Tướng Phủ Ngốc Thê

“Cảnh Gia Kỳ…”

Thiên Sở Tu nhìn Cảnh Gia Kỳ.

“Thiên Sở Tu.” Cảnh Gia Kỳ đáp lời

Sau đó là thời gian dài yên lặng, Lan Thược là cái nút thắt của bọn họ.

Lúc mấy người Đường Mẫn đuổi tới thì chứng kiến tình cảnh đó, không khí rất nghiêm trọng, cảm giác mọi người giằng co.

“Thật ra không cần phải như thé, dù sao Lan phi đã qua đời, hơn nữa mẫu thân cũng sẽ không xuất hiện trước mặt bọn họ, mấy chục năm rồi còn tranh cãi gì chứ! Cuối cùng có thể được cái gì.”

Đây là suy nghĩ của nàng, cũng nói ra.

Nhưng mà không phải ai cũng sẽ nghĩ như thế, ví dụ như mấy vị quân chủ tâm tư quá nặng này, bởi vì bọn họ cũng là đàn ông.

“Là ngươi cô phụ nàng.” Thiên Sở Tu thản nhiên nói lại sự thật.

“Không tới phiên ngươi bình luận, ít nhất nàng là nữ nhân của ta. Nhớ kỹ, người gả đi là Cảnh Lan.” Cảnh Gia Kỳ đau xót trong lòng, hắn không chịu thừa nhận sự thực đó.

Mạc Lưu Lăng nghe hai người nói, từ hồ đồ dần chuyển thành rõ ràng. Thì ra trong lòng hai người kia có một nữ nhân, Lan Thược, là bằng hữu của Ưu nhi sao?

Cảnh gia Kỳ vô cùng đáng giận, chọc Ưu nhi mà còn trêu chọc cả những nữ nhân khác.

“Cảnh Gia Kỳ, ngươi đáng chết!”

Lửa trong đại điện bập bùng, một trận tranh đấu bắt đầu từ đó.

Lất một địch hai, Cảnh Gia Kỳ  đấu với Thiên Sở Tu và Mạc Lưu Lăng.

“Ái chà, đuổi tới kịp lúc quá.” Một tiếng nói đột ngột vang lên khiến Đường Mẫn kinh ngạc, xoay người thấy ngay một gương mặt cần ăn đòn.

“Thiên Mị!”

Đường Mẫn nghiến răng nghiên lợi nói, nam nhân này không để ý một chút à, Hành Ngọc chạy mất thì sao?!

“Nữ nhân, nhớ ta thế sao? Vừa gặp không cần nhiệt tình thế đâu, gọi ta nghe thấy mà.” Tâm tình của hắn rất tốt, hắn và Hành Ngọc đến vừa lúc.

“Thương Lan thái tử, Thiên Mị, nghe đồn quả nhiên không bằng mắt thấy.” Cảnh Tu ghé mắt xem, hiểu được quan hệ của Thiên Mị và Hành Ngọc. Dường như Hành Ngọc còn chưa kịp thích ứng, sắc mặt hơi ửng hồng.

“Hiên Viên thái tử, nghe nói người ấ là hoàng phi của phụ hoàng ta, đúng là có chút kinh ngạc, kinh ngạc.” Thiên Mị không chút khách khí trả lời, công kích Hành Ngọc thì không phải người tốt.

Ngươi tới, ta đi, chơi chữ.

Đường Mẫn chỉ cảm thấy nhức đầu, hai nam nhân cố chấp.

“Hành Ngọc, huynh có nhớ muội không?”

“Ừ.” Hành Ngọc đáp lời, vẻ mặt ấm áp, Mẫn nhi sống rất tốt.”

“Thiên Mị, rút lời của ngươi lại, ngươi còn như vậy là ta coi ngươi mắng cả A Ly đấy. Còn Cảnh Tu, Hành Ngọc là huynh trưởng của ta, lời này ngươi cũng rút lại cho ta.”

Hai người sững sờ, đều ngậm miệng.

Cảnh Tu nhìn Hành Ngọc, hắn là con trai Hoàng thúc sao? Dường như có chút giống ——

Thiên Mị cũng khiếp sợ, hắn ta và Quân Mạc Ly là huynh đệ sao? Chẳng đáng tin chút nào ——

Chỉ duy nhất một vị lão nhân, Bách Lý Hàn Băng phát hiện tình huống thay đổi. Ba người cách đó không xa dường như đang liều mạng, điều này không ổn.


“Đúng là liều mạng, không ổn.”

Một đám người nhìn sang, chỉ thấy tuyết bay đầy trời, hoàn toàn không thấy bóng dáng ba người kia đầu.

“Không hay rồi!” Bách Lý Hàn Băng hét lớn một tiếng, mau chóng tiến lên, nếu còn tiếp tục như vậy thì chỉ có ngươi chết ta sống bọn hắn mới bằng lòng bỏ qua,

Ba người bị tách ra, Bách Lý Hàn Băng xâm nhập vào cục diện này. Đuổi ba người đến ba nơi.

“Các ngươi đủ chưa, các ngươi để Lan Thược ở đâu, để Ưu nhi ở đâu?”

Bách Lý Hàn Băng đau lòng, hai nữ tử này, một là nữ nhi của hắn, một người là vãn bối mà hắn yêu thích. Đã qua lâu rồi mà mấy người bọn hắn vẫn như thế. Nhất là Lan Thược, con bé đã nhắm mắt rồi.

“Tranh chấp hơn nữa thì đổi về được cái gì, Lan Thược đã đi ồi, Ưu nhi cũng thế.”

Ba người kia khẽ giật mình, vâng dạ rồi thôi.

“Nhìn bên kia, trong số bọn chúng có cả những đứa trẻ của Lan Thược và Ưu nhi, để cho bọn nó sống yên ổn đi.” Bách Lý Hàn Băng mệt mỏi, nặng nề nói.

Ba người nhìn qua, Đường Mẫn, Hành Ngọc, Quân Mạc Ly, Cảnh Tu, Thiên Mị, những người này, đều là những người bọn họ quan tâm.

“Có thể, nhưng ta phải đưa Lan Thược về,” Cuối cùng Cảnh Gia Kỳ thỏa hiệp, hắn chỉ muốn Lan Thược.

“Không có khả năng.” Thiên Sở Tu giận dữ, Lan Thược không thể trở về nữa.

“Thiên Sở Tu!”

“Cảnh Gia Kỳ!”

Giằng co…

Ai cũng không chịu buông tha, dường như vô cùng căng thẳng.

Hết lần này tới lần khác, họa đến vô cùng.

Vô Âm chạy tới, báo tin ức, Bách Lý Triệt có hành động. Mà Đường Ứng Nghiêu đã bị bắt đi, hiện đại quân đội không có người làm chủ.

“Hắn ta đang làm cái gì thế?”

Đường Mẫn lo lắng, dựa vào tính điên khùng của Bách Lý Triệt, cha đã cưới mẫu thân, hắn sẽ hận cả cha nữa.

Bách Lý Triệt, là tên hoang tưởng.

“Phu nhân, chuyện đó, sắp tới chân núi Tuyết Sơn.”

Lời còn chưa nói xong, người đã chạy tới.

“Mẫn nhi!” Quân Mạc Ly nhìn mọi người rồi chạy đi. Những người khác liếc nhìn lẫn nhau, cũng biết mọi chuyện thay đổi, chạy đi hết.

Bách Lý Hàn Băng ném một câu tự các ngươi xem xét rồi rời đi. Mẫn nhi không thể xảy ra chuyện gì!

Ba người nhìn nhau, đều ăn ý tiến đến, không vì cái gì khác chỉ vì bọn họ quan tâm mấy đứa trẻ.

Bách Lý Triệt nhìn Đường Ứng Nghiêu, cười lạnh.

“Đường Ứng Nghiêu, ngươi biết sai lầm lớn nhất của ngươi là gì không? Sai là tại ngươi lấy sai người rồi, ngươi cũng xứng với nàng sao!”

Đường Ứng Nghiêu nhìn Bách Lý Triệu, trong lòng cũng hiểu. Là người của Bách Lý sơn trang, cháu của Ưu nhi, nhưng mà người trước mắt có vẻ điên cuồng. Ưu nhi như cha mẹ hắn, đột nhiên rời đi tạo thành nỗi đau không thể xóa nhòa trong lòng hắn.

“Buông chấp nhất đi, Ưu nhi cũng không muốn thấy ngươi như thế.”


“Câm miệng!” Bách Lý Triệt phát lạnh, nghe thấy tên Bách Lý ƯU thì càng tức giận hơn.

Haiz…

“Bách Lý Triệt, buông cha ta ra.” Đường Mẫn không dám lại đi lên, đứng sừng sững ở ngoài, vẻ mặt lo âu.

Bách Lý Triệt quay đầu nhìn lại, có nhiều người đến đây như thế.

“Nếu ta không thả thì sao?”

“Ngươi!!”

Đường Mẫn đứng thẳng bất an, Bách Lý Triệt điên cuồng, nàng chưa từng thấy hắn như thế.

Bách Lý Hàn Băng nhìn cháu của mình, tiếc hận không thôi, chuyện kia ông đã nghe Bách Lý Dạ Hành nói. Triệt nhi, đứa nhỏ này ——

“Triệt nhi, ta biế rõ cháu không như thế, là ma chướng trong lòng. Nhưng điều này chỉ là chấp niệm trong lòng cháu.” Bách Lý Hàn Băng đi tới, nhìn người trong đình.

“Ta biết rõ cháu tỉnh rồi, cháu chân chính đã trở về.”

Đường Mẫn cả kinh, cái gì chân chính? Có ý gì?

Bách Lý Triệt không ngờ có thể gặp được Bách Lý Hàn Băng, ông nội đã biến mất vài chục năm.

“Triệt nhi, con nhớ tiểu cô của con, vậy tính tình thật của con đâu?”

Bách Lý Hàn Băng nói nhỏ: “Triệt nhi là người có tính cách phân liệt, lúc này ma tính đã khống chế nó, bản tính thật của nó không như thế này. Mấy năm trước nó bị tẩu hỏa nhập ma cho nên bây giờ mới thế này. Cũng là do ta không phải, nó nóng lòng muốn luyện võ thành công, muốn đi tìm Ưu nhi, lại muốn gánh vác cả cơ nghiệp Bách Lý sơn trang.”

Đường Mẫn hiểu ra, hẳn nào lần đầu tiên thấy hắn, hắn lại dịu dàng như gió xuân.

Tới Bách Lý sơn trang, lại hoàn toàn thay đổi thành một người khác, hóa ra là ma tính phát tác.

Bây giờ nên mở như thế nào?

Ai có thể khuyên được Bách Lý Triệt?

Thời gian trôi qua, trái tim mọi người như bị giày vò. Bách Lý Triệt nhìn thời gian, nên giải quyết tất cả rồi.

“Đừng!” Đường Mẫn hét lớn mộ tiếng, sắc mặt trắng bệch, nhìn động tác của hắn, đột nhiên cảm thấy trước mắt đen xì.

Người nàng ngã vào trong ngực Quân Mạc Ly. Không dám nhìn tình cảnh trong phòng, nhưng lại nghe thấy xung quanh tiếng hít hơi.

“Ưu nhi…” Mạc Lưu Lăng kêu lên.

Lúc đó, tất cả mọi người lập tức tỉnh táo lại, đúng là Bách Lý Ưu.

Bách Lý Ưu được Cảnh Ngoạt nâng đi vào đình. Nâng tới chỗ Đường Ứng Nghiêu, Bách Lý Triệt bị Cảnh Ngoạt điểm huyệt.

Trong lòng Cảnh Gia Kỳ nhẹ nhõm hơn, Cảnh Ngoạt tới thật đúng lúc, Ưu nhi có thể tỉnh lại là tốt rồi.

Đường Mẫn khó nén kích động trong lòng, rốt cuộc không nhịn được mà chạy tới ôm cổ Đường Ứng Nghiêu: “Cha, cha không sao chứ?”

“Ứng Nghiêu, những năm này đã chiếu cố Mẫn nhi, ông vất vả rồi.” Bách Lý Ưu cảm khái nói, nàng biết rõ chuyện của Đường Ứng Nghiêu, nhưng trong lòng nàng đã có người khác. Có lẽ quyết định của nàng là bất công với hắn, nhưng hắn luôn không oán không hối, thậm chí sau khi mình rời khỏ vẫn chăm lo cho Mẫn nhi.

“Ưu nhi, nàng còn sống.” Đường Ứng Nghiêu si ngốc nhìn, tự động bỏ qua nam nhân bên cạnh.


Mấy người Mạc Lưu Lăng xông tới, nhìn thấy Bách Lý Ưu cũng kinh ngạc không thôi.

“Ưu nhi, nàng thật sự còn sống! Tốt quá, tốt quá!” Mạc Lưu Lăng nói năng có chút lộn xộn. Cảnh Gia Kỳ cũng không nhịn được mà nở nụ cười, Cảnh Ngoạt cuối cùng cũng tỉnh táo, hi vọng sau này bọn họ đều tốt.

“Ưu nhi, tỉnh lại là tốt rồi.” Cảnh Gia Kỳ chậm rãi nói.

Bách Lý Ưu nhìn Cảnh Gia Kỳ, trong lòng cũng bi thương, nhưng đầu tiên nàng phải giải quyết Bách Lý Triệt, nàng vẫn luôn có lỗi với đứa trẻn này.

“Triệt nhi, cô xin lỗi con.” Bách Lý Ưu đi qua, bỏ huyệt ấn của Bách Lý Triệt, nhìn hốc mắt của hắn đã hơi ướt. Đứa nhỏ này là nàng cho hắn thân tình ấm áp, cũng mang đi hi vọng của hắn.

“Cô…” Bách Lý Triệt không hiểu tư vị trong lòng mình là gì, cô còn sống, hắn nên vui vẻ, nhưng vì sao trong lòng lại mất mát.

Không phải hắn vẫn luôn muốn cô sống tốt sao.

“Triệt nhi, cô hy vọng con sống mạnh khỏe, mà không phải cố chấp vì cô. Con làm vì cô rất nhiều chuyện rồi, buông những cái này ra, đây không phải là cừu hận, bọn họ cũng không phải, tất cả đều là trách nhiệm của cô. Triệt nhi, con người thật sự của con đâu, mau trở về đi.”

Bách Lý Ưu cảm thấy muốn khóc, Bách Lý Triệt như thế này khiến nàng thương yêu không thôi.

Đứa bé này, là trách nhiệm nàng không thể trốn trách. Nếu không phải Bách Lý sơn trang còn có những trưởng bối này, nàng rời đi tạo thành đả kích với hắn. Huynh trưởng chị dâu đi sớm, hắn vẫn luôn ỷ lại nàng.

“Triệt nhi, trò chuyện với cô, được không?”

Bách Lý Ưu kéo Bách Lý Triệt đang cứng ngắc qua một bên. Trong đình còn một đám người nhìn nhau không nói gì.

Mạc Lưu Lăng khiếp sợ và vui sướng, mà Cảnh Gia Kỳ và Thiên Sở Tu bình tĩnh rất nhiều, dù sao đây cũng không phải nữ tử mà bọn họ yêu.

Về phần những người khác, vẻ mặt bình tĩnh.

Thiên Mị lặng lẽ cầm tay Hành Ngọc, chăm chú cảm thụ tâm tình của hắn. Ánh mắt Hành Ngọc ấm áp, hắn hiểu rõ.

Vào lúc này hắn không biết nói thế nào về tâm tình của mình, mẫu thân vẫn còn sống, bà ấy sẽ ghét hắn sao? Sự có mặt có hắn, vốn là bôi đen bà ấy. Không giống như Đường Mẫn, con bé sinh ra được mọi người chờ đợi, được Đường Ứng Nghiêu yêu thương, Bách Lý Ưu quan tâm.

Không yên tâm, và chờ đợi được tuyên phán——

Thời gian trôi qua rất nhanh, Bách Lý Ưu và Bách Lý Triệt nói chuyện rất lâu, cuối cùng Bách Lý Triệt trở về, sau đó mới là Bách Lý Ưu.

Không biết bọn họ nói gì, nhưng mà ánh mắt Bách Lý Triệt đã tinh khiết hơn rất nhiều. Ánh mắt nhìn Đường Mẫn cũng ấm áp hơn, làm nàng không còn đề phòng nữa.

“Mẫn nhi, được gặp muội thật tốt.” Chỉ một câu như vậy, không nói gì khác.

Bách Lý Triệt rời đi, Bách Lý Ưu cũng không nói gì, chỉ có chúc phúc. Bách Lý sơn trang cũng được mà ở đâu cũng được, thằng bé cần thời gian thích ứng. Nàng tin tưởng, một ngày nào đó thằng bé sẽ trở lại.

Mà trước mắt, phải giải quyết ba nam nhân này, cùng với quân đội đóng ở biên cảnh ba nước.

Chiến sự mở ra, dân chúng gặp nạn. Ai cũng không hy vọng sẽ nhìn thấy tràng cảnh đó. Nàng tỉnh llaij đã thấy Cảnh Ngoạt, nghe thấy chuyện xảy ra, không kịp suy tư đã chạy đi.

“Cho dù các ngươi làm cái gì, cũng đừng lấy quốc gia dân chúng nói đùa. Cho dù thế nào thì trước tiên cứ nên rút lui quân đội, những thứ khác chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”

Bách Lý Ưu nói xong, mấy người suy nghĩ sâu xa, cuối cùng Thiên Sở Tu gật đầu, truyền lệnh xuống rút quân. Rồi sau đó, Hiên Viên và Phượng Lăng cũng rút quân đi, một trận chiến tranh cũng hóa hư vô.

Tại khách điếm trên biên cảnh, trong gian phòng lớn nhất, mấy người tụ lại cùng một chỗ.

Bách Lý Ưu và hai nam nhân ngồi trên một cái bàn, không khí yên lặng đến kỳ lạ. Mà những người khác, bất đắc dĩ ngồi ở phòng kế bên, hoàn toàn không biết chuyện nơi đây.

Bách Lý Ưu nhìn hai người, hoàng đế hai nước, một người là bạn tốt của nàng còn một người là bạn vì Lan Thược. Nàng không hy vọng bọn họ vướng víu qua lại với nhau, mà thù giữa Thương Lan và Hiên Viên đã kết quá sâu, vì Lan Thược.

“Lan Thược đã đi rồi, các ngươi tranh luận thắng bại thì như thế nào, buồn tay đi để những hận thù tiêu tán.

Đây là điều duy nhất nàng muốn nói, cũng là tâm nguyện của Lan Thược.

“Không thể nào, Lan Thược chết vì hắn ta, sao ta có thể tha thứ được! Hắn đã cướp thê tử của ta.” Thiên Sở Tu đè nén chính mình.

Cảnh Gia Kỳ vừa nghe, lập tức cười: “Thê tử của ngươi? Ngươi xác định sao? Nàng đến Thương Lan nhưng có mang thai con của ta.”

“Là chính ngươi buông tây, ngươi không cho nàng hạnh phúc, ngay cả sự tín nhiệm cơ bản cũng không có, còn nói đến tình cảm, ngươi cũng xứng sao!”

Mùi chiến tranh nồng nặc.

Bách Lý Ưu thở dài nói: “Để nàng ở lại Thương Lan đi, Gia Kỳ, cuối cùng ngươi vẫn bỏ lỡ, khong phải sao? Làm sao ngươi biết Lan Thược không thích Thương Lan chứ? Ít nhất, trong một năm ở Thương Lan, nàng cũng đã thật sự vui vẻ.”


Một lời nói, khiến Cảnh Gia Kỳ nghẹn lời, chuyện đó được Bách Lý Ưu nói, khiến hắn không thể chịu nổi. Bạn tốt của hắn, tỷ muội tốt của Lan Thược.

“Ưu nhi, ngươi?”

Bách Lý Ưu nhìn Thiên Sở Tu: “Ta muốn nói chuyện riêng với hắn.”

Thiên Sở Tu hiểu ý, đứng dậy rời đi. Đi tới cửa, cuối cùng nói một câu: “Cảnh Gia Kỳ, tâm của Lan Thược, cuối cùng ngươi hiểu được bao nhiêu.” Không để ý đến Cảnh Gia Kỳ khiếp sự, xoay người rời đi.

Bách Lý Ưu nhìn người đó sắc mặt không tốt, đợi hắn bình tĩnh lại. Nàng đã từng cho rằng bọn họ sẽ hạnh phúc mỹ mãn, hắn không cho Lan Thược vị trí thê tử, nhưng lại chỉ yêu mình nàng. Hậu cung giai lệ ba nghìn, hắn chưa bao giờ bước vào, thậm chí ngay cả hoàng hậu Diêu Tư Tư đều là bài trí.

Có lẽ bởi thế nên mới bị người đố kỵ oán hận. Lan Thược được sủng nhiều lắm, mà tất cả là do vị đế vương này.

“Gia Kỳ, ngươi yêu Lan Thược, thì lúc trước không nên tiếp nhận ngôi vị hoàng đế. Bước đầu tiên ngươi đã sai. Ngươi cho rằng có thể được cả quyền lợi và tình yêu, nhưng lại quên rằng Lan Thược là nữ tử quật cường như thế nào, nàng có thể không muốn vị trí thê tử của ngươi, dễ dàng tha thứ nữ nhân trong hậu cung của ngươi, nhưng mà một khi tín nhiệm sẽ các ngươi bị vỡ thì cảm tình cũng chỉ như nước đổ khó hốt, ngươi có hiểu không?”

Cảnh Gia Kỳ nhớ tới hình ảnh đó, Lan Thược nhìn hắn: “Ngươi không tin ta, đúng không?”

Sự trầm mặc và cái nhíu mày của hắn, đổi lấy bi thương và tuyệt vọng của nàng. Vào lúc đó, nàng không nhìn hắn thêm một lần, đi thẳng tới lãnh cung.

Hắn thật sự đã sai rồi!

“Ưu nhi, là ta có lỗi với nàng ấy.”

“Vậy thì ngươi hãy để nàng sống tốt ở Thương Lan đi, nàng đã qua đời rồi, chẳng lẽ ngươi muốn sau khi nàng mất thì cũng không an ổn sao?”

Mặt Cảnh Gia Kỳ trắng bệch, lời của Bách Lý Ưu khiến hắn không thể trốn tránh được.

“Ta rời đi, để cho nàng, yên tĩnh.”

Cảnh Gia Kỳ yên lặng rời đi, một Bách người nhìn thấy Bách Lý Ưu ra khỏi phòng, mà trong phòng đã không có những người khác.

“Chuyện của Lan Thược, chúng ta đã quên. Để cho nàng nghỉ nơi, không cần phải truy cứu nữa. Hoàng lăng Thương Lan cũng được, nơi nào cũng thế, không quan trọng, ta nghĩ, lòng nàng ở đâu thì sau khi rời khỏi, nàng sẽ ở đó.”

Bách Lý Ưu không nhiều lời, Thiên Sở Tu cũng hiểu được, Cảnh Gia Kỳ đã buông tay.

Ít nhất, hắn đã lưu lại được người của Lan Thược. Cũng tốt, trông coi nàng, ít nhất hắn sẽ được nàng mong nhớ.

“Cảm ơn.”

Bách Lý Ưu lắc đầu, nàng đã làm gì đâu.

Thiên Sở Tu nhìn Thiên Mị và Hành Ngọc, cuối cùng thở dài: “Các ngươi, haiz ~”

Bách Lý Ưu nhìn qua, ánh mắt nhìn Hành Ngọc, sau đó thất thần.

Hành Ngọc gian nan nhìn Bách Lý Ưu, kỳ vọng lại bất an.

“Hành Ngọc, là con sao?”

Hành Ngọc gật đầu, Bách Lý Ưu rơi lệ.

“Mẹ xin lỗi.”

Thiên Sở Tu sửng sốt, tình huống gì đây? Thiên Mị nhìn vẻ mặt lão cha mình, vui vẻ, lão hồ ly, nếu biết Hành Ngọc là con của Bách Lý Ưu, không biết có phải sẽ khiếp sợ hơn không?”

“Con trưởng thành rồi, có phải ông bác đã chăm sóc con không?” Bách Lý Ưu nói đến Bách Lý Hàn Thiên, Hành Ngọc gật đầu.

“Con…”

“Sao hả, ngay cả tiếng mẹ cũng không gọi được không? Có phải những năm này mẹ đi rồi, cho nên con… Nếu thế thì mẹ sẽ không miễn cưỡng… cuối cùng là mẹ không phải…”

Hành Ngọc lắc đầu liên tục, sao hắn có thể nghĩ như vậy chứ. Trong trí nhớ của hắn, Bách Lý Ưu thấy hắn chẳng tươi cười, hắn không biết vì sao. Sau này nghe lời của ông mới biết, sự có mặt của hắn là một sai lầm, chưa kết hôn mà có con, chắc là mẹ không thích con.

“Con nghĩ rằng mẹ không thích con, cho nên…”

“Hành Ngọc, sao con lại nghĩ như thế, mẹ chỉ không dám đối mặt với con, sợ sẽ nhớ đến quá khứ. Là sơ sót của mẹ, sao mẹ lại không thích con được, làm sao có thể! Con có biết, mẹ đã ngóng trông con thế nào, vui mừng thế nào. Tên của con, là lần đầu tiên mẹ dụng tâm đặt.”

Trái tim Hành Ngọc ấm hẳn lên, thì ra, hắn không phải là đắ con bị ghét bỏ, thì ra hắn rất được mẹ mong chờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận