"Tiểu thư, tiểu thư!"
Hồng Mai lên tiếng gọi ầm ĩ, chỉ chốc lát sau, người đã rảo bước đi vào, cung kính nhìn Đường Mẫn.
"Có chuyện gì thế?"
"Tiểu thư, không, không hay rồi! Hầu Gia muốn ra chiến trường rồi!"
Cái gì, đánh giặc!
"Nói rõ ràng!". Vào lúc này sao lại muốn đánh giặc, đánh với quốc gia nào, nguyên nhân vì sao?
"Là Hiên Viên quốc, nghe nói thái tử Hiên Viên đã tự mình khơi mào, Thương Lan chỉ có thể nghênh chiến. Hơn nữa, còn chỉ rõ muốn Hầu gia xuất chiến."
Đường Mẫn bỗng bừng tỉnh, chắc chắn tên Cảnh Tu kia cố ý . Đầu tiên là phá hủy Huyết Lan cung, hiện tại mắt thấy bọn họ trở lại Thương Lan, cũng không chịu buông tha, hắn ta đến tột cùng có ý đồ gì. Gây khó dễ cho bọn họ thấy vui lắm sao!
"Hiện giờ phụ thân ta đang ở đâu?"
"Đã xuất phủ rồi, có lẽ lúc này đang chạy vào trong cung!"
Đường Mẫn quýnh lên, vội vàng chạy ra ngoài. Quân Mạc Ly lo lắng chạy theo sau, đối cách làm của Cảnh Tu, hắn không dám suy nghĩ một cách đơn giản. Lần này tuyệt đối sẽ không bình thường như ở Đồng Uyển lần trước.
Lúc Đường Mẫn chạy tới chỗ đóng quân đã là chạng vạng tối.
Đường Ứng Nghiêu đi rất gấp gáp, không kịp dặn dò gì. Hơn nữa doanh trại là nơi quan trọng, bọn họ không vào được.
Làm thế nào bây giờ, nàng nên làm gì đây?
Quân Mạc Ly liếc nhìn sắc trời, cũng đã sắp tối, trước tiên cần tìm một khách điếm ở lại qua đêm. Những thứ khác, lại nghĩ biện pháp.
Tính tình Đường Mẫn bướng bỉnh, nếu nàng chịu đi van cầu Mạc Lưu Lăng, nhất định có thể đi vào trong doanh trại. Nhưng từ khi biết mình và người kia không có mảy may quan hệ gì thì nàng lại càng không muốn mở miệng, nàng lo lắng cho phụ thân mình, hoàn toàn không liên quan đến Mạc Lưu Lăng.
"Mẫn nhi, tìm tửu lâu ngủ trọ trước đã, sáng sớm ngày mai chúng ta lại nghĩ biện pháp."
Cũng chỉ có thể như thế, Đường Mẫn đi theo Quân Mạc Ly đến một trấn nhỏ lân cận. Bởi vì chiến sự nổ ra bất ngờ, lại ở gần kinh thành nên người người nhà nhà ai nấy đều có vẻ hết sức khủng hoảng.
Nàng vào tửu lâu, thuê một gian phòng, từ đó liền không ra ngoài nữa.
Mất ngủ suốt đêm, trời còn chưa sáng, đã vội vàng chuẩn bị lên đường.
Quân Mạc Ly đau lòng kéo Đường Mẫn qua nói: "Mẫn nhi, ta dẫn nàng vào. Đừng sốt ruột quá!"
Lời này của Quân Mạc Ly có khác gì chuẩn bị xông pha vào nơi nguy hiểm, không cẩn thận bị coi thành quân địch, chưa cần hỏi đã giết chết rồi. Đường Mẫn dùng sức lắc đầu, nhưng thấy Quân Mạc Ly chấp nhất như thế cũng đành nghe theo. Hai người ở bên ngoài doanh trại Thương Lan, thừa dịp sơ hở, nhanh chóng tiến vào.
Dù sao cũng là trại lính, kỷ luật nghiêm minh, được canh gác vô cùng sâm nghiêm.
Bọn họ đi vào không bao lâu liền bị một đám binh lính vây quanh, dùng trường mâu chỉ vào người.
Những người này đều là binh sĩ của Thương Lan nên bọn họ không thể động thủ. Trong lúc nhất thời, hai bên lập tức lâm vào thế giằng co.
"Tự tiện xông vào doanh trại, nhất định là người phe địch, chúng ta không thể bỏ qua."
"Không thể bỏ qua, không thể bỏ qua!"
Đường Mẫn siết chặt tay lại, có chút lo lắng, có giải thích thì những người này cũng không thông, lại không thể thẳng tay dẹp loạn.
Đang lúc nguy nan, đột nhiên lại nghe thấy một giọng nam trung vang lên: "Có chuyện gì, sao lại hỗn loạn như thế?"
Thấy Dư Thanh mặc khôi giáp xuất hiện, bọn lính tự động tránh ra hai bên. Một người trong đó lập tức hồi báo: "Báo cáo tham mưu, nơi này có hai người tự tiện xông vào bên trong!"
"Cái gì?"
Dư Thanh tò mò đến gần, đến khi nhìn thấy Đường Mẫn lập tức liền ra lệnh cho thuộc hạ buông binh khí xuống:"Hai người này ta sẽ xử lý, các ngươi lui xuống trước đi".
"Vâng"
Dư Thanh dẫn hai người tới doanh trướng của Đường Ứng Nghiêu, nhưng hiện tại Đường Ứng Nghiêu đã đi ra ngoài còn chưa trở về.
"Mẫn nhi, các cháu quả thật hồ đồ, sao có thể tự tiện xông vào như vậy, ngộ nhỡ bị hiểu nhầm là gian tế thì hậu quả sẽ lớn đến cỡ nào!"
"Dư thúc thúc, phụ thân cháu đâu?"
Đường Mẫn không để ý nhiều như vậy, chỉ muốn nhanh chóng biết được tình huống hiện tại của Đường Ứng Nghiêu. Nhìn Đường Mẫn sốt ruột như thế, Dư Thanh lại thấy động lòng, đứa nhỏ này sợ là đang cực kỳ lo lắng.
"Không có việc gì, phụ thân của cháu hiện tại đang đi ra ngoài dò xét, sẽ nhanh chóng trở lại thôi!".
"Khai chiến với Hiên Viên rồi sao?"
"Đánh thắng một lần, tối hôm qua đột nhiên tập kích nhưng đã bị chúng ta đánh lui trở về. Lần này là Hiên Viên thái tử tự mình xuất chinh, không giống với bình thường, mà nơi này lại ở ngay dưới chân thiên tử cho nên trách nhiệm của Tướng quân lần này hết sức nặng nề ——
Dư Thanh cảm thán, lần này nếu xử lý không tốt, thì cái mũ Trấn Nam hầu sợ là khó giữ được.
"Dư tham mưu, Dư tham mưu, ta thấy lần này. . . . . ."
Đường Ứng Nghiêu vừa nói vừa đi vào, khi nhìn thấy bóng dáng của Đường Mẫn, không khỏi sửng sốt: " Mẫn nhi, sao con lại tới đây?"
"Con không yên lòng."
"Nói càn, nơi này đâu phải là chỗ con nên tới, trở về mau lên. Mạc Ly, con cũng thế, sao lại dẫn Mẫn nhi đến đây!", Đường ứng Nghiêu lớn tiếng trách cứ.
Đường Mẫn nóng nảy mở miệng: "Cha, con không sao, chỉ cần mặc nam trang là được, để cho con lưu lại đi. Mặt khác, Cảnh Tu là sư đệ của Mạc Ly, chúng con nhất định sẽ hỗ trợ được ít nhiều với trận chiến lần này!"
Đường Ứng Nghiêu nhìn Quân Mạc Ly, hỏi lại: "Hắn ta sư đệ của con?"
" Vâng!"
Đường Ứng Nghiêu phức tạp nhìn Quân Mạc Ly, vẻ mặt suy tư, cuối cùng mới nói: "Được rồi, nhưng không thể tự tiện hành động!"
Mấy ngày kế tiếp, ngày nào cũng diễn ra mấy trận tập kích quy mô nhỏ, xem ra quân Hiên Viên chỉ muốn đùa bỡn, đánh như cưỡi ngựa xem hoa, vừa tác chiến, thoắt cái lại lui về. Mỗi lần đều là như thế, khiến bọn họ thật khó hiểu.
"Đám quân Hiên Viên này, muốn giở trò gì không biết, chẳng lẽ phía sau còn có âm mưu?"
Đường Ứng Nghiêu phân tích tình hình chiến sự trong mấy ngày qua, liền phát hiện phương hướng tiến quân mỗi một lần đều không giống nhau, chiến thuật này quả nhiên khó đoán.
"Bọn họ muốn gì?"
Đường Mẫn và Quân Mạc Ly ở trong doanh trướng nghỉ ngơi, Quân Mạc Ly cởi khôi giáp ra, đi đến chỗ bản đồ quân sự trên bàn quan sát.
" A Ly, chàng nói xem Cảnh Tu sẽ làm gì?"
"Hắn ta không biết làm cái gì, nhưng một khi đã làm, nhất định sẽ khiến sinh linh đồ thán!". Cảnh Tu hoàn toàn không màng đến sống chết của dân chúng, nếu hắn ta thật sự muốn phát cuộc chiến này, thương vong chỉ là dân chúng.
Cho nên hắn muốn tận lực ngăn cản!
Mà lúc này trong doanh trướng của quân Hiên Viên, Cảnh Tu ôm hỏa diễm hồ trong lòng, vuốt ve bộ lông của nó. Tiểu súc sinh này mấy ngày nay đã ngoan hơn một chút, ít nhất không còn cắn loạn kêu loạn nữa.
Đột nhiên, lại thấy hỏa diễm hồ hưng phấn không thôi, ngay sau đó liền bắt đầu kêu rên, ánh mắt lại nhìn chằm chằm về hướng Thương Lan .
Tâm Cảnh Tu lập tức run lên, chẳng lẽ, bọn họ đã tới?
"Người đâu!"
"Vâng, thái tử!"
"Ngày mai, hai quân đối chiến, Bổn cung sẽ tự mình khiêu chiến với Đường Ứng Nghiêu, mau đưa chiến thiếp qua bên đó!"
Cảnh Tu vuốt ve hỏa diễm hồ, sau khi điểm huyệt ngủ của nó, lửa giận lại bừng bừng dấy lên trong lòng. Bọn họ đã tới, vậy hãy để cho hắn gặp mặt, hắn thật muốn xem xem khi Đường Ứng Nghiêu ứng chiến, hai người kia có chịu hiện thân hay không.
Chiến thiếp rất nhanh đã đưa đến tay Đường Ứng Nghiêu, Đường Mẫn đang ở bên cạnh, nhìn vào tờ giấy đỏ tươi, chân mày lập tức nhíu chặt. Tên Cảnh Tu kia muốn làm gì?
"Phụ thân, có chuyện gì vậy?"
Đường Ứng Nghiêu khép chiến thiếp lại, mặt bình tĩnh đáp: "Sáng sớm ngày mai, Thái tử Hiên Viên muốn khiêu chiến với ta."
Cái gì! Tên yêu nghiệt kia!
Con ngươi trong mắt Đường Mẫn khẽ rụt lại, trong lòng lại dấy lên cảm giác bất an. Hắn ta định làm gì?
Nghênh chiến, không cần nói cũng biết.
Đường Mẫn và Quân Mạc Ly đứng xen lẫn trong đội quân, nhìn hai quân ứng chiến.
Cảnh Tu cảm thấy hỏa diễm hồ lại vọng động, tiếp đó liền trở nên an phận. Trong lòng đại khái đã hiểu, bọn họ quả nhiên đang ở đây.
" Đường tướng quân, nghe danh đã lâu, hôm nay may mắn được gặp, vô cùng hạnh ngộ."
"Không dám, thái tử quá khiêm tốn rồi!"
"Keng ——"
Tiếng binh khí va chạm chói tai vang lên, từng tiếng từng tiếng, Đường Mẫn nhìn hai người đang đánh nhau trước mắt, dưới ánh mặt trời càng trở nên chói mắt khác thường. Màng nhĩ Đường Mẫn đau nhói, trong nháy mắt mất đi âm thanh, lúc nghe lại được thì đã nhìn thấy Đường Ứng Nghiêu vừa phun ra một ngụm máu tươi.
"Phụ thân!"
Dưới tình thế cấp bách, nàng lập tức kêu ra tiếng.
Cảnh Tu nở một nụ cười âm hiểm, đã thấy bóng dáng của Đường Mẫn đung đưa trong đám binh lính, còn có cả Quân Mạc Ly.
Rất tốt, đều tới. Lần này, phải để cho các ngươi chỉ có đến chứ không có lui.
Đường Ứng Nghiêu bị khiêng trở về, Đường Mẫn ở vòng ngoài không nhịn được la lên một tiếng nên đã bại lộ thân phận, lúc này mọi người trong doanh trại đều biết, nữ nhi của Đường Ứng Nghiêu đang ở đây. Nhưng chủ soái lại đang hôn mê bất tỉnh, bọn họ còn có thể nói gì.
Đường Mẫn vội vã đuổi theo vào doanh trướng, sắc mặt của Đường Ứng Nghiêu lúc này vô cùng khó coi.
Trong lòng căng thẳng, chạy vội tới trước bắt mạch.
Cũng may, chỉ bị nội thương, tâm mạch đảo lộn. Cảnh Tu chỉ dùng nội lực áp chế lúc hai người thi đấu .
"Dư thúc thúc, phiền người chăm sóc cho phụ thân cháu!"
"Mẫn nhi, cháu muốn làm gì?", Dư Thanh thấy Đường Mẫn kiên quyết như thế đột nhiên lại cảm thấy lo lắng.
Đường Mẫn lắc đầu, đáp: "Không có việc gì."
Vừa nói xong, người đã rời khỏi doanh trướng. Quân Mạc Ly chờ ở bên ngoài, nhìn vẻ mặt Đường Mẫn nặng nề, vội hỏi: "Sao rồi?"
"Tên yêu nghiệt đáng chết!"
Đường Mẫn nguyền rủa một tiếng, thương thế của phụ thân tuy không có gì đáng ngại nhưng trên bàn tay lại ngả màu đen, quả nhiên là bị trúng độc. Độc này rất lạ, nàng đã âm thầm tìm biện pháp áp chế, nhưng không cách nào phá giải.
"Phụ thân trúng độc, tất cả đều do tên yêu nghiệt kia mà ra"
Hai người trở lại trong doanh trướng, Đường Mẫn đứng ngồi không yên, không ngừng đi qua đi lại, không biết phải làm thế nào!
Một tên lính đi tới, nhìn Đường Mẫn, sau đó cung kính dâng lên một tờ giấy:" Cái này do một binh lính ở bên ngoài doanh trướng phát hiện!", hắn ta nhìn Đường Mẫn, không biết nên xưng hô như thế nào, cái gì cũng không dám gọi.
Đưa xong tờ giấy, liền trực tiếp rời đi.
Đường Mẫn mở tờ giấy ra, vừa nhìn, trong nháy mắt lửa giận bốc lên bừng bừng!
Cảnh Tu, ngươi là tên khốn kiếp!
Trên giấy viết: "Muốn cứu phụ thân nàng, tối nay hãy đến doanh trướng của, quá giờ không đợi. Mỹ nhân làm bạn, hăng hái vô cùng!".
Quân Mạc Ly vò tờ giấy nát bấy, nhìn Đường Mẫn nói: " Ta và nàng cùng đi, nếu hắn đã biết nàng ở đây, vậy thì cũng đã phát hiện ra ta!"
Ngay đêm đó, Đường Mẫn cùng Quân Mạc Ly né tránh binh sĩ Thương Lan, chạy thẳng tới doanh trướng của đại quân Hiên Viên.
Có lẽ đã được an bài từ trước nên khi bọn họ tiến vào đại doanh hết sức thuận lợi, chỉ chốc lát sau đã mò tới trướng của Cảnh Tu, trực tiếp đi vào.
Cảnh Tu vốn nhắm giả vờ ngủ, nghe được tiếng vang lập tức mở mắt ra, đập vào mắt là khí thế hung hăng của Đường Mẫn , đi theo sau là Quân Mạc Ly.
"Mỹ nhân, vội vàng như thế là đang nhớ Bổn cung sao?"
"Đưa thuốc giải ra đây!"
Cảnh Tu giống như không nghe thấy, tiếp tục thưởng thức dáng vẻ của Đường Mẫn, chẳng biết từ lúc nào trong tay đã có thêm nhiều hơn một đốm lửa nhỏ.
"Chi chi ——"
Âm thanh quen thuộc, Đường Mẫn thấy hỏa diễm hồ đang ở trong tay Cảnh Tu, một tay còn đang đặt ở trên cổ của nó, dường như chỉ cần hơi dùng sức là cổ của vật cưng lập tức bị bẻ gảy.
"Hồ ly!"
Đường Mẫn không nhịn được lên tiếng gọi, nàng nên sớm nghĩ đến, Vô Âm bị bắt, hỏa diễm hồ há có thể chạy trốn, tên nam nhân tâm tính vô định, chắc chắn nó sẽ gặp nguy hiểm.
"Mỹ nhân, nàng nói xem, muốn hồ ly, hay là thuốc giải. Câu trả lời do nàng tự lựa chọn, nói cho Bổn cung nghe, nàng quyết định thế nào?", Cảnh Tu vuốt ve hỏa diễm hồ, đè gáy nó xuống ý đồ thử dùng nội lực.
Trong lúc nhất, hỏa diễm hồ run sợ không yên, ô ô nức nở, khiến Đường Mẫn càng thêm đau lòng.