Trước ngày đặt vé chính thức, Tống Vũ Tiều không ngờ cậu được thông báo ở lại tham gia cuộc họp chi nhánh.
Thư ký Chu yêu cầu mọi người không được vắng mặt hoặc đến muộn không có lý do, cũng đề cập đến lúc đó sẽ có lãnh đạo cùng chính quyền tham gia hội nghị.
Nhìn thấy cuộc họp đã được lên lịch vào tuần sau, Tống Vũ Tiều có một linh cảm không tốt, ngay lập tức gửi tin nhắn cho Kiều Vũ Tụng hỏi anh khi nào đến Tích Tân..
Kiều Vũ Tụng: Thứ tư buổi chiều, nếu đúng giờ bay dự kiến là buổi chiều 6h đến.
Chiều thứ 4 tuần sau là thời gian diễn ra cuộc họp chi nhánh, cần phải đến Thành phố Tây gấp vì có một cuộc họp sắp xếp lúc 1 giờ chiều thứ Năm, cậu phải bay đến Thành phố Tây vào tối thứ Tư.
Ngay khi Tống Vũ Tiều đang bối rối trước tin dữ bất ngờ, Kiều Vũ Tụng hỏi: Làm sao vậy? Không có thời gian sao?
Tống Vũ Tiều do dự một hồi nói: "Không có chuyện gì, chỉ hỏi thôi.
gặp anh sau."
Kiều Vũ Tụng: Được ~
Tống Vũ Tiều hít sâu một hơi, đặt điện thoại di động xuống, gọi đến văn phòng thư ký Chu.
Khi cuộc gọi được kết nối, Tống Vũ Tiều bối rối hỏi: "Thư ký Chu, tất cả các thành viên của cuộc họp chi nhánh có phải tham gia cuộc họp vào thứ Tư tới không? hôm thứ Ba Tôi đã nói với Trương Nguyên trong cuộc họp phân tích là tôi phải đến căn cứ vào thứ Sáu tuần này, và Phó chủ nhiệm Tần từ ST đi với tôi."
"Ồ!" Thư ký Chu đã đoán trước được chuyện này, thẳng thắn nói: "Không sao.
Tôi đã hỏi Trương Nguyên rồi, anh ấy nói các anh đi muộn cũng không sao.
Trương Nguyên sẽ đến chi nhánh của chúng ta tham gia cuộc họp, vì vậy anh nên ở lại! Tôi nghe nói rằng phòng thí nghiệm ST sẽ tổ chức cuộc họp vào sáng thứ Tư tới, Trương Nguyên sẽ đến gặp họ vào buổi sáng và chúng ta vào buổi chiều.
"
Gì? Tống Vũ Tiều trong lòng thầm mắng, không còn cách nào khác đành phải nói: "Được rồi, tôi hiểu rồi.
Vậy tôi sẽ nhờ trợ lý giúp tôi đổi vé máy bay."
"Ừm, tốt.
Tôi biết anh rất bận, nhưng tiến độ công việc và tư tưởng phải nắm bắt.
Bây giờ cấp trên rất coi trọng chuyện này.
Các anh phải khổ cực rồi." Thư ký Chu nói câu khách sáo, cúp điện thoại
Tống Vũ Tiều ném điện thoại cố định.
Trước khi bay đến đảo Hồng Kông vài ngày, Kiều Vũ Tụng mới nhớ ra chuyện Tống Vũ Tiều đặt mua nước hoa.
Mặc dù có những vị khách và bạn bè khác cũng đặt anh mua nước hoa, Kiều Vũ Tụng đã sắp xếp nhu cầu của họ sau Tống Vũ Tiều.
Kỳ thực, buổi tối ngày hôm ấy bị Tống Vũ Tiều phát hiện anh kinh doanh hàng xách tay, Kiều Vũ Tụng hoảng một hồi lâu.
Đây là anh bất cẩn rồi.
Kiều Vũ Tụng không thường xuyên làm "shipper quốc tế" vì thấy phiền phức khi phải làm những việc lặt vặt.
Gần đây, anh dự định dành dụm được một số tiền để chuẩn bị cho chuyến đi nghỉ và đi du lịch nước ngoài nên có làm thêm một số việc tay trái để kiếm thêm tiền.
Không may, trước khi đăng trạng thái còn chưa đặt quyền riêng tư, liền trực tiếp bấm "Đăng", phản ứng lại thì đã quá muộn, bị Tống Vũ Tiều nhìn thấy.
Bởi vì sợ bị Tống Vũ Tiều nhận định là "Con buôn", "trục lợi", Kiều Vũ Tụng luôn cẩn thận từng li từng tí một.
Anh ngạc nhiên là Tống Vũ Tiều lại nhờ anh đặt nước hoa giúp.
Tuy nhiên, khi nói anh đích thân mang nước hoa đến cho Tống Vũ Tiều, anh vui đến mức cả đêm không ngủ được.
Blasted Heath of Penhaligons, là loại nước hoa gì? Kiều Vũ Tụng chưa bao giờ ngửi qua, anh tò mò về hương đầu, hương giữa và hương cuối, cũng tò mò mùi hương của nó trên người Tống Vũ Tiều.
Nếu chuyến bay không bị delay, Kiều Vũ Tụng sẽ bay từ Đảo Hồng Kông đến Tích Tân lúc 6 giờ chiều.
Tan giờ làm, anh sẽ ăn tối với Tống Vũ Tiều.
Đáng tiếc, tất cả những điều này chỉ là kỳ vọng tốt đẹp đơn phương của Kiều Vũ Tụng.
Anh đã tự động che chắn những yếu tố bất lợi khác, chẳng hạn như thay đổi thời tiết, chẳng hạn như hoãn chuyến bay.
Do ảnh hưởng của cơn bão, chuyến bay dự kiến của Bắc Hàng từ Cẩm Dung đến Đảo Hồng Kông đã bị hoãn 2h40 phút.
Nhờ đó, thời gian quá cảnh của máy bay trên đảo Hồng Kông đã được rút ngắn đáng kể.
Sau khi máy bay hạ cánh, tiếp viên trưởng lo lắng thời gian không kịp, an bài toàn thể tiếp viên sinh hoạt tại chỗ, không cho mọi người ra sân bay làm việc riêng.
Giống như Kiều Vũ Tụng, cũng có 2 tiếp viên khác đã lên kế hoạch sử dụng thời gian nghỉ ngơi của chặng bay này ra ngoài mua sắm.
Tất cả đều thất vọng khi nghe chỉ đạo của tiếp viên trưởng.
Kiều Vũ Tụng lo lắng, nếu không mua nước hoa, anh lấy cớ gì để gặp Tống Vũ Tiều vào buổi tối?
Nếu nói với Tống Vũ Tiều rằng lần này tôi không mua được, liệu còn có lần sau?
Kiều Vũ Tụng lòng như lửa đốt, cuối cùng thừa dịp những người khác không chú ý, lén tìm tới tiếp viên trưởng, yêu cầu cô cho anh ra ngoài, và hứa sẽ trở lại trước giờ máy bay cất cánh.
"Có chuyện gì gấp vậy, sao cần phải ra ngoài lúc này?" Tiếp viên trưởng thắc mắc, "Đừng nói với tôi là tháng này cậu không có chuyến bay khác đến đây nha?"
Lương tâm cắn rứt, Kiều Vũ Tụng nói một cách nghiêm túc, "Thật sự là rất quan trọng.
Tôi đã hứa với bạn mình nhất định phải hoàn thành.
Làm ơn, tôi sẽ quay lại đúng giờ mà."
Vẻ mặt Kiều Vũ Tụng rất lo lắng, tiếp viên trưởng nhìn anh, trầm ngâm chốc lát, nói "Được rồi, cậu đi nhanh đi.
Phải mở điện thoại lên, nếu có gì thay đổi.
Tôi sẽ liên hệ với cậu ngay lập tức.
Lúc đó, dù có xong việc hay không, cậu cũng phải quay lại.
"
"Được ại, cám ơn!" Kiều Vũ Tụng vô cùng cảm kích, xoay người rời đi, thậm chí còn không thay đồng phục.
Bão cũng ảnh hưởng đến giao thông trên đảo Hong Kong, Kiều Vũ Tụng dùng điện thoại di động tìm kiếm các địa điểm mua nước hoa Penhaligons trên toàn đảo, Vội vàng tìm hai quầy thì được thông báo Blasted Heath đã hết hàng.
Trên đường đi, anh mệt đến đầu đầy mồ hôi, thậm chí không nhớ uống nước.
Kiều Vũ Tụng nhiều lần nhìn thời gian, thấy thời gian thỏa thuận với tiếp viên trưởng ngày càng gần, anh đứng ở ngã tư đường nhìn xung quanh mờ mịt.
Còn lại một quầy cuối cùng, nhưng nó quá xa.
Với giao thông hiện tại, Kiều Vũ Tụng không có cách nào để đảm bảo anh sẽ bắt máy bay kịp giờ.
Anh liếm môi khô khốc, lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tin nhắn của Tống Vũ Tiều, nhất thời ngẩn người.
Tống Vũ Tiều: Anh vẫn đến Tích Tân lúc sáu giờ tối nay chứ?
Kiều Vũ Tụng hít một hơi thật sâu và muốn nói thẳng anh không mua nước hoa, nhưng lại lo Tống Vũ Tiều sau khi biết, sẽ không muốn gặp.
Anh không biết rõ về Tống Vũ Tiều, thực sự, không hề.
Vì vậy, anh thường xuyên bất an, không ngừng thăm dò, hơn nữa không có cách nào xác nhận mình thấp thỏm có cần thiết hay không, mình thăm dò rồi có kết cục gì.
Nếu là như vậy, anh yêu thích Tống Vũ Tiều vì cái gì?
Kiều Vũ Tụng trả lời: Chuyến bay trước đã bị hoãn nên có thể sẽ đến muộn hơn.
Anh cố ý không nhắc tới nước hoa, anh muốn xem Tống Vũ Tiều nói gì.
Tống Vũ Tiều nói: Được.
Một từ không ngăn được sự lo lắng của Kiều Vũ Tụng, anh chỉ có thể tiếp tục thăm dò.
Trong phút chốc, Kiều Vũ Tụng cảm thấy mệt mỏi và mất hứng kỳ lạ.
Anh không chỉ không biết Tống Vũ Tiều chút nào, mà còn không biết chính mình.
Ít nhất, anh còn không biết mình thích gì ở Tống Vũ Tiều.
"Ngày mai mới đi?" Tần Hiểu Phong kinh ngạc dừng lại khi nghe Tống Vũ Tiều nói.
Tống Vũ Tiều đã chuẩn bị sẵn tâm lý, đáp: "Ừ, tối nay anh đi trước đi.
Sáng mai tôi sẽ đáp chuyến bay 8h."
Tần Hiểu Phong lấy chìa khóa ra, hướng xe hơi bấm xuống, giọng do dự nhắc nhở: "Nhưng mà, 1 giờ chiều mai có sắp xếp cuộc họp.
Anh là người chỉ huy."
"Chuyến bay lúc 8 giờ sang,11 giờ sẽ đến thành phố Tây, 13h mở họp không có vấn đề gì." Tống Vũ Tiều tìm chìa khóa xe, mở khóa từ xa, và giải thích.
Nghe vậy, Tần Hiểu Phong lộ ra vẻ không tán thành.
Đây là cách duy nhất Tống Dư Kiều có thể nghĩ ra lúc này, đối mặt với sự nghi ngờ của đồng nghiệp, cậu lạnh lùng hỏi: "Sao vậy?"
"Không giống anh nha, việc mạo hiểm như vậy." Tần Hiểu Phong nhìn về phía sau cậu.
Tống Vũ Tiều quay đầu nhìn lại, là Phùng Tử Ngưng cũng tan làm rồi.
Anh ta vội vàng đi tới, tươi cười chào hỏi: "Chủ nhiệm Tống!"
"Chào, tan làm rồi sao?" Tống Vũ Tiều biết hai người họ sống chung với nhau, cũng đoán được là do Tần Hiểu Phong muốn ngày mai đi công tác, Phùng Tử Ngưng - người thường tăng ca đến tận khuya - hôm nay phải tan làm đúng giờ.
"Ừm." Phùng Tử Ngưng mở cửa xe, nghi hoặc nhìn Tần Hiểu Phong và Tống Dư Kiều.
Tống Vũ Tiều hỏi: "Rất mạo hiểm sao? 11 giờ đến 13 giờ, có thời gian hai tiếng mà."
Tần Hiểu Phong kinh ngạc nhìn, không nghĩ cậu lại nói ra lời như vậy.
Sau một lúc, anh ta nói: "Thế nhưng, máy bay không phải phi thuyền, Hàng không không thể quyết định lúc nào mưa, lúc nàonắng.
Bọn họ có lúc thậm chí nói "delay"thì sẽ không bay."
Tống Vũ Tiều nghe xong nghẹn mấy lời, lòng chìm xuống, thở dài và nói: "Tôi hiểu rồi, hẹn gặp anh trên máy bay tối nay." Nói xong, cậu đi về phía xe của mình.