"Trái lại rất hữu duyên, một khi đã như vậy, không bằng cùng nhau dùng bữa đi, để Thu Nguyệt gọi thêm chút thức ăn là được!" Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, ngược lại trong lời nói có mấy phần hào phóng của nam tử!
"Như thế, làm phiền công tử!" Người nọ hành lễ lần nữa, nhưng thấy gương mặt Nạp Lan Tĩnh ửng đỏ, chẳng biết tại sao, hắn thế nhưng không dám nhìn thẳng, chỉ đành phải thấp đầu!
"Khoan đã công tử, hôm nay thật sự là trùng hợp, hay là có người có mục đích khác!" Ngược lại nô bộc (người hầu) của nam tử kia, thấy hắn nói xong liền muốn ngồi xuống, không khỏi ngăn ở đằng trước, vẻ mặt cảnh giác nhìn Nạp Lan Tĩnh!
Thu Nguyệt nghe xong người này nói, trên mặt mang theo vài phần tức giận, Nạp Lan Tĩnh là Vương phi cao quý, ngồi dùng bữa cùng bàn với bọn họ, vừa không hợp cấp bậc lễ nghĩa, vừa là vinh hạnh của bọn họ, thế nhưng Thu Nguyệt cũng không nói cái gì, ngược lại trong lòng mong đợi, cái ngốc tử này nghe xong lời nô bộc của hắn nói, nhanh rời đi!
"Làm càn, lui ra!" Người nọ không vui nhíu mày một cái, nơi này là Đại Dung, tên nô bộc này của hắn càng ngày càng không biết thân phận, tên nô bộ kia nhìn sắc mặt nam tử, tuy nói không có cam lòng, nhưng lại không dám nói gì nữa, chỉ có thể đứng ở một bên, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Nạp Lan Tĩnh, giống như Nạp Lan Tĩnh có thể làm ra chuyện gì hại chủ tử hắn!
"Người làm không hiểu được quy củ, khiến công tử chê cười!" Người nọ lần nữa khom người một cái, Nạp Lan Tĩnh chỉ đành phải cười một tiếng, chỉ có thể đáp lại một tiếng, trong lòng cũng khó hiểu, chẳng lẽ trên đời này thật sự có ngốc tử như vậy, nhưng nhìn nét mặt của tên nô bộc kia, cũng không phải giả, xem ra thân phận của nam tử này, rất không đơn giản!
Nạp Lan Tĩnh lại sai người lấy một ít rượu, lúc mới bắt đầu, hai người chỉ nói vài lời khách sáo, cũng không cởi mở, nhưng tình hình càng về sau dần dần rất có một loại chỉ hận không gặp nhau sớm!
Qua ba lần rượu, nhìn hai người giống như không thắng được rượu, trên mặt đều đã xuất hiện rạng mây hồng, Nạp Lan Tĩnh xách theo một vò rượu, ngồi ở trên bàn bên cửa sổ thuyền hoa, nhìn bầu trời đầy sao, nàng chợt uống một ngụm rượu, "Văn quân hữu lưỡng ý, cố tới tương quyết biệt!" Nạp Lan Tĩnh ngẩng đầu lên, chẳng biết tại sao, nhưng trong lòng đau vô cùng, ngay cả rượu ở trong miệng cũng nếm không ra mùi vị khác!
"Xa nhau, xa nhau là tốt!" Nam tử kia không khỏi gãi tai, thân thể mềm nhũn tựa vào trên người của Nạp Lan Tĩnh, tay không ngừng quơ loạn (nguyên văn cv là “khôi phục” mà dịch ra không sát nghĩa lắm nên Yêu để vậy), "Đại trượng phu, lấy hay bỏ cũng chỉ một ý niệm, cho nên chính mình nên phóng khoáng!" Ngược lại người kia nói đầy hào khí!
"Đương nhiên?" Nạp Lan Tĩnh cười khổ một tiếng, "Các ngươi tiêu sái, vậy chúng ta làm thế nào, để cho các ngươi tiêu sái!" Trên mặt Nạp Lan Tĩnh lạnh lẽo, đột nhiên mạnh lẽ cầm ly rượu trong tay đổ xuống mặt người kia!
"Công tử!" Nô bộc bên cạnh ngồi không yên, thấy Nạp Lan Tĩnh lại ra tay bắt nạt chủ tử nhà mình, không khỏi đứng dậy, Thu Nguyệt tay mắt lanh lẹ, chắn trước mặt Nạp Lan Tĩnh, không để cho hắn tổn thương đến Nạp Lan Tĩnh, trong lúc nhất thời, ngược lại hai người đánh nhau tại
//