Trong tay còn nửa ly trà sữa, thấy sắp đến giờ học, Tống Vũ Tiều từ bỏ ý định tiếp tục chờ.
Bất ngờ, cậu quay lại và nhìn thấy Kiều Vũ Tụng đang đi vào tòa nhà của Khải Hành.
Tống Vũ Tiều không ngờ anh sẽ đi từ hướng kia tới, chẳng trách bữa giờ vẫn luôn không thấy anh.
Nhưng mà, không phải nhà của Kiều Vũ Tụng ở hướng ngược lại sao? Việc này, Tống Vũ Tiều cảm thấy khó hiểu.
Hiện tại đuổi theo, sợ là không còn kịp rồi.
Quan trọng là...!nếu bắt kịp Tống Vũ Tiều cũng không biết phải nói cái gì.
Sau giờ học, Kiều Vũ Tụng chắc sẽ đến mua trà sữa, phải không? Tống Vũ Tiều đoán vậy, lúc đó lại đến đây xem sao.
Vừa bước vào tòa nhà, Tống Vũ Tiều đã nghe thấy Tống Nhạn gọi tên mình sau lưng.
Cậu dừng lại và đợi cô.
"Ha, mới vừa mới nhìn thấy cậu chờ người ở Lãm Phong Nguyệt, chờ ai đó?" Tống Nhạn nhíu mày "Chờ tôi hả?"
Tống Vũ Tiều không biết đã bị cô nhìn thấy từ lúc nào, nên thờ ơ nói: "cô nghĩ nhiều rồi."
Cô mơ hồ nhìn cậu, hai mắt chợt sáng lên, hỏi: "Chẳng lẽ đang đợi Tiểu Tụng?!"
Tống Vũ Tiều nhớ rằng lần đầu tiên gặp, cô gái này đã gọi Kiều Vũ Tụng như vậy, cậu không thể không nói, "Cô gọi anh ấy là Tiểu Tụng, cô có quen biết với anh ấy không?"
"Không có nha.
Nhưng, tôi và cậu rất quen mà.
Không phải tên anhấy hoàn toàn trái ngược với cậu sao? Luôn cảm thấy gọi anh ấy là Kiều Vũ Tụng rất kỳ cục, giống như đang gọi Tiều Mưa Tống? Cậu có hiểu cảm giác đó không? Như đang nói đùa." Tống Nhạn giải thích.
Cậu nhún vai, bước lên lầu và nói, "Thứ nhất, tôi không hiểu cảm giác đó, thứ hai, tôi và cô không có 'rất'quen."
"Ôi chao, ôi chao, cậu còn nhỏ mà độc mồm độc miệng vậy, lớn lên sẽ không có bạn bè đâu." Tống Nhạn trợn tròn mắt, nắm lấy cánh tay cậu đột nhiên phấn khích nói: "Chẳng lẽ cậu đang ghen?"
Sau khi nghe xong Tống Vũ Tiều đờ người ra, mặt không thay đổi trả lời "Tôi không có như vậy"
"Không phải tôi nói cậu ăn giấm của tôi, mà là giấm của Tiểu Tụng? Bởi vì, tôi gọi anh ấy là Tiểu Tụng hả?" Tống Nhạn lại giải thích.
Tống Vũ Tiều thực sự không theo kịp mạch não của cô, đành chịu thua lắc đầu.
"Trời ạ, hôm đó hai người cùng nhau xem một bộ phim, tôi là thần trợ công sao?" Tống Nhạn hưng phấn nói.
Nghe vậy, Tống Vũ Tiều nhướng mày kỳ quái, thay vì trả lời, cậu lại hỏi: "Cô không phải đang xem manga thiếu nữ àh? Đổi khẩu vị từ khi nào vậy?"Cậu nhớ Tống Nhạn trước đây không phải hủ nữ.
Cô cười lớn nói, "Cậu không biết rồi, những người thích truyện tranh là những người bao dung nhất trên thế giới."
Tống Vũ Tiều nói "Tôi thực sự không biết điều đó."
Cuối cùng, chỉ có Tống Nhạn tức giận liếc mắt.
Hôm xem phim, Tống Vũ Tiều bị Tống Nhạn thả chim bồ câu.
Sau khi họ gặp lại nhau, Tống Nhạn xin lỗi bằng một ly trà sữa, nhân tiện hỏi Tống Vũ Tiều về nội dung phim.
Bộ phim đã hết chiếu rạp, cô chỉ có thể xem ở trên internet.
Bởi vì Tống Vũ Tiều không giải thích được tình tiết phim, Tống Nhạn bắt đầu buộc tội cậu đã bỏ lỡ một bộ phim hay như vậy, hỏi cậu có phải ngủ gật khi xem phim không.
Khi đó, Tống Vũ Tiều đã nói linh tinh, đánh lừa cô.
Lần này, vì Tống Nhạn nghĩ đến chuyện khác, nên mục tiêu của cô đã chuyển từ tình tiết phim sang tình tiết thực tế.
"Lúc chiếu phim, có phải cậu chỉ nhìn Tiểu Tụng?" Tan học rồi, Tống Nhạn lại hỏi.
Điều không thể ngăn cản nhất trên thế giới là trí tưởng tượng của con người.
Tống Vũ Tiều bất đắc dĩ đưa ra những lời giải thích vô nghĩa, nói: "Trong phim có một Mendelssohn, một Faure, hai Vivaldi và bốn Beethoven.
Nếu bây giờ có đàn Cello, tôi có thể chơi thử cho cô nghe."
Mặt cô gái đầy hoài nghi.
Đột nhiên, cô ấy vẫy tay phía sau lưng Tống Vũ Tiều và hô to, "Tiểu Tụng!"
Tống Vũ Tiều lập tức quay đầu.
Nhìn thấy cầu thang trống không, trái tim Tống Dư Kiều như đông cứng lại, cậu hung hăng trừng mắt nhìn Tống Nhạn đang che miệng cười trộm.
"Hahaha! Tôi về nhà trước, tạm biệt!" Đối mặt với Tống Vũ Tiều đang rất tức giận, cô chạy xuống lầu, vẫy tay chào tạm biệt.
Trước khi về nhà, Tống Vũ Tiều phải đi siêu thị trước để mua sữa tắm.
Sữa tắm cậu dùng hết rồi, mặc dù của ba mẹ vẫn còn, nhưng Tống Vũ Tiều đang muốn thử loại khác.
Cậu không muốn về nhà ngay lập tức, vì có một lý do khác - có khách ở nhà.
Tống Vũ Tiều vẫn giữ thỏa thuận với giáo viên chủ nhiệm về việc được cử đi học ĐH, không ai nói gì về điều đó.
Nhưng Chu Mỹ Kỳ vẫn biết - từ giáo viên, Việc đầu tiên là mắng Tống Vũ Tiều sao không nói với gia đình về vấn đề quan trọng như vậy.
"Không có ba mẹ, dù được tiến cử thì con lấy đâu ra tiền đóng học phí?" Chu Mỹ Kỳ lập tức gọi điện cho cô, dì, chú, bác và những thân thích khác của Tống Vũ Tiều.
Khoe tin vui này khắp nơi, bà còn mời người thân, bạn bè dùng bữa tối tại nhà để chung vui và ăn mừng.
Một lần chúc mừng là không đủ, bởi vì trong nhà không thể chứa quá nhiều khách.
Vì vậy, cuối tuần trước đã tổ chức một lần, cuối tuần này vẫn phải tiếp tục.
Nhìn thấy sự nhiệt tình của thân thích, Tống Vũ Tiều thực sự không thể chịu đựng được, chỉ muốn kéo dài thời gian về nhà càng lâu càng tốt.
Tống Vũ Tiều đứng ở cửa tiệm trà sữa 5 phút đồng hồ, cũng không gặp Kiều Vũ Tụng.
Nhớ tới Tống Nhạn nói, Tống Vũ Tiều nhanh chóng rời đi.
Khi đến siêu thị nhỏ gần nhà, Tống Vũ Tiều đi thẳng đến khu vực trưng bày đồ vệ sinh cá nhân.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy nhân viên siêu thị đứng bên cạnh các kệ hàng để tư vấn hướng dẫn, cậu lại dừng bước.
(là PG đứng line siêu thị bây giờ )
Nhân viên siêu thị là người mà Tống Vũ Tiều sợ nhất ngoài dì bảy dì tám bên ngoài.
Cậu rùng mình nghĩ nếu cậu đến gần kệ hàng, họ sẽ nhìn chằm chằm vào cậu, kiên trì giới thiệu những sản phẩm mà cậu hoàn toàn không có hứng thú.
Giống như mọi lần tới mua đồ dùng vệ sinh cá nhân, Tống Vũ Tiều lại lang thang đi lại bên ngoài khu vực tủ kệ.
Từ xa cậu nhìn 2 dãy kệ, hy vọng có thể trực tiếp tìm thấy sản phẩm mình muốn mua, hy vọng lấy đồ nhanh chóng trước khi bị các nàng quấn lấy, sau đó cậu rời đi.
Tuy nhiên, không có khách hàng nào khác trong khu vực kệ có thể làm họ phân tán sự chú ý, Tống Vũ Tiều lại càng không yên tâm vì sợ rằng mình sẽ trở thành mục tiêu khi đến gần.
Tống Vũ Tiều nhìn quanh xem có khách hàng nào muốn mua đồ vệ sinh cá nhân không.
Không ngờ, mới quay người, nhìn thấy Kiều Vũ Tụng đang cất cặp bên ngoài siêu thị.
Kiều Vũ Tụng đóng cửa tủ lại, quay đầu lại và nhìn thấy Tống Vũ Tiều, trái tim anh nảy lên 1 cái.
Anh tránh ánh mắt của Tống Vũ Tiều, sau đó nhận ra có gì đó không ổn nên bình tĩnh lại, đi vào trong siêu thị.
"Thật là trùng hợp." Kiều Vũ Tụng cười với cậu, nhưng cậu biết nụ cười đó có phần không thoải mái, "Em mua cái gì?"
Tống Vũ Tiều gật đầu, không hiểu tại sao Kiều Vũ Tụng lại lúng túng như vậy, hỏi: "Anh muốn mua gì?"
Không ngờ cậu hỏi thẳng như vậy, Kiều Vũ Tụng rất kinh ngạc: "Đi dạo vòng vòng, mua chút đồ ăn vặt."
"À ..." Tống Vũ Tiều do dự một chút rồi hỏi: "Anh có thể giúp em một việc được không?"
Kiều Vũ Tụng gật đầu và nói: "Được rồi, là việc gì?"
Tống Vũ Tiều thở phào nhẹ nhõm nói: "Mua giúp em một chai sữa tắm."
Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng chớp mắt bối rối.
Kệ để đồ vệ sinh cá nhân nằm ngay sau lưng Tống Vũ Tiều, vậy mà cậu lại nhờ giúp đỡ như vậy? Tuy nhiên, vẻ mặt của Tống Dư Kiều lúc này rất mất tự nhiên, kiểu bó tay bó chân, Kiều Vũ Tụng không khỏi kinh ngạc xen lẫn tò mò, mà còn buồn cười nữa.
Anh cảm thấy Tống Vũ Tiều đáng yêu đến mức quên lý do tại sao cậu nhờ giúp đỡ, nói: "Được rồi, em muốn mua loại nào?"
Sữa tắm mà Tống Vũ Tiều dùng trước đây là Chu Mỹ Kỳ mua cho gia đình, có mùi thơm của sữa bò và hoa hồng, cậu thực sự không muốn dùng nữa.
Nhưng bây giờ cậu không thể tự mình lựa chọn, sau khi do dự, nói: "Anh dùng loại nào?"
Kiều Vũ Tụng hơi giật mình hỏi: "Loại anh dùng hả?"
"Ừm." Tống Vũ Tiều nhớ hôm xem phim, người Kiều Vũ Tụng có mùi rất thơm, lúc đó anh nói là mùi sữa tắm, "Mua loại anh đang dùng đi".
Kiều Vũ Tụng một giây trước vẫn còn cảm thấy vui vẻ và thoải mái, nhưng sau khi nghe Tống Vũ Tiều nói như vậy, anh khẩn trương một cách khó giải thích.
Thấy anh do dự, Tống Vũ Tiều hỏi: "Không phải hàng tự chọn sao?"
"À, không.
Chờ đã,anh sẽ lấy cho em." Kiều Vũ Tụng nói, đi đến khu vực kệ đựng đồ vệ sinh cá nhân.
Nhìn bóng lưng của anh, Tống Vũ Tiều không khỏi căng thẳng.
Chắc chắn rồi, ngay khi Kiều Vũ Tụng đến gần kệ hàng, hai nhân viên siêu thị đến gần hỏi anh cần sản phẩm nào.
Trước khi Kiều Vũ Tụng từ chối, họ mỗi người đưa ra một sản phẩm, tôi 1 câu - bạn 1 câu bắt đầu giới thiệu cho anh.
Kiều Vũ Tụng nói đi nói lại rằng anh có thể tự mình lựa chọn, họ vẫn miễn cưỡng giới thiệu, Tống Vũ Tiều dần dần mất kiên nhẫn.
Ngay khi Tống Vũ Tiều định yêu cầu họ đi đi, Kiều Vũ Tụng đã thành công lấy sữa tắm đưa lại cho cậu.
"Chà, là loại này." Kiều Vũ Tụng đưa sữa tắm cho cậu, hỏi: "Em còn muốn mua gì nữa không?"
Tống Vũ Tiều nhìn chai sữa tắm trong tay, mùi vị muối biển rừng rậm, một nhãn hiệu trước đây chưa từng nghe qua.
"Mẹ anh mua vì nó rẻ." Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Tống Vũ Tiều, Kiều Vũ Tụng giải thích "Em muốn loại khác không?"
"Ồ, không cần, lấy loại này đi." Tống Vũ Tiều không muốn đến gần những nhân viên siêu thị đó nữa.
Nhìn Tống Vũ Tiều, Kiều Vũ Tụng xác nhận rằng cậu đã thực sự cao hơn trong hai tuần qua.
Anh suy nghĩ một chút và hỏi, "Tại sao em không tự mua?"
Tống Vũ Tiều do dự một lúc rồi trả lời: "Em sợ họ sẽ giới thiệu lung tung phiền phức."
Kiều Vũ Tụng chết lặng, không thể nhịn được mà bật cười.
Dự đoán được phản ứng của anh, Tống Vũ Tiều bĩu bĩu môi, hỏi: "Anh muốn mua đồ ăn vặt à?"
"Ừm." Anh nhịn cười, trở lại lối vào, cầm một cái giỏ mua sắm, hỏi, "Em muốn ăn chút gì không?"
Đây là ...!đi siêu thị cùng nhau? Tống Vũ Tiều đã lấy sữa tắm, không khỏi có chút do dự.
Nhưng nghĩ rằng có thể lấy được sữa tắm, là nhờ Kiều Vũ Tụng giúp đỡ, cậu gật đầu nói: "đi xem thử một chút."
"Được rồi.
Thôi, bỏ vào giỏ đi." Kiều Vũ Tụng đưa giỏ trước mặt cậu.
Tống Vũ Tiều bỏ sữa tắm vào, suy nghĩ một chút, thuận tiện liền lấy cầm giỏ mua sắm.
Thấy vậy, Kiều Vũ Tụng rất kinh ngạc.
Anh không vội lấy lại cái giỏ, cùng Tống Vũ Tiều đi bộ đến khu vực đồ ăn vặt, anh muộn màng phản ứng với suy nghĩ: Anh không nghe lời Từ Ngạo Quân, cũng không tuân theo lập trường của mình, anh lại ở cùng Tống Vũ Tiều - lãng phí thời gian của chính mình.