Cậu theo đuổi một người là "như thế này".
Kiều Vũ Tụng cuối cùng đã rõ ràng rồi.
Trong ấn tượng của anh, bất kể cậu làm gì, đều ngay thẳng chính trực, mặc dù anh không biết Tống Vũ Tiều đã thay đổi thế nào trong 13 năm qua, nhưng về mặt này, cậu không hề thay đổi.
Nếu anh có thể giống Tống Vũ Tiều, từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió, khả năng anh cũng sẽ ngay thẳng như vậy.
"Em sẽ thất vọng thôi." Kiều Vũ Tụng nhìn sa mạc cát vàng ngoài cửa sổ.
Không biết Tống Vũ Tiều có nghe thấy hay không, nhưng cậu không nói lời nào.
Kiều Vũ Tụng cau mày quay lại, nhìn khuôn mặt cậu đã bị ánh mặt trời làm cho trắng bệch hoàn toàn, có lẽ vì ánh nắng phía tây trong suốt mà xán lạn, làn da của cậu dường như sáng bừng lên.
"Em và người trước, tại sao lại chia tay?" Kiều Vũ Tụng hỏi.
Tống Vũ Tiều liếc mắt ngắm anh, nói: "Bởi vì anh ta nói muốn chia tay."
Kiều Vũ Tụng ngạc nhiên, cười lạnh: "Bởi vì anh ta nói muốn chia tay liền chia tay? Nghĩ lại, em cũng không yêu anh ta nhiều lắm."
"Lần đầu ở bên nhau, nhất định là vì yêu, nhưng sau này lại xảy ra nhiều chuyện, tiêu hao hoàn toàn nhiệt tình của nhau." Sau một thời gian dài như vậy, Tống Vũ Tiều nhớ lại một đoạn tình cảm, đột nhiên cậu thấy hơi xa lạ.
Kiều Vũ Tụng nói một cách chắc chắn, "Đó là bởi vì ban đầu 2 người không biết rõ nhau.
Nó giống như là ..."
"Không phải." Tống Vũ Tiều ngắt lời anh, "Là bởi vì chúng tôi không còn nguyện ý chịu đựng khuyết điểm của nhau."
Kiều Vũ Tụng choáng váng.
"Hiện tại anh không muốn thừa nhận anh thích em, không muốn ở bên cạnh em, chẳng phải vì không muốn chịu đựng khuyết điểm của em sao?" Tống Vũ Tiều nhẹ giọng nói.
Anh nghẹn lời, nửa ngày, thật lâu sau, lẩm bẩm nói: "Chính là, ai muốn chịu đựng khuyết điểm của em?"
"Vậy cuối cùng, anh có thích em không?" Tống Vũ Tiều nói.
Kiều Vũ Tụng không biết cậu có thể vô sỉ mà tự luyến như vậy, nghe xong anh bối rối, còn chưa kịp nói chuyện, đột nhiên xe thắng gấp, khiến anh phải nhanh chóng đưa tay về phía trước chống đỡ.
Ngơ ngác nhìn 3 con dê đang băng qua đường trước mặt, trái tim anh đang đập thình thịch cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút.
Anh nhìn Tống Vũ Tiều, thấy người kia cũng toát mồ hôi lạnh, sắc mặt không thay đổi, chỉ là nhíu mày rất chặt.
Chờ dê qua đường, xe lại tiếp tục khởi hành.
Tống Vũ Tiều bật bluetooth trong xe và kết nối phần mềm nghe nhạc trong điện thoại di động.
Âm thanh nhẹ nhàng của tiếng vĩ cầm đủ làm dịu đi bầu không khí căng thẳng và khó xử trong xe.
Vừa rồi Kiều Vũ Tụng bị dọa toát mồ hôi, sau khi điều hòa thổi một lúc, anh mới nhanh chóng thả lỏng người.
Bản nhạc đầu tiên rất quen thuộc, Kiều Vũ Tụng xác nhận mình từng nghe qua ở sân bay, giống những người khác, anh chưa bao giờ tìm kiếm tên của bản nhạc, chỉ mơ hồ phân loại "Nhạc cổ điển".
"Bản nhạc này tên là gì?" lúc Kiều Vũ Tụng hỏi, nó đã qua một bản nhạc khác, nghe giống như "nhạc cổ điển".
"Bàinào?" Tống Vũ Tiều hỏi.
Anh nói, "Bản nhạc vừa rồi."
"On the Wings of Songs của Mendelssohn " Tống Vũ Tiều nói," Còn đây là Nocturne của Chopin."
Kiều Vũ Tụng hơi giật mình và nói: "Đây có phải là Nocturne của Chopin không?"
Tống Vũ Tiều khó hiểu nhìn anh.
"Đó là câu hát trong các bài hát nhạc pop." Nói xong, Kiều Vũ Tụng suy nghĩ một lúc và nói, "Khi đợi ở sân bay, dường như anh đã nghe qua, nhưng có thể không phải là tiếng vĩ cầm."
Tống Vũ Tiều nghe xong hơi kinh ngạc nói: "Đây là một bản đàn cello."
Kiều Vũ Tụng đỏ mặt, và một lúc sau, anh cười xấu hổ: "Nhìn xem, đây là sự khác biệt mà anh đã nói."
Trong một khắc, Tống Vũ Tiều không biết phải nói gì.
Quỷ thần xui khiến, cậu nhớ tới ba mẹ mình đã nói về người cô và mối tình đầu của cô ấy nhiều năm trước, về mùa màng thu hoạch trên cánh đồng và thời gian phi thuyền bay lên vũ trụ.
Tống Vũ Tiều trầm mặc nhìn Kiều Vũ Tụng ủ rũ, còn có chút cười trên sự đau khổ của người khác.
Đường về Cẩm Dung còn rất dài, anh điều chỉnh ghế dựa, dự định trước tiên ngủ một giấc.
Nhạc cổ điển đối với anh mà nói, ý nghĩa to lớn nhất không gì bằng thôi miên, có vô số lần ở phi trường chờ đợi máy bay - ban ngày hoặc buổi tối - nghe nhạc cổ điển mà ngủ thiếp đi.
"Anh muốn ngủ?" Tống Vũ Tiều thấy anh dựa vào chỗ ngồi.
Anh nhắm mắt và trả lời một cách uể oải "ừm"
Tống Vũ Tiều tắt nhạc nói: "Cho em mượn điện thoại di động."
Kiều Vũ Tụng đang chuẩn bị ngủ với nhạc cổ điển, nghe thấy tiếng nhạc không còn, mở mắt ra hỏi: "Em định làm gì vậy?"
"Kết nối danh sách nhạc của anh với Bluetooth, cho em nghe những bài hát anh thường nghe." Tống Vũ Tiều nói.
"Tại sao?" Kiều Vũ Tụng theo bản năng đề phòng.
Nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của anh, Tống Vũ Tiều như đã đoán trước, cười cười nói: "Anh không dám?"
Kiều Vũ Tụng chậm rãi lấy điện thoại di động ra, bật Bluetooth tìm thiết bị trong xe, nhỏ giọng nói: "Này có cái gì không dám?"
"Bởi vì ..." Tống Vũ Tiều cố ý kéo dài giọng điệu.
"Bởi vì danh sách phát nhạc là một trong những cách nhanh nhất để làm quen với một người." Kiều Vũ Tụng đã chọn từ một số danh sách phát, nhưng không thể quyết định Tống Vũ Tiều nên nghe danh sách bài hát nào.
Tống Vũ Tiều nhìn anh chọn một lúc lâu, mới nói: "Sao anh không trực tiếp phát danh sách yêu thích."
Danh sách tuyển tập có đầy đủ các bài hát chưa được phân loại và các thể loại rất hỗn tạp, Kiều Vũ Tụng cảm thấy không thể chọn.
Tuy nhiên, nếu tiếp tục nán lại, Tống Vũ Tiều sẽ nắm được nhược điểm, sau khi suy nghĩ, anh cố ý tìm bài hát nổi tiếng tên là "Nocturne" trong danh sách tuyển tập và nhấp vào play.
Dù sao đây cũng là một bài hát nổi tiếng từng ăn khách, lời và bài hát vẫn chưa lỗi thời, Tống Vũ Tiều hoàn toàn không chủ động nghe, nhưng cậu đã nghe nó ở khắp các con đường và ngõ hẻm.
Bây giờ nghe lại bài hát này, Tống Vũ Tiều không khỏi mỉm cười.
"Em biết bài hát này tên gì sao?" Kiều Vũ Tụng cố ý hỏi.
Tống Vũ Tiều cười cười nói: "Anh không đến nỗi cho là chỉ cần một bài hát, có thể thuyết phục em từ bỏ sao?"
Kiều Vũ Tụng không nói gì, quay đầu ra ngoài cửa sổ và nhắm mắt lại.
Một bài nhạc pop kéo dài chưa đầy bốn phút đã kết thúc nhanh chóng.
Vì phát ngẫu nhiên các bài hát trong danh sách hỗn hợp, Kiều Vũ Tụng không biết bài hát tiếp theo sẽ là gì.
Nghe thấy tiếp theo thực sự là "nhạc cổ điển", Kiều Vũ Tụng vốn đã đầy lo lắng, lại mở mắt ra.
Nhìn khung cảnh không thay đổi ngoài cửa sổ, Kiều Vũ Tụng xuất thần "Bài hát này tên là" TheSadness of Love " Có trong nhạc phim của một bộ anime.
Có một bài hát khác trong anime đó tên là "The Joy of Love", nhưng mẹ của vai chính luôn chỉ chơi" The Sadness of Love ", bà nói rằng trong tình yêu, thay vì niềm vui, bạn nên làm quen với nỗi buồn trước.
Anh đã xem một vài bộ phim hoạt hình liên quan đến nhạc cổ điển, nhưng họ đã không đề cập đến ca khúc.Anh không biết tất cả các bài hát của Chopin, Schubert, Mozart là gì, anh không thể biết họ là ai và họ đã viết gì - À, anh biết Chopin đã viết Nocturne.
Bình thường em thích xem phim gì? Em có xem "Chúng ta của sau này" không? Mặc dù nhiều người trên mạng nói đây là một bộ phim dở nhưng anh rất thích và thấy xúc động.
Tuy nhiên, anh đoán lúc em xem phim này em sẽ ngủ gục? Không, chắc em sẽ không đi xem đâu.
Em nghe nói bộ phim này chưa?"
Bây giờ dữ liệu trên mạng rất nhiều, nên mọi người lên mạng và xem các nội dung "nóng" khác nhau.
Tống Vũ Tiều không thể phủ nhận rằng bộ phim mà Kiều Vũ Tụng gọi là "rất nhiều người nói rằng nó là một bộ phim dở" hoàn toàn không xuất hiện trên trang web của cậu, thực sự cậu chưa bao giờ nghe nói về bộ phim này.
Tống Vũ Tiều biết trả lời cái gì cũng đều không thích hợp, cậu cười khổ trong lòng.
Con đường trước mặt đặc biệt thẳng tắp, sa mạc, bầu trời xanh và đường cao tốc chia tầm nhìn thành những khối màu lớn và rõ ràng.
Sau khi quan sát một lúc lâu, tâm trạng hào hứng lặng lẽ biến mất, chỉ để lại sự nhàm chán vô vị.
Tống Vũ Tiều đối mặt với sự vô vị một mình, phải thừa nhận rằng list nhạc của Kiều Vũ Tụng chứa đầy những bài hát mà cậu chưa bao giờ nghe, cũng không cảm thấy ca khúc êm tai.
Kiều Vũ Tụng tựa hồ đã ngủ, cậu nhìn anh một chút, hỏi: "Tiểu Tụng, anh đang ngủ hả?"
Nghe thấy giọng nói của Tống Vũ Tiều, lòng Kiều Vũ Tụng chua xót, nhưng anh vẫn nhắm mắt không trả lời.
"Anh và người yêu cũ chia tay vì lý do gì?"
Tống Vũ Tiều vẫn không có nghe thấy anh lên tiếng, thậm chí còn tiếp tục hỏi,"Có phải lúc bắt đầu hẹn hò 2 người đã biết rất rõ về nhau không? Nếu không, anh từ chối em với lý do này thì có phải là tiêu chuẩn kép quá không? "
Câu hỏi khiến trái tim của Kiều Vũ Tụng đông cứng lại, càng không thể mở mắt trả lời câu hỏi của cậu.
Làm sao anh có thể nói với Tống Vũ Tiều rằng ý định ban đầu ở cùng Tạ Hạo Triết chỉ vì họ đã lên giường với nhau? Không phải vì sợ bị coi thường, nhưng nó chứng tỏ anh tiêu chuẩn kép.
Sau khi Tống Vũ Tiều hỏi xong, có lẽ vì chưa nhận được câu trả lời nên cậu ngừng lại.
Trong xe chỉ có âm nhạc, tất cả đều là những bài hát quen thuộc của Kiều Vũ Tụng, nhưng vì một số bài hát được thu từ rất sớm, Kiều Vũ Tụng từ lâu đã quên mất tại sao mình lại bấm nút "yêu thích", và ngay cả bản thân những bài hát đó, anh cũng cảm thấy không quen thuộc, quên cả tên.
Anh chưa hề mở điện thoại để xem tên bản nhạc.
Từ từ, chìm vào giấc ngủ.
Kiều Vũ Tụng mơ một giấc mơ đứt quãng, khi tỉnh dậy, anh đã quên hết nội dung.
Anh mở mắt và ngạc nhiên khi thấy chiếc xe đã đậu ở trạm dừng chân từ lúc nào không hay.
Xe đã tắt máy, Tống Vũ Tiều không ở trong xe.
Kiều Vũ Tụng không khỏi lo lắng, anh ngồi thẳng dậy và nhìn ra khỏi xe.
Nhìn thấy Tống Vũ Tiều đứng bên đường nghe điện thoại, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Anh tháo dây an toàn bước xuống xe, hai chân tê dại, nhìn thời gian, đã 7h30 tối.
Nếu lúc này ở phía đông, bầu trời đã tối, nhưng ở phía tây, mặt trời chỉ ở hướng tây.
Anh duỗi người, cảm thấy hơi đói.
Sau khi Tống Vũ Tiều gọi điện thoại xong, cậu quay lại và thấy Kiều Vũ Tụng đang duỗi eo, tay chân vốn đã dài của anh lại càng thêm thon thả, lưng anh trông rất dẻo dai và mạnh mẽ.
Cậu đi về phía Kiều Vũ Tụng và dừng lại khi dẫm lên bóng của người sau.
Kiều Vũ Tụng quay lại và nhìn thấy Tống Vũ Tiều đang đứng sau lưng mình, cúi đầu.
Anh bối rối nhìn xuống, thấy bóng đen leo lên mu bàn chân Tống Vũ Tiều, anh sửng sốt, nhanh chóng lùi lại.
Thấy vậy, Tống Vũ Tiều ngẩng đầu hỏi: "Anh muốn ăn gì không? Em định nghỉ một lát rồi trực tiếp lái xethẳng đến Cẩm Dung."
"Ồ, mì gói hả?" Kiều Vũ Tụng chưa bao giờ thử ăn ở trạm dừng chân của đường cao tốc, theo ấn tượng đồn thổi thì ở đây không có gì để ăn, thậm chí mì gói cũng là hàng nhái.
Tống Vũ Tiều bước đến cửa hàng và nói, "Em đi xem có bánh ngọt nào không."
Họ kết thúc việc mua bánh mì và nước ngọt tại cửa hàng và quay trở lại xe hơi.
Sau khi mui xe được mở ra, tòa nhà trong khu dịch vụ quay mặt ở phía sau, tầm nhìn rộng lớn chỉ toàn cát sa mạc bị ánh tà dương chiếu lên vàng óng.
Sa mạc không chỉ có màu vàng, thậm chí còn có màu trắng hồng nhạt, trông hoang vắng và yên bình.
Kiều Vũ Tụng đã ngủ một giấc, tinh thần có phần uể oải, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng lập tức sảng khoái.
Anh thấy dãy núi xa xa phảng phất bóng mây, những tảng đá dường như đổi thành những màu sắc kỳ lạ.
Sau khi uống một ngụm Coca lạnh, Kiều Vũ Tụng rùng mình.
Anh chân thành cảm thán: "Thật là đẹp."
Sa mạc cũng được, hoàng hôn cũng được, Tống Vũ Tiều mấy năm qua xem vô số lần, cũng đã nhìn chán.
Nhìn vẻ mặt si mê của Kiều Vũ Tụng, vừa thấy buồn cười, lại cảm thấy vui vẻ...!Cậu vỗ vai anh, chỉ về phía tây nam của bầu trời, nói: "Hãy nhìn ngôi sao đó."
Kiều Vũ Tụng nhìn về hướng cậu chỉ: "Sao Mai phải không? Mỗi khi trời tối, anh đều nhìn thấy nó trước."
Tống Vũ Tiều gật đầu.
"Nhưng mà tại sao nó được gọi là Sao Mai? Nó thường xuất hiện trước khi trời tối." Kiều Vũ Tụng nói một cách khó hiểu.
"Anh chưa nhìn thấy nó trước bình minh à?" Tống Vũ Tiều hỏi, thấy anh lắc đầu, "Đó là sao Kim, xuất hiện ở phía đông vào buổi sáng và ở phía tây nam vào buổi tối.
Nó được gọi là Sao Maiở phía đông, nhưng bây giờ nó được gọi là Trường Canh.
Mỗi lần chạng vạng nhìn thấy nó, liền biết trời sắp tối."
Kiều Vũ Tụng suy nghĩ một chút, nói: "Nếu nói như vậy, dường như anh đã nhìn thấy nó vào sáng sớm.
Nhưng không biết nó giống như vậy.
Anh thường thấy các chuyến bay sau khi hạ cánh, bãi đậu máy bay rất thoáng, kỳ thực là một chỗ tốt để ngắm sao." Nói xong, anh mỉm cười.
"Vì vậy, chúng ta vẫn có những điểm tương đồng mà".
Tống Vũ Tiều nhẹ giọng nói," Chính là thức khuya dậy sớm.
"
Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng không khỏi bật cười.
"Sau khi ngắm hoàng hôn, chúng ta xuất phát đi." Cậu dựa vào tay lái và chỉ tay về vùng đất hoang vu phía trước "Chỉ có 2 thời điểm trong một ngày có thể dùng mắt thường nhìn thẳng vào mặt trời, chạng vạng là một trong số đó."
Cậu chỉ đang đề cập đến phương hướng của mặt trời.
Kiều Vũ Tụng nhìn cảnh hoàng hôn rực lửa, bằng cách nào đó nhớ rằng anh đã từng nhìn thấy hoàng hôn trên đường băng vào một thời điểm, một địa điểm nhất định.
Thật không thể tin được, cho dù là bình minh hay hoàng hôn, màu sắc của mặt trời là ấm áp nhất và sống động nhất, vừa vặn vào lúc này cho người ta thưởng thức nó.
Khi mặt trời dần lên cao, nó trở nên nhợt nhạt và trong suốt, quá chói mắt đến không nhìn nổi.
Nghĩ đến đây, Kiều Vũ Tụng đang nằm ở mép cửa sổ, lẩm bẩm: "Nhìn thế này, mặt trời thật là dịu dàng."
Tống Vũ Tiều không biết tại sao, nghi ngờ quay đầu lại.
Gió chiều thổi bay mái tóc trên trán của Kiều Vũ Tụng, anh nhìn chằm chằm vào mặt trời, khẽ nheo mắt, lông mi rung rinh trong gió.
Ánh hoàng hôn dịu dàng như rắc bột vàng mịn nhẹ lên mặt Kiều Vũ Tụng, thậm chí cả những sợi lông tơ trên mặt cũng như bừng sáng.
Thực ra, Tống Vũ Tiều không chắc anh có thay đổi nhiều so với lúc nhỏ hay không.
Bởi vì trước đây, Tống Vũ Tiều chưa từng có cơ hội nhìn anh kỹ càng như vậy.
khi đó, cậu nghĩ nhìn anh cũng vô dụng nên không có ý nghĩ dư thừa nào nữa.
Bây giờ nghĩ lại, nếu như nhìn nhiều, sợ rằng bây giờ bọn họ không thể cùng nhau ngắm hoàng hôn như thế này.