Tướng Phủ Đích Nữ


"Tẩu tẩu, tẩu còn oán trách ta sao?" Cuối cùng Nạp Lan Tĩnh vẫn không nhịn được hỏi, ban đầu xử tử Nhiếp Các Vũ Nhi từng nhắc nhở mình, có lẽ đến bây giờ nàng vẫn không thể giải thích vì sao, mình xử lý chuyện đó tuyệt tình như vậy!
"Nương nương nghiêm trọng rồi!" Vũ Nhi cúi người, nhưng lui về phía sau môt bước, thủy chung luôn giữ một khoảng cách nhất định với Nạp Lan Tĩnh!
"Thân thể Hầu gia có khỏe không?" Rốt cuộc Nạp Lan Tĩnh vẫn không muốn buông tha, nàng lùi lại một bước rồi lại tiến về phía trước một bước!
"Đa tạ Nương nương nhớ đến, gia phụ tuổi cũng đã cao, tự nhiên thân thể không so được như ngày xưa!" Vũ Nhi cúi thấp đầu, nhưng trong giọng nói vẫn còn có chút oán trách!
Nạp Lan Tĩnh há miệng, nhưng không biết nên nói cái gì cho phải, tuy nói Nhiếp Các là bị Vận Ninh bức tử, nhưng mình nếu như muốn cứu Nhiếp Các làm sao có thể cứu không được, nếu như ban đầu có thể giữ lại mạng của Nhiếp Các có lẽ Phiêu Phỉ sẽ không chết, Hầu Gia cũng không cần người tóc trắng tiễn người tóc đen, nhưng vào thời khắc mấu chốt đó, không dung được mềm lòng, Nạp Lan Tĩnh thở dài một cái, cho dù như thế nào cũng là mình làm hại thân thể Hầu Gia không tốt, hay bởi vì những tính toán của Kiếm Thiếu Niệm, làm hại ca ca, hại trượng phu của Vũ Nhi, nàng ấy oán giận mình cũng phải!
"Thôi, Bổn cung mệt mỏi, lui xuống đi!" Nạp Lan Tĩnh khoát tay áo, có vài chuyện lại không thể giải thích rõ ràng được! Cao hơn không thắng hàn*, nếu thật phải ngồi trên hậu vị này, có lẽ đây chỉ mới bắt đầu thôi!
*Cao hơn không thắng hàn: ý chỉ ngồi cao không tránh khỏi gió rét.

Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Nạp Lan Tĩnh, miệng Vũ Nhi khẽ giật, nhưng cuối cùng không có phát ra âm thanh nào, khẽ cúi người, liền xoay người rời đi!
"Tiểu thư, tin tưởng rồi sẽ có ngày thiếu phu nhân sẽ hiểu!" Thu Nguyệt đi tới bên cạnh Nạp Lan Tĩnh, không đành lòng nhìn Nạp Lan Tĩnh khổ sở như vậy, vội lên tiếng trấn an!
Nạp Lan Tĩnh gật đầu một cái, hiện tại chỉ có chờ thời gian chứng minh tất cả, mình chưa từng nghĩ tới muốn thương tổn người thân của mình!

"Hoàng thượng giá lâm!" Nạp Lan Tĩnh còn không kịp trở về chỗ lẳng lặng nhớ lại chuyện buồn, Kiếm Thiếu Niệm liền từ bên ngoài đi vào, một thân long bào màu vàng sáng, có vẻ hắn giống như có tinh thần hơn, "Tĩnh nhi, đến giờ rồi, chúng ta mau đi qua thôi!" Kiếm Thiếu Niệm cười một tiếng, giống như có thể bao phủ tất cả bụi bậm!
"Được!" Nạp Lan Tĩnh gật đầu một cái, mấy ngày nay Kiếm Thiếu Niệm thường tới Khôn Ninh cung, tuy hắn không chủ động cùng Nạp Lan Tĩnh nói chuyện, chỉ lẳng lặng ở một bên nhìn Nạp Lan Tĩnh, có lúc Nạp Lan Tĩnh không nhịn được lên tiếng hỏi thăm, hắn vội vàng mặt mày mừng rỡ lại gần, hơn nữa ở trước mặt Nạp Lan Tĩnh, hắn không bao giờ tự xưng là Trẫm nữa, có lẽ hắn đang cố gắng khiến Nạp Lan Tĩnh cảm thấy, họ có thể trở về giống như trước kia!
Nạp Lan Tĩnh để Thu Nguyệt chỉnh sửa y phục một chút, sau đó bước ra ngoài, Kiếm Thiếu Niệm nhanh chóng đi theo bên cạnh, gắt gao nắm chặt tay Nạp Lan Tĩnh không thả, Nạp Lan Tĩnh hất mấy lần, nhưng vẫn không dứt ra được, Nạp Lan Tĩnh chỉ đành mặc kệ hắn, thế nhưng khi cung nhân nhìn thấy không khỏi tán dương nói Hoàng thượng sủng ái Hoàng hậu nương nương như thế nào!
"Hoàng thượng Hoàng hậu nương nương giá lâm!" Đến ngoài điện, giọng nói chói tai của công công dẫn đầu vang lên, Kiếm Thiếu Niệm đỡ Nạp Lan Tĩnh, đi tới đại điện, Nạp Lan Tĩnh mất tự nhiên lui về phía sau một bước nhỏ, quy củ của tổ tông, Hoàng hậu không thể cùng Hoàng thượng đi sóng vai, nhưng Kiếm Thiếu Niệm hoàn toàn không buông ra, bức bách Nạp Lan Tĩnh đi vào cùng hắn!
"Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!" Từ lúc bọn họ đi vào bước đầu tiên, trong điện tất cả mọi người đều quỳ xuống hành lễ, Nạp Lan Tĩnh lấy tư thái ngạo nghễ đi qua trước mặt mọi người, khóe mắt nàng không khỏi nhìn về một cái góc nhỏ, giống như ở đây không lâu trước kia, nàng vẫn là một trong những người quỳ lạy đó!
Nạp Lan Tĩnh cùng Kiếm Thiếu Niệm ngồi vào chỗ của mình, Kiếm Thiếu Niệm mới mở miệng miễn lễ!
Mọi người ngồi vào chỗ của mình, tiếng ca ngợi liên tiếp, từng cái một đều tán dương Kiếm Thiếu Niệm anh dũng như thế nào, dân chúng có phúc khí như thế nào, hắn thánh minh như thế nào!
"Hôm nay mặc dù Đại Dung ngày càng ổn định, nhưng trong lòng Trẫm vẫn còn lo lắng chuyện này, người nước Sở gian trá, nhiễu loạn biên quan, Cung tướng quân bị thương nặng vẫn phải cùng Hoàng thúc cùng nhau ra sức chống đỡ, mỗi lần nghĩ đến chuyện này lòng Trẫm đều không an tâm, truyền khẩu dụ của Trẫm, ba ngày sau điểm binh ở thao trường, bình định chiến sự biên quan!" Kiếm Thiếu Niệm nói đến xúc động, tiếng nói cũng càng ngày càng cao!
"Hoàng thượng thánh minh!" Mọi người đồng thanh đáp lại, Nạp Lan Tĩnh chỉ cảm thấy buồn cười, cái này chẳng qua đều là kế sách của Kiếm Thiếu Niệm thôi, làm sao có thể thánh minh, nếu như bách tính môn biết được chiến tranh mà họ đang phải hứng chịu, xuất phát từ chính vị Hoàng đế thánh minh này của bọn họ, thì sẽ có cảm tưởng gì!
Sau khi tán gẫu một lát, ca hát bắt đầu nổi lên bốn phía, đám vũ nữ từng người một đi vào, mấy quan viên thừa dịp rượu vào không khỏi đứng lên tâu, "Khởi bẩm Hoàng thượng, hôm nay đại cục đã định, qua mùa hè cũng nên tuyển tú, vi thần cả gan xin Hoàng thượng hạ chỉ, sớm ngày vì Hoàng gia khai chi tán diệp!"
Nạp Lan Tĩnh cúi thấp đầu, các quan viên lo lắng chuyện này cũng hợp tình hợp lý, Tiên Đế cùng Kiếm Thiếu Phong cũng bởi vì con cháu quá ít, mà khiến giang sơn Kiếm gia tràn ngập nguy cơ, mặc dù năm năm trước mình cùng Kiếm Thiếu Niệm thành thân cũng được một thời gian, nhưng hiện nay trong bụng vẫn không có động tĩnh gì, dĩ nhiên cuộc tuyển tú này hợp tình hợp lý!

Thế nhưng sắc mặt Kiếm Thiếu Niệm thay đổi trở nên âm trầm trong nháy mắt, ly rượu trong tay nặng nề đặt ở trên bàn, "Hôm nay vận mệnh quốc gia còn chưa định, tư tình nhi nữ nào có quan trọng bằng giang sơn! Chuyện này về sau lại bàn bạc!"
Nghe Kiếm Thiếu Niệm nói, các quan viên vẫn không cam tâm, còn muốn mở miệng nhưng bị Kiếm Thiếu Niệm khoát tay áo, không muốn cùng bọn họ nhiều lời! Mọi người cũng đành phải thôi!
"Sư huynh, hiện nay giang sơn ổn định, Phạm Âm nguyện ý vì sư huynh dâng lên một khúc!" Phạm Âm nhìn những quan viên này mất mặt ở trước mặt Kiếm Thiếu Niệm, không khỏi đứng dậy, nàng vừa mở miệng ngược lại làm dịu không khí trên điện!
"Hả?" Kiếm Thiếu Niệm sắc mặt khẽ dịu đi đôi chút, không khỏi cười một tiếng, "Nếu Phạm Âm nguyện ý, đây chính là phúc khí của các vị ái khanh, tiếng sáo của Phạm Âm không phải Trẫm khoe khoang, sợ là dõi mắt cả Đại Dung đều khó mà tìm ra người có thể so sánh với nàng!"
Nghe Kiếm Thiếu Niệm khen ngợi như vậy, mọi người vội vàng chuyển đề tài tới tiếng sáo của Phạm Âm, cho dù Phạm Âm còn chưa thổi ra tiếng nào, tiếng ca ngợi vẫn liên tục không ngừng!
Phạm Âm cười một tiếng, chính là hào phóng đứng ở trong đại điện, trong tay cầm cây sáo, ánh mắt chỉ nhìn Kiếm Thiếu Niệm, trong đại điện còn có chút ồn ào, khi Phạm Âm thổi lên tiếng thứ nhất, trên đại điện liền yên tĩnh trở lại, từ tiếng sáo của nàng, mọi người giống như nhìn thấy đồng cỏ xanh rộng lớn, những chú bướm sặc sỡ bay múa trên không trung, những đứa trẻ hi ha chơi đùa, tất cả đều thanh nhàn tĩnh lặng, tốt đẹp như vậy!
Đột nhiên, khói báo động bay lên trên mặt đất, là ác tặc là ma quỷ, đang quấn chặt những đứa trẻ này, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, dường như đất trời cũng u ám hơn, lòng của mọi người bị kéo căng, thậm chí còn có vài nữ tử khẽ khóc thút thít, cảm thán cho số mạng đáng thương của đám trẻ!
Thế nhưng trên bầu trời xuất hiện một tia sáng bạc, thiên binh mặc áo giáp bạc xuất hiện từ phía chân trời, đi đến đâu diệt trừ ma quỷ tới đó, cuối cùng bầu trời khôi phục lại trong xanh, đám trẻ vẫn chơi đùa trên cỏ như cũ!
Một khúc qua đi mọi người giống như còn chưa có tỉnh lại từ trong khúc nhạc, giống như đang nhớ tới lúc Kiếm Thiếu Niệm xuất hiện, dường như tình hình cũng như vậy, kỵ binh màu bạc này, không phải thiên binh từ trên trời giáng xuống sao?
"Tốt!" Cho đến khi Kiếm Thiếu Niệm nói lời khen, mọi người mới khôi phục lại tinh thần, trong lòng đối với Phạm Âm là lau mắt mà nhìn!
"Cũng chỉ là một chút không lên được trên mặt bàn gì đó, ngược lại bêu xấu rồi!" Phạm Âm khẽ phúc thân, nhưng vẻ mặt trên mặt cũng không có khiêm tốn như nàng nói vậy!

"Ta nghe nói kỹ thuật nhảy múa của Hoàng hậu nương nương khuynh thành, năm đó vì một điệu múa mà được phong làm Quận chúa, Phạm Âm bất tài, không biết có thể hay không vì Nương nương thổi một khúc, tái hiện phong thái của Nương nương năm đó?" Phạm Âm hơi nâng lên cằm, khiêu khích nhìn Nạp Lan Tĩnh, trên mặt mang theo vài phần nụ cười quỷ dị!
"Thân thể Hoàng hậu nương nương ngàn vàng, sao có thể ở trước mặt người khác làm chuyện như vậy!" Ngồi ở một bên Nạp Lan Hiên luôn không nhịn được nói chuyện giúp Nạp Lan Tĩnh, hắn luôn nhớ rõ, năm đó Kiếm Thiếu Niệm rời đi thế nhưng cùng một chỗ với Phạm Âm , hôm nay Phạm Âm khiêu khích như vậy, thật khiến Nạp Lan Hiên nhìn tức giận, càng không cho phép nàng ta phách lối ở trước mặt Nạp Lan Tĩnh!
"Hả? Nghe ý tứ của tướng quân, chẳng lẽ nói những người biểu hiện ở nơi này đều là người hạ tiện?" Phạm Âm cười một tiếng, cũng chụp cho Nạp Lan Hiên cái mũ, nếu như Nạp Lan Hiên dám đáp lại, nhưng chỉ phạm vào tội đại nghịch bất đạo, dù sao ban đầu Thái hoàng Thái hậu có kỹ thuật nhảy khuynh thành, Nạp Lan Tĩnh cũng có kỹ thuật nhảy xuất chúng, nếu nói hạ tiện, điều này chẳng phải nói mọi người hạ tiện rồi sao!
"Ngươi, chuyện này tự nhiên không phải!" Nạp Lan Hiên tức giận vô cùng, nhưng hắn là võ tướng, làm sao có thể cùng nữ tử nội viện đấu võ mồm?
"Phạm Âm cô nương hiểu lầm rồi, hôm nay Thái hoàng Thái hậu hạ táng cũng chỉ mới hơn nửa tháng, tuy nói đã qua thời gian đại tang, có thể không kiêng dè cái khác, nhưng Hoàng hậu nương nương rốt cuộc là tôn tức của Thái hoàng Thái hậu, thường nói trăm thiện hiếu đứng đầu, tự nhiên Hoàng hậu nương nương không thể sênh ca nhảy múa hôm nay!" Vũ Nhi thấy Nạp Lan Hiên bị thua thiệt không khỏi đứng lên, trong lời nói càng thêm châm chọc Phạm Âm không biết cấp bậc lễ nghĩa, hơn nữa tâm tư của Phạm Âm Vũ Nhi cũng có thể đoán được bảy tám phần, càng thêm nói cho nàng ta biết, ở Hoàng gia này Phạm Âm thủy chung là người ngoài!
Thấy Vũ Nhi vì mình nói chuyện, trong lòng Nạp Lan Tĩnh cảm động, càng thêm cảm thấy, cho dù xảy ra chuyện gì, người thân mới là người quan tâm mình nhất, hơn hết sẽ không phản bội mình!
"Như thế ngược lại Phạm Âm đường đột rồi!" Phạm Âm cười một tiếng, giống như không có phát hiện châm chọc trong lời nói của Vũ Nhi, chỉ hướng về phía Nạp Lan Tĩnh khẽ phúc thân, "Phạm Âm không biết cấp bậc lễ nghĩa, mong Hoàng hậu nương nương không trách tội!"
Nạp Lan Tĩnh ngồi ngay ngắn ở chủ vị, cho dù xảy ra chuyện gì, trên mặt nàng vãn luôn nở nụ cười thản nhiên, "Phạm Âm cô nương nghiêm trọng rồi, cô nương hàng năm ở bên ngoài, không biết lễ nghi trong cung cũng hợp tình hợp lý!" Nạp Lan Tĩnh đáp lại lời Phạm Âm nói, nhưng nơi này cũng có ý tứ khác, Phạm Âm không biết lễ nghi trong cung thì cũng thôi đi, nhưng Thái hoàng Thái hậu là trưởng bối, chuyện đạo lý này, nếu như cũng không biết thật sự là quá gượng gạo!
Tay Phạm Âm không khỏi nắm chặt cây sáo, trên mặt không khỏi trầm xuống, thế nhưng cũng chỉ trong nháy mắt liền nở nụ cười, xoay người nhìn Vũ Nhi, "Nghe nói phu nhân cũng thổi sáo rất giỏi, không biết hôm nay Phạm Âm có may mắn hay không, có thể được phu nhân chỉ giáo không?" Phạm Âm nói xong khẽ nâng cằm, nàng đối với kỹ thuật thổi sáo của mình rất có tự tin, sớm đã nghe nói Vũ Nhi bởi vì tài năng thổi sáo không tầm thường còn được Thái hoàng Thái hậu ban thưởng, hôm nay nàng muốn ngay trước mặt của mọi người, để cho bọn họ biết được tiếng sáo của mình mới là thiên hạ vô song, hơn nữa Vũ Nhi là người của Nạp Lan Tĩnh, chỉ cần có thể chèn ép Nạp Lan Tĩnh tự nhiên nàng sẽ không bỏ qua!
"Ngược lại Phạm Âm ngược lại quá khiêm tốn, tiếng sáo của ta thô tục, đừng nói chỉ giáo, cho dù thổi, cũng khó vào tai cô nương!" Vũ Nhi nói càng thêm khiêm tốn, nhưng đối với người khác thấy thì thực sự là không kiêu ngạo không nóng nảy, người có thể được Thái hoàng Thái hậu nương nương thưởng thức dĩ nhiên sẽ không kém, ngược lại Phạm Âm, lòng háo thắng quá mạnh mẽ, không hiểu được che giấu, ngược lại đem đoạn tiếng sáo vừa rồi kia thêm một nét bút hỏng!
"Ngày hôm nay là tiệc chúc mừng cho các vị tướng quân, dĩ nhiên do các tướng quân làm chủ, nhóm vũ nương trong cung đều chuẩn bị thỏa đáng, mà suy cho cùng tẩu tẩu là Cáo Mệnh phu nhân của triều đình, sao có thể cùng những ca cơ này tranh phong!" Không đợi Phạm Âm phản bác, Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, trong lời nói không lưu tình một chút nào đánh giá Phạm Âm không đáng một đồng, còn không đợi Phạm Âm hồi phục lại tinh thần, Nạp Lan Tĩnh lại mở miệng nói thêm một câu, "Phạm Âm cô nương không có phẩm cấp tước vị tự nhiên không cần băn khoăn!"
Không thể không nói lời này của Nạp Lan Tĩnh cực kỳ ngoan độc, cho dù trước mặt nhiều người như vậy cũng không chừa cho Phạm Âm chút mặt mũi nào, những vị tướng quân tức thời nhanh chóng cúi đầu xuống, chiến tranh giữa nữ nhân tốt hơn là không tham gia vào!
"Sư huynh!" Phạm Âm tức giận vô cùng, nhưng lại không biết nên phản bác như thế nào, nhưng lại không thể nuốt trôi cơn giận này, một cô nương tốt bị người ta cứng rắn nói thành ca cơ vũ cơ, nàng ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm Kiếm Thiếu Niệm!

"Được rồi !" Kiếm Thiếu Niệm không nhịn được khoát tay áo, "Hoàng hậu nói rất đúng, muôi vừa mới vào cung không hiểu được quy củ, ngày mai liền để Hoàng hậu phái vài mama qua cho muội, học tập thật tốt, đừng giống như ngày hôm nay không biết nặng nhẹ rồi !" Sắc mặt Kiếm Thiếu Niệm khẽ trầm xuống, tâm tư của Phạm Âm Kiếm Thiếu Niệm cũng đã thấy rõ ràng, cho dù Nạp Lan Tĩnh không mở miệng, hắn cũng nhất định sẽ không để cho Nạp Lan Tĩnh không duyên cớ bị uất ức!
"Dạ!" Phạm Âm không cam lòng, còn muốn nói tiếp cái gì, nhưng thấy sắc mặt Kiếm Thiếu Niệm, chỉ đành phải nuốt xuống lời định nói, lòng không phục lui sang một bên!
"Thân phận Hoàng hậu nương nương tôn quý, tự nhiên ảnh hưởng là cực lớn!" Phạm Âm lui sang một bên, ngược lại trong đại điện rất an tĩnh, tiếng nói này cất lên càng giống như đột ngột!
"Người phương nào?" Kiếm Thiếu Niệm không khỏi quát một tiếng, cũng thấy một người ăn mặc y phục cung nữ đứng dậy từ phía sau chỗ ngồi của Phạm Âm, nàng ta chậm rãi quỳ trên mặt đất, "Dân phụ tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Hoàng hậu nương nương!"
Dân phụ? Sự xưng hô này khiến mọi người hai mặt nhìn nhau, nhìn nữ nhân này ăn mặc chỉ là một cung nhân bình thường, nhưng nghe giọng nói cũng đã có tuổi, trong cung những cung nữ đến lúc lớn tuổi đều bị đưa ra khỏi cung, giữ lại phần lớn đều là làm ma ma, hoặc là người quản sự đấy!
"Ngươi là người phương nào?" Có thể xâm nhập vào cung tự nhiên không phải là người bình thường, bên ngoài điện đã có không ít thị vệ vây quanh từ sớm, nếu như nữ nhân này có hành động gì quá khích bọn họ sẽ vọt vào, thế nhưng mặc dù Nạp Lan Tĩnh không nhìn thấy mặt của phụ nhân này, nhưng cảm thấy giọng nói này giống như đã nghe qua từ nơi nào!
"Bẩm Hoàng thượng, dân phụ là cô của Hoàng hậu nương nương!" Phụ nhân nói xong khẽ ngẩng đầu lên, ngược lại câu nói lạnh nhạt, nhưng cũng khiến tất cả mọi người kinh sợ nhảy dựng, Nạp Lan Mật Nhi này vẫn luôn không ở Kinh Thành, tự nhiên không có ai nhận biết bà ta, tự nhiên ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Nạp Lan Tĩnh!
Nạp Lan Tĩnh nhàn nhạt cười một cái, người này ngược lại có chút tâm tư, ngay cả Nạp Lan Mật Nhi cũng tìm được ra, "Không sai, bà ấy thật sự là cô mẫu của Bổn cung!" Nạp Lan Tĩnh hào phóng thừa nhận, nhưng ánh mắt lại rơi xuống trên người Phạm Âm, giống như đang đợi nàng ta giải thích, Nạp Lan Mật Nhi này lại như thế nào hầu hạ ở bên cạnh nàng!
"Chuyện này, ngươi sao lại là cô mẫu của Hoàng hậu nương nương? Hồi bẩm sư huynh vị phụ nhân này là ta cứu ở bên ngoài, lúc ấy thấy bà ta đáng thương nên thu lưu!" Phạm Âm giống như vừa mới hiểu rõ, cũng làm ra một dáng vẻ rất giật mình!
"Thôi!" Kiếm Thiếu Niệm khoát tay áo, khiến Phạm Âm không cần nói tiếp nữa, "Đã là cô mẫu của Hoàng hậu, tự nhiên nên sắc phong Cáo Mệnh, Hoàng hậu cảm thấy nên phong tước vị như thế nào?" Kiếm Thiếu Niệm quay đầu nhìn Nạp Lan Tĩnh, ngược lại muốn giao Nạp Lan Mật Nhi cho Nạp Lan Tĩnh xử trí!
"Hoàng thượng, dân phụ không cần Cáo Mệnh, dân phụ liều chết yết kiến, là có chuyện quan trọng muốn bẩm báo Hoàng thượng!" Nạp Lan Mật Nhi vội vàng lắc đầu, thế nhưng ánh mắt cũng không dám nhìn Nạp Lan Tĩnh!
"Chờ phong Cáo Mệnh lại nói cũng không muộn, người đâu mời phụ nhân này đi xuống!" Kiếm Thiếu Niệm phất tay, để thị vệ từ bên ngoài đi vào, hắn không biết Nạp Lan Mật Nhi này rắp tâm định làm gì, nhưng theo bản năng cảm giác sẽ gây bất lợi đối với Nạp Lan Tĩnh, trước mặt của mọi người hắn cũng không tiện làm quá mức, tạm thời viện cớ mang bà ta xuống!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận