầu. “Tôi không nghĩ tới sẽ đi xa thế này.”

Ninh Giác Phi thử nâng người dậy, nhưng vẫn mềm yếu vô lực, nhúc nhích không được. Y thở dài: “Anh có thể tìm rắn ngủ đông, hay đào đất, tìm rái cạn trốn trong đất, nếu không có nữa, chuột ăn cũng được, tất cả đều có thể nướng ăn.”

“Dừng dừng dừng.” Vùng xung quanh lông mày Giải Ý nhíu chặt lại. “Trước đây cậu làm gì vậy?”

Ninh Giác Phi thấy phản ứng của hắn, không khỏi buồn cười: “Tôi là bộ đội đặc chủng.”

“Thì ra là thế.” Giải Ý nhìn y một cái. “Chúng ta ăn chay được không?”


Ninh Giác Phi cười nói: “Đương nhiên được.”

Giải Ý nhìn xung quanh một chút, mọi nơi đều là cỏ khô cả, không nhìn thấy gì ăn được. Hắn khẽ cắn môi, suy nghĩ một chút, hỏi: “Hay là tôi tới làng phụ cận mua đồ?”

Ninh Giác Phi càng ngày càng cảm thấy buồn cười: “Anh cho là đây là hiện đại sao? Anh mặc đồ cổ quái như vậy, sẽ bị người ta xem là sơn tặc đó.”

“Không thể nào? Sơn tặc cổ đại có thể đẹp thế sao?”

“Cái gì không thể chứ? Báo tử đầu Lâm Xung (1), lãng tử Yến Thanh (2), Cẩm Mao thử Bạch Ngọc Đường (3), người nào không phải suất ca?”

“Đúng là thế.” Giải Ý khiêm tốn thỉnh giáo y. “Theo ý kiến của cậu, nên ăn cái gì đây? Nhưng mà nói trước, tôi sẽ không đi bắt rắn đuổi chuột a.”

Ninh Giác Phi cười đến run rẩy cả người, một lát mới nói: “Tôi nghe có tiếng nước róc rách, anh đi xem, bên trong có lẽ có cá. Bất quá, bắt cá, hình như cũng cần kỹ xảo đó.”

Giải Ý hít một hơi qua kẽ răng, lúc này mới gật đầu: “Được rồi, tôi đi xem, dù sao cũng phải nghĩ một biện pháp.”

Nói xong, hắn cẩn thận buông Ninh Giác Phi, lấy một thanh Tạng đao (4) khảm vàng, đi về hướng phát ra tiếng nước.

Ninh Giác Phi nhìn thân ảnh hắn dưới dương quang nhàn nhạt dần dần biến mất vào rừng cây, vui sướng trong lòng dần dần nở rộ.

Giải Ý thật đúng là nghiêm túc, một lát sau, liền trở về, trong tay mang theo cành cây xuyên năm con cá, hơn nữa tất cả đều đã mổ bụng moi ruột, rửa sạch cả rồi.

Lúc này, một lần nữa hắn dùng cái bật lửa châm lửa, nướng cá.


Ninh Giác Phi nghe thấy mùi cá nướng, trong miệng câu được câu không cùng hắn trò chuyện: “Trước đây anh học cái gì?”

“Vẽ. Còn cậu?”

“À, tôi có hai cái học vị, một là chỉ huy quân sự, hai là quản lý hành chính.”

Giải Ý cảm thấy ngoài ý muốn: “Tương lai, tham gia quân ngũ cũng cần bằng cao cấp thế sao?”

“Binh chủng thường không cần, nhưng loại bộ đội này của chúng tôi cần bằng cao cấp, có đôi khi chúng ta nhậm chức rồi còn phải học thêm khoa học kỹ thuật tiên tiến nữa.”

“À.” Giải Ý nhìn gương mặt thiếu niên tuấn mỹ kia, bỗng nhiên rất hiếu kỳ. “Cậu rốt cuộc bao nhiêu tuổi?”

Ninh Giác Phi nghĩ sơ, đáp: “30 rồi.”

Giải Ý rất vô cùng kinh ngạc: “Cả hai cuộc đời à?”

“Phải.”

“Thật không nghĩ tới.” Giải Ý cười cười. “Tôi còn tưởng rằng cậu là một lão nhân.”

Ninh Giác Phi hài hước chọc: “Xấu hổ, làm anh thất vọng rồi.”

Giải Ý trầm ngâm hỏi: “Cậu là hi sinh tại trên chiến trường sao?”

“Phải.” Ninh Giác Phi gật đầu.

Trên mặt Giải Ý hiện một tia sầu lo, lại gần đưa cá nướng chín cho y, hỏi: “Lẽ nào 50 năm sau sẽ có chiến tranh?”

Ninh Giác Phi nhận cành cây, cắn một miếng cá, an ủi hắn: “Anh không cần lo lắng, thời gian tới cùng thời đại của anh giống nhau, chỉ có chiến tranh cục bộ, thế giới vẫn hòa bình như cũ.”


Giải Ý lúc này mới yên tâm, ngồi bên cạnh y, cùng nhau ăn.

“Anh cũng được lắm đó.” Ninh Giác Phi khen. “Chúng ta chịu qua huấn luyện, năng lực sinh tồn dã ngoại cao không ngạc nhiên. Anh rõ ràng là văn nhân, nghệ thuật gia, thế mà cũng có khả năng sinh tồn dã ngoại cao đến vậy, xác thực nhìn không ra.”

Giải Ý đạm đạm nhất tiếu: “Có thể sống trong cuộc sống thành thị mới đáng mới gọi là nguy hiểm, cuộc sống dã ngoại tính là gì chứ? Trong những tòa nhà cao tầng ấy, ngàn vạn người mang dã tâm, hùng tâm, mỗi người đều là mãnh thú. Thiên nhiên có uy hiếp nhân loại gì đâu? Tất cả chỉ là con người gây ra cả thôi.”

Ninh Giác Phi cười ha ha: “Anh nói đúng.”

Ăn xong, Giải Ý rất tự nhiên lấy ra khăn tay, thay Ninh Giác Phi tỉ mỉ lau khô miệng cùng tay, nói: “Cậu ngủ một hồi nữa đi.”

“Tốt.” Ninh Giác Phi gật đầu. “Chạng vạng anh đánh thức tôi, tôi đi ra ngoài mua vài bộ y phục cho anh thay, sau đó chúng ta đi.”

Giải Ý gật đầu, hỏi y: “Cậu tính đi đâu?”

“Tới đông nam vậy, đến cạnh biển.” Ninh Giác Phi ôn hòa thương lượng cùng hắn. “Nghe nói phương Bắc cùng phương Tây đều không yên ổn, chúng ta không nên chạy tới đó.”

Giải Ý tất nhiên không có ý kiến: “Được, nghe lời cậu.”

END 02

Mục lục

(1) Báo tử đầu Lâm Xung: Lâm Xung, ngoại hiệu Báo tử đầu là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết văn học cổ điển Trung Hoa Thủy hử. Ông là một trong 36 Thiên Cang Tinh của 108 anh hùng Lương Sơn Bạc.

(2) Lãng tử Yến Thanh: Yến Thanh (chữ Hán:燕青) hay thường được gọi là Lãng Tử Yến Thanh (浪子燕青) là một nhân vật trong 36 Thiên Cang Tinh thuộc 108 anh hùng Lương Sơn Bạc của tiểu thuyết văn họccổ điển Trung Hoa Thủy hử.

(3) Bạch Mao thử Bạch Ngọc Đường: Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường là một trong Ngũ Thử, là một anh chàng đẹp trai, võ nghệ siêu quần, rất trịnh trọng và lịch lãm.

(4) Tạng đao:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận