Mẫn nhi, Liễu nương tất nhiên biết tướng mạo của con như vậy, cũng cực kỳ giống với phu nhân. Chỉ cho rằng con hơi ngô nghê mà phu nhân thì lại. . . . . . Cho nên mới quên đi tướng mạo ban đầu của con."
Đường Mẫn lập tức vểnh tai, nhìn Liễu nương, hỏi: "Liễu nương biết, nếu thế thì cũng biết chuyện mẫu thân đã cho ta uống bí dược từ nhỏ rồi đúng không?"
Liễu nương kinh hãi, hỏi lại: "Sao có thể, phu nhân không thể nào cho con dùng bí dược đâu. Đây chính là làm hại con, sao người có thể làm thế được?".
Liễu nương không tin nhìn Đường Mẫn, tiếp tục nói: "Tướng mạo của con đã được khôi phục, cũng nên biết thân phận thật của phu nhân, hãy đến Bách Lý Sơn Trang một chuyến đi!". Đường Mẫn càng ngày càng kinh ngạc, không ngờ Liễu nương này lại biết nhiều chuyện như vậy!
Liễu nương lại nói tiếp: "Đúng vậy, phu nhân chính là đại tiểu thư Bách Lý Ưu của Bách Lý Sơn trang, lúc ấy người vừa sinh hạ tiểu thiếu gia, tâm trạng vẫn chìm trong u uất không thoát ra được, sau đó liền rời đi. Sau này phu nhân bế con trở lại, nhưng vẫn không chịu nói câu nào, mang theo ta rời khỏi Bách Lý Sơn trang. Tiểu thiếu gia liền giao cho trưởng lão Bách Lý Hàn Thiên nuôi dưỡng. Bây giờ nhớ lại đã là chuyện của mười mấy năm trước rồi. . . . . ."
"Là Hoành Ngọc sao?", Đường Mẫn hiểu, tiểu thiếu gia trong miệng Liễu nương chính là Hoành Ngọc.
"Mẫn nhi đã gặp qua tiểu thiếu gia rồi hả ? Đúng thế, tên của ngài ấy là Hoành Ngọc, danh tự này do chính phu nhân đặt, cuộc sống yên ổn, trơn nhuận như ngọc. Phu nhân chỉ hy vọng tiểu thiếu gia lớn lên được bình an, không hơn."
"Vậy vì sao lại đến Phượng Lăng, gả vào Hầu phủ?", Thì ra phụ thân thật sự không phải cha ruột của nàng, trong lòng thoáng thấy mất mát, nhưng cũng hiểu, điều này không có cách nào có thể thay đổi.
"Cái này ta cũng không biết. Chỉ biết là phu nhân dứt khoát rời khỏi Thương Lan, đến Phượng Lăng, ta là nha hoàn của người tất nhiên phải đi theo!".
Thì ra Liễu nương có thân phận như thế, khó trách lại biết nhiều như vậy!
"Nhưng sao lại không vào hoàng cung đâu rồi, Hoàng đế Phượng Lăng thích mẫu thân, mà bà cũng đã mang thai cốt nhục của ông ấy,…?"
"Nói nhăng nói cuội gì đó!", Liễu nương lập tức át lời Đường Mẫn: "Mẫn nhi, đừng nói lung tung, phu nhân và Hoàng đế Phượng Lăng làm sao có thể, là ai ở trước mặt con dựng nên chuyện này?"
Đường Mẫn bối rối, có ý gì! Phụ thân nàng không phải Phượng Lăng đế?
Vậy thì dấu hoa mai phượng hoàng kia phải giải thích thế nào?
"Trên vai con có ấn ký hình hoa mai phượng hoàng, nghe nói chỉ có con cháu của Hoàng thất Phượng Lăng mới có!", Đường Mẫn sâu kín giải thích.
Trong lòng kinh hãi đã không thể dùng ngôn ngữ nào để biểu đạt, hừ hừ, tất cả quả thật quá cẩu huyết, không tài nào giải thích được. Đi một vòng, vẫn như đang lâm vào mê cung, phụ thân ruột vẫn không biết là ai.
Đừng nói là Thương Lan đế kia đấy nhé, nhìn chẳng giống nhau gì cả!
Chẳng lẽ cả đời này nàng không biết phụ thân mình là ai sao?
Bi thống ——
Mặt Đường Mẫn đầy bi ai, nhìn Liễu nương, đợi đáp án. Liễu nương cũng kinh ngạc, sao trên người Mẫn nhi lại có ấn ký này, cẩn thận cởi y phục của nàng ra, quả nhiên thấy một đóa hoa mai.
"Mẫn nhi, hoa mai này, không phải hoa mai phượng hoàng, con nhìn kỹ mà xem!". Liễu nương lại tiếp tục khẳng định: "Hoa mai này cực kỳ giống mai phượng hoàng, nhưng thật ra lại không phải!".
Đường Mẫn nghiêng đầu qua, nhìn đóa hoa mai trông rất sống động trên vai, không dám chớp mắt chỉ sợ mình nhìn lầm
Màu vàng nhàn nhạt, giống như phượng hoàng đồ, nhưng nếu nhìn kỹ, lại thật sự không phải.
"Đây là cái gì?"
Liễu nương cũng nghi ngờ, nhưng trong thâm tâm vẫn khẳng định, đây không phải là mai phượng hoàng, hơn nữa càng khẳng định phụ thân của Đường Mẫn không phải là Mạc Lưu Lăng.
"Có lẽ chỉ có phu nhân mới biết, nhưng phu nhân đã. . . . . ."
××××××
Đường Mẫn trở về An Hà viện lúc trước từng ở, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không sao giải thích được.
Phụ thân biết nương nàng mang thai nhưng vẫn cố chấp lấy bà vào cửa, nếu vậy, chắc hẳn ông cũng biết đôi điều chứ? Hay là ngay cả ông cũng ngộ nhận nàng là nữ nhi của Mạc Lưu Lăng?
Rối rắm, phiền não.
Đường Mẫn đi vào trong phòng, đặt mông ngồi xuống.
"Mẫn nhi, gặp qua Liễu nương rồi hả?", Quân Mạc Ly vừa vặn đi vào trong nhà, liền nhìn thấy Đường Mẫn.
"Ừm!", nàng đáp lại chẳng có chút tinh thần nào.
"Sao rồi?"
"A Ly ~", Đường Mẫn kéo ống tay áo của Quân Mạc Ly, dùng sức lay lay, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.
"A Ly, chàng ngồi xuống, ta nói cho nghe!"
Đường Mẫn kể lại không sót một chữ cho Quân Mạc Ly nghe, sau khi nói xong lại nhìn người trước mặt hỏi: "A Ly, chàng nói xem, có phải ta không hề có phụ thân hay không?"
Quân Mạc Ly phì cười, không có phụ thân, làm thế nào mà nàng lại nghĩ ra được điều này chứ!
Chuyện này sợ rằng vẫn còn khó khăn, phụ thân của Mẫn nhi là ai có lẽ Bách Lý Hàn Thiên biết được chút ít, cứ ngồi đoán nọ đoán kia thế này thật sự không có ý nghĩa.
"Chuyện này không vội, hiện tại Mạc Lưu Lăng cho rằng nàng chính là nữ nhi của ông ấy, cho nên trước tiên đừng gấp gáp phủ nhận. Tránh rước lấy phiền toái không cần thiết."
Đường Mẫn gật đầu, chuyện này đúng là không thể lập tức nói ra.
Hoàng đế nổi giận, nói không chừng lại phạm phải tội khi quân.
Hầu phủ, mỗi một lần trở lại đều tìm hiểu được vài thông tin quan trọng. Chỗ này, cất giấu thật nhiều chuyện. Có lẽ nàng nên đến vườn mai một chuyến, hiện tại quang minh chính đại đến đó, phụ thân cũng sẽ không nói gì đâu.
Sáng sớm hôm sau, Đường Mẫn báo cho Đường Ứng Nghiêu một tiếng, rồi theo Quân Mạc Ly đến vườn mai.
Lần thứ hai bước vào nơi này, vẫn là những cây tuyết mai kia, giống hệt như ở Bách Lý Sơn trang, và tẩm cung của Lan Phi, thật sự hiếm có vô cùng.
Đi vào bên trong, cẩn thận xem xét qua một lượt nơi ở của Bách Lý Ưu.
Đường Mẫn cầm quyển nhật ký trên bàn lên, tỉ mỉ đọc, lần trước còn chưa kịp nhìn, lần này càng phải đọc thật kỹ những tin tức này.
"Ah?"
Đường Mẫn vừa đọc một lượt, liền nảy lên nghi ngờ. Một suy đoán to tan dần dần hình thành trong đầu. Có lẽ bọn họ có thể có chút liên lạc, không phải vẫn là bằng hữu sao?
"A Ly, mau đem bản nhật ký của Lan phi ra đây, chúng ta cùng xem!".
Quân Mạc Ly lấy quyển sách trong người ra, giao cho Đường Mẫn. Hai bản đặt chung một chỗ, liền toát lên cảm giác tương đồng khó có thể diễn tả.
Nếu không có nội dung, chỉ nhìn một cách đơn thuần, những văn tự này giống nhau đến kỳ lạ.
"Lan phi đã từng ở cùng với Bách Lý Ưu, việc thích ghi lại mọi sự kiện trong ngày dần dần cũng thành thói quen".
Đường Mẫn mở tờ thứ nhất ra nhìn.
Quả nhiên có nhiều chỗ xuất hiện đầu mối.
Hai quyển sách vừa kết hợp, nhiều chỗ vốn xem không hiểu lập tức lộ rõ chân tướng, thì ra là như vậy, nếu để riêng thì chỉ là những cuốn nhật ký bình thường chỉ khi đặt ở cạnh nhau mới có thể nhìn ra nội dung.
Đường Mẫn nhìn chữ, đọc lên thành tiếng: "Năm ấy, ta biết Cảnh Lan. . . . . ."
Lan phi, thì ra là người Hiên Viên quốc, Cảnh Lan, cũng họ Cảnh, nói như vậy bà ấy là người trong hoàng thất? Hiên Viên, Bách Lý Ưu đã từng đến Hiên Viên ——
Nói như vậy, mẫu thân của nàng rất có khả năng quen biết nam tử ở Hiên Viên, vừa gặp đã thương, cho nên mới sinh ra nàng. Còn Hoành Ngọc thì sao? Huynh ấy và nàng có cùng chung một phụ thân không?
Hiên Viên Quốc kia, là đất nước như thế nào?
Trong sách miêu tả, chỗ đó vô cùng xinh đẹp, phong cảnh cũng rất khác biệt, nên khiến cho mẫu nàng vô cùng lưu luyến.
"A Ly, mẫu thân chàng là người Hiên Viên quốc."
"Ừ."
"Chàng nghĩ tướng gia là phụ thân mình hay là Hoàng đế Thương Lan kia?"
"Không quan trọng!", Quân Mạc Ly cũng không có kỳ vọng gì về phụ thân, kể từ khi bắt đầu hiểu chuyện, hắn đều coi mình là cô nhi. Tướng gia cũng được, Thương Lan đế cũng tốt, bất quá cũng chỉ là một đại danh từ mà thôi.
"A Ly, độc trong người chàng không thể trì hoãn được. Còn đám người Vô Âm vẫn còn ở Hiên Viên nữa!"
Đường Mẫn đã nói rõ ý định, Hiên Viên Quốc, chính là nơi bọn họ cần phải đi!