Sân bay ở thành phố Tây rất nhỏ, không có nhiều chuyến bay mỗi ngày, nhà ga chỉ có một tầng, không có cầu lên máy bay, hành khách chỉ có thể lên máy bay bằng cầu thang di động.
Do lưu lượng hành khách ít nên bên ngoài các chốt kiểm tra an ninh không có ghế ngồi cho hành khách ngồi chờ nghỉ ngơi.
Kiều Vũ Tụng quay trở lại tòa nhà ga cuối, mang theo chai nước hoa cho Tống Vũ Tiều, đi đi lại lại gần phòng bán vé xe buýt.
Người soát vé hỏi anh có muốn mua vé không, nhưng anh từ chối.
"Anh phải đợi chuyến bay tiếp theo đến, mới có xe." Người soát vé nói, "Trưa rồi.
Sao anh không gọi dịch vụ đặt xe trực tuyến?"
"Được rồi, cảm ơn." Kiều Vũ Tụng nói như vậy, nhưng anh cảm thấy cô dài dòng, nói xong anh bước ra ngoài nhà ga.
Trước khi Tống Vũ Tiều đến, anh đã mua vé tàu về Cẩm Dung.
Từ thành phố Tây đến Cẩm Dung chỉ có xe lửa là nhanh nhất, rất dễ bị trễ chuyến, để tránh bất trắc nên anh mua vé buổi chiều.
Chỉ có vé đứng nhưng vẫn tốt hơn đi làm muộn.
Đáng tiếc chính là, anh đã phải rời đi ngay sau bữa ăn.
Khi mặt trời lên đỉnh đầu, bóng đen tụ lại dưới chân Kiều Vũ Tụng, tạo thành một quả bóng đen.
Nhựa đường phản chiếu ánh nắng gay gắt, Kiều Vũ Tụng nhìn xuống bóng của mình, nhưng ánh sáng trên mặt đất làm nhức mắt anh, anh cảm thấy mình chìm vào trong bóng đen này.
Đó là một cái hố sâu mà anh tự đào.
Đột nhiên, một tiếng còi xe khiến Kiều Vũ Tụng tỉnh táo trở lại.
Anh nhìn lên và thấy một chiếc xe Jeep địa hình đang lái về phía anh ở bên đường.
Đầu xe có lưới tản nhiệt bảy lỗ và đèn pha tròn, cản trước rất rộng, đường bo bánh xe vát vuông sắc cạnh, bản lề cửa xe lộ ra ngoài khiến vẻ ngoài hầm hố lạ thường.
Ánh nắng làm suy yếu độ trong suốt của kính chắn gió, khiến Kiều Vũ Tụng khó nhìn thấy người ngồi trong xe.
Anh tiến lên vài bước, đợi xe dừng lại, cuối cùng nhìn thấy Tống Vũ Tiều ngồi ở ghế lái, không khỏi sửng sốt một chút.
Tống Vũ Tiều rõ ràng đã nhìn thấy anh, còn không có mở cửa kính xe, trực tiếp vẫy tay ra hiệu cho anh lên xe.
"Sao anh không chờ bên trong?" Khi Kiều Vũ Tụng lên xe, Tống Vũ Tiều nhìn thấy khuôn mặt phơi nắng đỏ bừng của anh liền hỏi.
Kiều Vũ Tụng nhẹ nhàng giải thích, "Bên trong không có chỗ ngồi, nên đứng đó thật kì quái.
Anh chỉ vừa mới ra ngoài thôi."
Chỗ ngồi trong chiếc xe này rộng rãi hơn nhiều so với chiếc xe mà Tống Vũ Tiều lái ở Tích Tân.
Kiều Vũ Tụng thắt chặt dây an toàn, nói: "À, cái này.
Nước hoa, cuối cùng có thể đưa cho em rồi."
Tống Vũ Tiều vặn nhỏ nhiệt độ điều hòa, điều chỉnh hướng cửa gió một chút, nhìn thấy túi quà anh đưa qua, hơi giật mình cầm lấy, "Cảm ơn anh."
Cậu mở túi ra và liếc nhìn, rồi nhanh chóng cho vào hộp đựng găng tay chính giữa.
Cậu dường như không quan tâm lắm, Kiều Vũ Tụng rất hụt hẫng.
Nhưng suy cho cùng, đây chỉ là một món quà, không phải lễ vật.
Tống Vũ Tiều lựa chọn đối xử thế nào đều được
"Bao nhiêu tiền? Em sẽ chuyển anh sau." Tống Vũ Tiều nói rồi phóng xe lên đường.
"Không cần, cũng không bao nhiêu tiền." Nói xong, do dự một chút, anh nói, "Anh tặng cho em."
Tống Vũ Tiều ngạc nhiên, suy nghĩ một chút, giả vờ tùy ý nói: "Chắc lương của tiếp viên hàng không khá cao."
Kiều Vũ Tụng có chút hụt hẫng và giải thích: "Không.
Chỉ là ...coi như một món quà gặp mặt đi."
Không ngờ anh lại nói ra lý do như vậy, Tống Vũ Tiều liếc anh một cái "Anh chăm chỉ như vậy, làm nhiều có nhiều, không phải là bình thường sao?"
Sau khi nghe xong, Kiều Vũ Tụng nhận ra vừa rồi không phải cậu đang nói đùa, nhất thời lúng túng vì chính mình.
Anh tự giễu, "Có thể cao hơn mức lương trung bình của các công ty địa phương một chút, nhưng thực sự rất mệt mỏi."
"Bây giờ anh có mệt không?" Cậu hỏi.
Kiều Vũ Tụng đột nhiên nhớ ra anh đã nói dối Tống Vũ Tiều rằng anh đang bay một chuyến bay theo lịch trình, gần như anh đã tiết lộ bí mật của mình.
Anh ngượng ngùng cười nói: "Không sao, chỉ là dậy sớm thôi."
Tống Vũ Tiều gật đầu.
"À, đúng rồi.
Anhphải đi vào buổi chiều.
Sau bữa cơm, cũng sắp tới giờ rồi." Sợ cậu nghi ngờ, Kiều Vũ Tụng nói thêm, "Không bay đến Cẩm Dung, màvềTích Tân.
Có một chuyến bay trở lại Tích Tân vào buổi chiều, em có bay không? "
"Buổi chiều phải trở về?" Tống Vũ Tiều kinh ngạc nói.
Kiều Vũ Tụng rất muốn ở lại lâu hơn một chút, anh càng cảm thấy hối hận, và nói, "lịch trình tạm thời đã thay đổi."
Nhưng, chuyến bay buổi chiều từ Xuân Lâm đến Tích Tân và dừng ở Thành phố Tây sao? Thay đổi tiếp viên hàng không tại trạm dừng chân bằng cách nào? Tống Vũ Tiều đã khó hiểu, khi nhìn cách ăn mặc của Kiều Vũ Tụng, lại càng khó hiểu hơn.
Thấy cậu trầm ngâm suy nghĩ, Kiều Vũ Tụng trong lòng bồn chồn, gượng cười hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không, cảm thấy chuyến đi này quá vội vàng." Tống Vũ Tiều hỏi, "Đúng rồi, vali lên máy bay của anh đâu?"
Kiều Vũ Tụng đã chuẩn bị sẵn và nói, "Va li cất trong kho.
Sau khi xuống máy bay, anhthay quần áo trong phòng thay đồ và đi ăn cơm.
Nó không phù hợp.
Haha."
Anh trả lời một cách tự nhiên, Tống Vũ Tiều không thể phân biệt thật giả.
Nếu không có lịch bay, chỉ vì ăn cơm mà anh cố ý bay tới, không khỏi quá khoa trương đi.
Cho nên Kiều Vũ Tụng trả lời làm cho cậu không thể không tin.
Sau khi suy nghĩ, Tống Vũ Tiều nói: "Xem ra lần này không thể ăn cơm thật ngon.
Lần này không tính.
Lần sau em sẽ đãi anh một bữa an ổn."
"Được." Kiều Vũ Tụng nói xong, vì sợ biểu hiện của anh quá rõ ràng, nên tự kiềm chế bản thân, "Dù vậy, em cũng quá khách sáo rồi."
Tống Vũ Tiều khẽ mỉm cười, nói "Có khách sáo bằng người gửi quà gặp mặt cho em không?"
Sau khi nghe, Kiều Vũ Tụng càng không biết nên nói cái gì.
Giống như nhiều thành phố khác, mặc dù Kiều Vũ Tụng đã đến thành phố Tây nhiều lần nhưng anh chỉ ở lại sân bay và chưa bao giờ có cơ hội đi vào thành phố tham quan.
Ngồi trong xe, Kiều Vũ Tụng nhìn phong cảnh dọc đường bên ngoài.
Sau khi vào nội thành, anh đột nhiên cảm thấy đường phố và tòa nhà bên ngoài cửa sổ có vẻ quen thuộc, ngoại trừ những món ăn đặc trưng của nhà hàng, nó có phần giống với khung cảnh đường phố Nhạc Đường.
Có thể, tất cả các thành phố nhỏ ở phía Nam không có nhiều khác biệt lắm.
Cảm giác nhìn thấy quê hương nơi đất khách quê người khiến Kiều Vũ Tụng cảm thấy bồi hồi.
Khi xe chạy đến quãng trường, nhiều nhà hàng ăn uống và cửa hàng thương phẩm, Kiều Vũ Tụng càng cảm thấy quen thuộc.
Sự quen thuộc này khiến anh sợ hãi, cứ như trong giây tiếp theo, anh sẽ nghe thấy giọng nói của Từ Ngạo Quân.
Nhưng mà không có.
Tống Vũ Tiều đậu xe bên ngoài một nhà hàng dê nướng nguyên con.
Lúc xuống xe, Kiều Vũ Tụng mới nhìn thấy bộ trang phục đầy đủ của Tống Vũ Tiều.
Vừa rồi trong xe, anh chỉ để ý thấy cậu mặc chiếc áo thun trắng bình thường nhất và đeo một chiếc đồng hồ thể thao.
Bây giờ Tống Vũ Tiều đang mặc một chiếc quần jean suông thẳng và mang giày tác chiến sa mạc.
Cho nên một khuôn mặt hiền lành, đeo kính mà ăn mặc như vậy không ngang tàng, bất cần mà lại toát lên phong thái, khí chất vừa văn vừa võ.
Kiều Vũ Tụng bối rối một hồi, nói đùa: "Mang giày quân đội, có chút không nhận ra.
Em làm việc trong căn cứ, môi trường khắc nghiệt như vậy sao?"
Nghe vậy, Tống Vũ Tiều nhìn xuống đôi giày của mình và giải thích: "À, không phải.
Buổi sáng đi cùng lãnh đạo tới hiện trường.
Đi bộ trong sa mạc, mang giày da không tiện."
Cậu nói xong, Kiều Vũ Tụng mới phát hiện cánh tay Tống Vũ Tiều có vết đỏ, giống như bị bỏng nắng nhẹ.
Vừa rồi ở trong xe không để ý tới, nhất thời cảm thấy có chút hối hận vì "không làm tròn nhiệm vụ", liền nói: "Không bôi kem chống nắng, hay mặc áo dài tay sao? Anh thấy cánh tay của emphơi nắng đỏ bừng."
"Em bôi trên mặt, không bôi trên tay.
Em địnhmặc áo khoác đi ra ngoài, nhưng các vị lãnh đạo không mặc, vì vậy chỉ có thể như anh thấy."Tống Vũ Tiều nhún vai, nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của anh, nói: "Không sao đâu, khi nào quay lại thoa một ít kem chống nắng để khắc phục là xong."
Tuy vậy, Kiều Vũ Tụng vẫn cảm thấy đau lòng khi nghe lý do.
Tuy là giờ ăn cơm, nhưng không phải ngày Lễ cũng không phải cuối tuần, khách hàng cũng không nhiều.
Kiều Vũ Tụng theo cậu vào nhà hàng, lắng nghe cuộc trò chuyện của cậu với nhân viên phục vụ, nhớ rằng trước đó cậu nói đã đặt một con dê nướng.
Kiều Vũ Tụng chỉ không biết rằng Tống Vũ Tiều đã đặt một phòng riêng.
Sảnh lớn của nhà hàng không náo nhiệt lắm, trên lầu 2 lại càng vắng vẻ.
Hai người ngồi ở một chiếc bàn tròn lớn, có thể đủ chỗ cho 10 người, môi trường trống trải quá mức khiến Kiều Vũ Tụng cảm thấy lo lắng.
"Em chỉ gọi thịt dê, anh còn muốn ăn gì nữa không?" Tống Vũ Tiều mở thực đơn ra hỏi: "Anh ăn tôm không? Tôm ở đây cũng không tệ."
Menu dán nilon hơi bung keo, có mùi vị đã qua tay vô số người.
Không có nhiều món, hai mặt giấy đơn giản, đọc xong rất nhanh.
Kiều Vũ Tụng tự nghĩ rằng anh không quen thuộc với Thành phố Tây bằng Tống Vũ Tiều, anh nói, "Anh sao cũng được, em thấy được là được."
"Gọi món anh thích ăn nha." Tống Vũ Tiều nói, quay đầu phía nhân viên phục vụ gọi thêm món ăn.
Giọng điệu dỗ trẻ con vừa rồi của cậu khiến Kiều Vũ Tụng sững sờ một lúc, chờ cậu nói xong, Kiều Vũ Tụng nói: "Thêm chút rau xanh đi.
Súp nữa."
Tống Vũ Tiều nói nhân viên phục vụ thêm một món súp rau theo mùa.
Khi phục vụ rời đi, cậu đóng cửa phòng lại.
Khách sạn vốn cũng không náo nhiệt, sau khi cánh cửa đóng lại, căn phòng càng yên tĩnh hơn.
Kiều Vũ Tụng cảm thấy không khí ngưng tụ thành từng đoàn, siết chặt lấy mình.
Điều hòa trong phòng được bật hết mức, máy cũ phát ra tiếng kêu vù vù, không lâu sau, da của Kiều Vũ Tụng trở nên khô và ngứa.
Da ngứa trầm trọng làm anh không biết phải làm thế nào.
Anh không biết phải nói gì để phá tan bầu không khí khó xử này, Tống Vũ Tiều liên tục quẹt điện thoại, như đang trò chuyện với ai đó nên anh không tìm được cơ hội xen vào.
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa.
Kiều Vũ Tụng giật mình, là nhân viên phục vụ bưng nước trà tới.
Trong khi người phục vụ đang rót trà, Kiều Vũ Tụng nói: "Bật TV xem thử đi?"
Tống Vũ Tiều ngẩng đầu, thở dài, đứng dậy cầm điều khiển từ xa đưa cho anh.
Kiều Vũ Tụng bật TV lên, chán nản chọn từng kênh, nhưng lúc này, ngoài tin tức địa phương và quảng cáo mua sắm, chỉ có một số bộ phim cổ trang gia đình thích hợp cho các bà nội trợ.
Cuối cùng, anh đã dừng lại kênh tin tức địa phương ở Thành phố Tây, phát lại tin tức đêm qua.
Trước đây, anh nghĩ rằng Tống Vũ Tiều đã trở nên cởi mở và hào phóng hơn trước, chắc là ảo giác của anh thôi.
Bây giờ hai người đang cùng nhau ăn cơm, mà Tống Vũ Tiều lại còn có thái độ thờ ơ như vậy, thật sự khiến Kiều Vũ Tụng đau lòng.
Chính xác mà nói, làm nguội lạnh trái tim Kiều Vũ Tụng không phải là thái độ của Tống Vũ Tiều, mà là sự sụp đổ niềm tin của anh.
Từ lúc gặp lại Tống Vũ Tiều, anh đã rất bối rối.
Anh biết rằng anh vẫn yêu thích Tống Vũ Tiều, thậm chí yêu thích hơn 13 năm trước.
Kiều Vũ Tụng cảm thấy anh rất thích cậu, đến mức anh suýt bỏ lỡ chuyến bay để mua nước hoa cho cậu, và anh cố ý đến đây bằng máy bay, chỉ để dùng bữa cùng nhau, sau đó đứng 6 tiếng trên xe lửa về Cẩm Dung, đuổi kịp chuyến bay hừng đông ngày kế tiếp.
Nhưng anh hết lần này đến lần khác hoài nghi: anh thích cái gì ở Tống Vũ Tiều? Tống Vũ Tiều không có tính cách và thái độ dễ mến - kể từ lần đầu tiên họ gặp nhau.
Cậu dường như không quan tâm đến anh một chút nào, tất cả đều là anh đang tự mình trầm mê.
Đột nhiên, Kiều Vũ Tụng mơ hồ hiểu được cuối cùng anh thích là cái gì.
Nếu anh hoàn toàn không biết gì Tống Vũ Tiều, chẳng có điểm gì ở Tống Vũ Tiều mà anh thích cả, xem ra khả năng bọn họ ở bên nhau hoàn toàn không có.
Như vậy điều anh thích chỉ là cảm giác " yêu thích Tống Vũ Tiều ", và bản thân anh " yêu thích Tống Vũ Tiều ".
Vì vậy, anh chưa bao giờ tính đến chuyện tỏ tình, hay công khai theo đuổi Tống Vũ Tiều, càng chưa hề nghĩ tới việc ở bên cậu.
Nhưng nếu Tống Vũ Tiều đột nhiên có cảm tình với anh, nếu bọn họ có khả năng ở bên nhau, anh sẽ như thế nào?
Kiều Vũ Tụng nghĩ: Chắc anh sẽ bỏ chạy.
Anh lợi dụng Tống Vũ Tiều, lợi dụng Tống Vũ Tiều gửi gắm "Yêu thích".
May là Tống Vũ Tiều cũng không để ý.
Anh không biết xấu hổ đã nghĩ như vậy.
"Trên đường anh tới đây có suôn sẻ không?" Đột nhiên, Tống Vũ Tiều đặt điện thoại xuống, hỏi anh.
Kiều Vũ Tụng lấy lại tinh thần, vội vàng cười và nói, "Mọi việc suôn sẻ." Anh dừng lại, "Tuy nhiên, có thi thể trên chuyến bay từ Tích Tân về Cẩm Dung đêm qua."
Nghe vậy, Tống Vũ Tiều kinh ngạc hỏi: "Một cái xác sao?"
"Ừm, nó ở trong khoang hành lý." Kiều Vũ Tụng thở dài, "Thỉnh thoảng sẽ có người vận chuyển cái này.
Không có chuyện gì, chỉ là mê tín mà thôi, anh có chút sợ.
Dù sao đi máy bay vốn dĩ cảm giác không an toàn? Đặc biệt là lúc xuyên mấy tầng mây."
"Tiếp viên đều biết bên trong khoang hành lý ký gửi sẽ vận chuyển cái gì sao?" Tống Vũ Tiều tò mò hỏi.
Anh lắc đầu nói:
"Không biết.
Điều tốt nhất chúng tôi có thể làm là biết những hành khách nào lên máy bay trước chuyến bay, những hành khách có suất ăn đặc biệt, hành khách thẻ, hành khách hạng nhất và hạng thương gia.
Thật ra, cơ trưởng đã biết về việc vận chuyển thi thể.
Trước khi cất cánh, họ sẽ đặt một đồng xu ở mỗi góc trong bốn góc của cabin để giữ an toàn.
Vì vậy, khi chúng tôi dọn dẹp cabin, nếu chúng tôi tìm thấy đồng xu, chúng tôi biết rằng có thi thể trong khoang hành lý.
"
Còn có phong tục này? Tống Vũ Tiều cảm thấy thú vị, hiểu rõ gật gật đầu.
Thấy thế, Kiều Vũ Tụng nói: "Trên phi cơ còn rất nhiều chuyện thú vị"
"Ừm." Tống Vũ Tiều gật đầu tán thành, cậu nhìn vào mắt anh và nói: "Vừa rồi anh nói sẽ biết trước hành khách nào đã đặt suất ăn đặc biệt trước chuyến bay?"
Kiều Vũ Tụng gật đầu như một lẽ đương nhiên, ngay khi anh định nói gì đó, anh đột nhiên hiểu Tống Vũ Tiều đang ám chỉ điều gì, mặt anh đột nhiên nóng lên.
Tống Vũ Tiều nhìn anh, suy nghĩ xong liền hỏi: "Ngày hôm đó tháng sáu năm 2021, anh đã biết có một người tên Tống Vũ Tiều sẽ lên máy bay?"
Hơi thở của anh trở nên khó khăn, anh mím môi vì xấu hổ.
"Thảo nào lúc đó anh không có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy em." Tống Vũ Tiều nói, nhấp một ngụm trà.
Sau khi nghe, Kiều Vũ Tụng cảm thấy vừa xấu hổ vừa oan ức, nhưng người sau chắc chắn đã thắng thế.
Anh giả vờ không xấu hổ phản bác: "Lúc đó em cũng không ngạc nhiên lắm.
Lẽ nào em biết sẽ gặp phải anh sao?"
Khi Tống Vũ Tiều đặt tách trà lên bàn, tay cậu khẽ run.
Cậu kinh ngạc nhìn về phía Kiều Vũ Tụng, chưa kịp nói gì thì người phục vụ đã mang món ăn vào.