Tướng Phủ Ngốc Thê

Hành Ngọc liếc nhìn nam tử đi cùng Bách Lý Ưu, dè dặt hỏi: "Như vậy thì cha của con là ai?"

Hắn nhớ hắn và Mẫn Nhi là cùng cha cùng mẹ, có chuyện như nam tử trước mắt này nói ư?

Bách Lý Ưu nhìn Cảnh Ngoạt đứng phía sau lưng Hành Ngọc không xa, ông ấy vẫn dáng vẻ hờ hững kia, dù cho là đối mặt với nữ tử đã vài chục năm chưa gặp.

"Mẫn Nhi, con và Hành Ngọc giống nhau, cha của các ngươi chính là Cảnh Ngoạt đang đứng phía sau."

Bách Lý Ưu cùng thông báo cho Đường Mẫn, Đường Mẫn, Hành Ngọc quay đầu lại nhìn Cảnh Ngoạt. Hành Ngọc là kích động, nhưng Đường Mẫn lại không sao cả, nàng đã sớm biết. Người cha ngốc này, quả thực hết chỗ nói.

"Ừ." Xem như đáp lại Bách Lý Ưu.

Mạc Lưu Lăng ngây dại, là Cảnh Ngoạt, là hắn!

Thiên Sở Tu nghe đến tên Cảnh Ngoạt, điều nghĩ đến đầu tiên là thân phận của hắn, quốc sư Hiên Viên, đệ đệ kết nghĩa của Cảnh Gia Sĩ. Không thể ngờ hắn và Ưu Nhi sinh ra hai đứa con gái. Khó trách, khó trách ở Thương Lan Ưu Nhi không bao giờ nguyện ý nói đến, hóa ra là Cảnh Ngoạt.

"Ưu Nhi, hóa ra là như vậy. Hành Ngọc, lại là con của muội!"

Thiên Sở Tu nhìn Hành Ngọc, ánh mắt chuyển đến trên người bên cạnh, Thiên Mị bày ra dáng vẻ sáng tỏ, hắn đã sớm biết! 

"Không cần nhìn con như vậy, là chính ông không hỏi." Thiên Mị vô tội nhìn Thiên Sở Tu, dùng sức nén cười. Hóa ra lão hồ ly rất quan tâm đến con của Bách Lý Ưu.

"Con cho rằng như vậy, ta sẽ thừa nhận, suy nghĩ kỳ lạ."

Cơn tức giận của Thiên Sở Tu dâng lên, tuy nhiên trong lòng không hề bài xích Hành Ngọc mãnh liệt như vậy, nhưng càng thêm cảm thấy con mình đáng giận.

Tất nhiên Cảnh Ngoạt biết rõ Đường Mẫn là nữ nhi của mình, nhưng Hành Ngọc, ông thật sự chưa từng gặp qua, chỉ biết đến sự hiện hữu của hắn. Đứa bé này, là đứa bé đầu tiên của ông và Ưu Nhi, lại làm cho hắn trải qua cuộc sống không hạnh phúc. Là ông sai!

Nhìn Hành Ngọc và Thiên Mị, thoáng cái hiểu sơ sơ.

Lập tức mở miệng nói ra, "Như vậy rất tốt, Hành Nhi vui vẻ là được, việc này coi như tính là nửa con dâu, không tệ!"

Cảnh Ngoạt đánh giá kỹ Thiên Mị đưa ra kết luận.

Chỉ là kết luận này, lại làm cho mọi người dừng lại, có chút không nhịn được.


Đường Mẫn trực tiếp cười ra tiếng, hóa ra người cha này có cùng suy nghĩ với mình. Quả nhiên là cha và con gái, đại tẩu của nàng, con dâu của cha, ha ha, Thiên Mị và Hành Ngọc ở chung một chỗ, đoán chừng chỉ có thể uất ức thân phận của mình rồi. Chỉ là từ con dâu này nghe sao không được tự nhiên!

"Thiên Mị, quả nhiên ngươi vẫn phải làm đại tẩu của ta ~ "

"Nữ nhân, ngươi!" Mặt mày Thiên Mị tối sầm, cha Hành Ngọc thật là —— tại sao cùng một đức hạnh với nữ nhân Đường Mẫn này! Dựa vào cái gì hắn là con dâu chứ!

"Cảnh Ngoạt, ngươi đừng quá phận!" Tất nhiên Thiên Sở Tu cảm thấy không chịu nổi, con của mình bị người nói thành như thế, người làm cha như ông ném cái mặt đi đâu.

Tầm mắt Cảnh Ngoạt quét tới, sau đó cố định ánh mắt ở trên người Bách Lý Ưu.

"Ưu Nhi, muội nói xem Hành Nhi tìm thê tử như thế đấy ư." Trực tiếp rơi lệ, Thiên Sở Tu bị xem nhẹ rồi.

Bách Lý Ưu cười, gật đầu. "Không tệ." Quả thật, mặc kệ nhìn Thiên Mị như thế nào cũng đều vô cùng ưu tú, lại thêm khoảng thời gian bà ở hoàng cung Thương Lan kia nữa, chỉ thấy Thiên Mị bây giờ hết sức đáng yêu.

Từng có một lần chạy tới nhìn chằm chằm vào bà, thật lâu sau mới hỏi, "Trong bụng dì là tiểu muội muội ư? Sau này cho làm tân nương của ta nhé?"

Lúc ấy Bách Lý Ưu nở nụ cười, hoàng hậu cao ngạo, không nghĩ tới đứa nhỏ này lại  thú vị đáng yêu như vậy, một chút cũng không có tâm cơ và sự thông minh, thật sự khờ dại làm cho người ta thương.

"Nếu là tiểu đệ đệ thì sao?"

Tiểu Thiên Mị cười, "Vậy thì làm đệ đệ của ta, ta dẫn hắn đi chơi."

Không nghĩ tới chỉ trong nháy mắt bà rời đi, rồi sau đó Mẫn Nhi được sinh ra. Nó lại ở chung một chỗ với Hành Ngọc.

Suy nghĩ của Bách Lý Ưu vô cùng cởi mở, người đã chết qua một lần đều thông suốt cả. Hành Ngọc vui vẻ là được rôi, Thiên Mị dám lớn mật như thế, nghênh ngang biểu đạt tình cảm với Hành Ngọc ở trước mặt Thiên Sở Tu. Nam tử như vậy là có trách nhiệm gánh vác.

"Thiên Mị, còn nhớ rõ dì không?"

Thiên Mị cười nói, "Sao không nhớ rõ chứ, vốn còn muốn để tiểu muội muội trong bụng dì làm tân nương của con nữa mà? Không nghĩ tới nữ nhân này đã lập gia đình, cũng may, có đại ca phía trên nàng, cũng không tệ."

Ôm chặt Hành Ngọc, vui đùa nói chuyện.

Đường Mẫn nghe lời này, hóa ra thiếu chút nữa nàng bị mẫu thân cho làm tân nương từ bé rồi, hơn nữa còn là người kia của Hành Ngọc nữa, may nhờ có Quân Mạc Ly, nếu là thằng nhãi Thiên Mị này, nàng còn không té xỉu ư. Nam nhân này, đoán chừng cũng chỉ có Hành Ngọc chế ngự được thôi.


"Thiên Mị này, nhất định phải quý trọng đấy, nếu không tốt với Hành Ngọc, ta cũng sẽ không cho huynh sống thoải mái."

Trái tim đang nhéo chặt của Hành Ngọc chợt rũ xuống, mẫu thân nói rất đúng cái gì? Bà không có phản đối, không cho sắc mặt, không xem thường, ngược lại còn cổ vũ, muốn Thiên Mị cho hắn hứa hẹn.

"Hành Ngọc, con phải hạnh phúc đấy." Lần đầu tiên Bách Lý Ưu vuốt tóc Hành Ngọc, mang theo thương tiếc. Ngược lại nói với Thiên Sở Tu, "Sở Tu, chuyện của hai đứa bé này thì để chính bọn nó xử lý, tình cảm không liên quan đến nam nữ, sao chúng ta phải ép buộc chia rẽ chứ. Huynh thấy thế nào?"

Thiên Sở Tu dừng lại, lập tức không nói lời nào, ông ấy còn có thể nói cái gì.

"Hừ, tự giải quyết cho tốt!"

Nói xong, phẩy tay áo bỏ đi ~

Trong lòng Thiên Mị sợ hãi than, công lực của Bách Lý Ưu thật cường đại. Quả nhiên khó lường, lão hồ ly này trực tiếp kẹp lấy cái đuôi chạy thoát. Chậc chậc...

Bách Lý Ưu nhìn còn người ở lại, Mạc Lưu Lăng, cười khổ.

"Ưu Nhi, muội không cần phải nói, chừa cho ta chút không gian tưởng tượng. Ít nhất để cho ta có chỗ nhớ lại." Mạc Lưu Lăng cực kỳ cay đắng, ánh mắt đối địch của Cảnh Ngoạt, nóng hừng hực đến bỏng người. Hắn thua, thua triệt để, bọn họ đã có hai đứa con rồi.

Nên giải tán, nên đi, trong nháy mắt chỉ để lại Bách Lý Ưu và Đường Ứng Nghiêu. Đường Mẫn trực tiếp kéo Cảnh Ngoạt đi, tất nhiên là cha có chuyện nói với mẫu thân, trước hết nên kéo người cha ngốc này đi.

Cảnh Ngoạt nhìn Đường Ứng Nghiêu, rời đi. Chỉ là ánh mắt lúc gần đi kia, ai oán vô cùng.

Bách Lý Ưu nhìn người nam nhân đã từng là phu quân của bà trước kia.

"Ứng Nghiêu, muội."

"Nàng không cần phải nói, ta hiểu được, giữa chúng ta vốn là không thể nào, ta hiểu được." Làm sao ông không hiểu chứ, chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi, cho dù là quyền lực hay địa vị, cho dù là tình của ông hay trái tim của ông, nàng ấy đều không muốn.

Nhất thời Bách Lý Ưu không nói chuyện, Đường Ứng Nghiêu là người bà cảm thấy có lỗi nhất. Lúc trước vì bảo vệ Mẫn Nhi mà lựa chọn, lại chưa từng nghĩ làm cho ông ấy thành như vậy, vốn ông ấy nên là vột Tướng quân hăng hái, được vạn người kính ngưỡng.

"Ứng Nghiêu, quý trọng người bên cạnh, càng thêm chú ý hơn, có lẽ huynh sẽ phát hiện, luôn có người yên lặng đuổi theo huynh, chăm chú vào huynh, quan tâm huynh, nỗ lực vì huynh mà buông tha cho tất cả."


Bách Lý Ưu nhớ tới nữ tử kia, tự nguyện làm thiếp, buông tha cho thân phận tôn quý, rời xa quốc gia của mình, chỉ vì có thể ở bên cạnh huynh ấy. Nàng tự hỏi có làm không được như thế không, Đường Ứng Nghiêu nên quý trọng nàng ấy mới đúng.

Đường Ứng Nghiêu suy nghĩ trong lòng, buông tha cho thân phận, rời xa quốc gia của mình? Ai chứ? Đáp án mông lung dường như đang bập bềnh trong đầu, lại cuối cùng không lấy được đáp án.

...

Đường Ứng Nghiêu rời đi, mang theo tiếc nuối và vui mừng, nàng ấy hạnh phúc là tốt rồi, bên cạnh nàng ấy có người nam nhân thật lòng bảo vệ nàng ấy, ông yên tâm rồi.

Về phần người yên lặng bảo vệ ông, là ai? Ông nghĩ, đó không quan trọng. Cả đời này, còn không phải trôi qua như vậy sao!

Đường Mẫn nhìn Đường Ứng Nghiêu tiêu điều rời đi, trong lòng không có cảm giác gì. Nhưng mà tình cảm thật sự không thể miễn cưỡng, nàng thích cha, nhưng mà nàng lại không thể cưỡng cầu mẫu thân ở cùng với ông ấy, bởi vì trong long mẫu thân chỉ có người cha ngốc Cảnh Ngoạt kia.

"Dường như tất cả đã xong." Đường Mẫn sâu kín than thở.

Thiên Mị và Hành Ngọc liếc mắt nhìn nhau, cảm khái trong lòng, dường như tất cả đã xong. Nhưng mà bầu không khí này cũng rất là bắt đầu khởi động.

"Hành Ngọc, ngươi thích ở đâu, chúng ta du sơn ngoạn thủy nhé." Hắn sẽ không trở về Thương Lan, ngôi vị hoàng đế kia hắn sẽ không kế thừa, sợ là lão hồ ly phải thất vọng rồi.

Hành Ngọc cảm động gật đầu, thật ra ở đâu cũng tốt cả, chỉ cần ở cùng một chỗ với người trong lòng là được.

"Hành Ngọc, huynh và Thiên Mị, nhất định phải vui vẻ, hạnh phúc, biết không?" Hốc mắt Đường Mẫn có chút ướt át, đây là ca ca của nàng, là huynh muội ruột thịt với nàng, nhưng lại chịu rất nhiều khổ sở mà lớn lên. Hiện tại có một người có thể bồi bạn bên cạnh huynh ấy, nàng chỉ muốn huynh ấy hạnh phúc.

"Không biết mẹ và cha sẽ như thế nào, các huynh phải đi tạm biệt đã nhé."

Hành Ngọc gật đầu, bốn người cùng đi tìm Bách Lý Ưu và Cảnh Ngoạt.

Nhìn bốn người phía trước, Bách Lý Ưu lập tức hiểu được mục đích đến của bọn họ, gặp nhau lại chia ly.

"Các con đều đã trưởng thành rồi, nên có con đường của mình phải đi, mẹ sẽ không miễn cưỡng cái gì, chỉ là các con phải nhớ kỹ, vui vẻ và thành thật do tùy tâm mà ra, phải sống cho tốt. Nhớ kỹ, đi theo trái tim. Cho dù đi đến nơi nào trải qua chuyện gì, đều là quá trình tôi luyện các con cùng trưởng thành."

Đường Mẫn bước nhanh đến phía trước, ôm lấy Bách Lý Ưu, cố gắng ngửi lấy mùi trên người bà, hương vị mẹ, người mẹ này cũng là mẹ của nàng.

"Con sẽ nhớ, chúng con cũng sẽ nhớ."

"Mẹ, mẹ cũng phải sống tốt." Đường Mẫn khẽ ghé vào bên tai Bách Lý Ưu, nói.

Rất khẽ, khẽ đến chỉ có một mình Bách Lý Ưu nghe thấy.

Thân thể run rẩy theo bản năng, ôm lấy Đường Mẫn. "Mẫn Nhi ~ "


Buông ra, cười hớn hở nhìn Bách Lý Ưu. "Hai người chuẩn bị đi nơi nào ạ?"

Ít nhất nói cho bọn hắn biết đi về phía nào, nếu nàng nhớ bọn họ, cũng có phương hướng tìm kiếm.

Cảnh Ngoạt và Bách Lý Ưu liếc mắt nhìn nhau, bèn nhìn nhau cười. Bọn họ chỉ biết đi một nơi...

...

Một con ngựa, hai người.

Đường Mẫn ăn xong một ngụm quả táo cuối cùng, phun ra theo đường vòng cung, sau đó rùng mình một cái, mùa đông lạnh lẽo ăn quả táo quả thật là lạnh.

"A Ly, chúng ta phải đi mấy ngày nữa?"

Giờ phút này phương hướng bọn họ đang đi chính là về Phượng Lăng, nhìn Bách Lý Ưu và Cảnh Ngoạt rời đi, Thiên Mị và Hành Ngọc hạnh phúc rời đi, mà bọn họ quyết định trở về Phượng Lăng.

Chỉ là, vài người đi theo phía sau, dường như đội ngũ có chút khổng lồ.

Cùng đi theo phía trước ngoài Hoa Ảnh, còn có Vô Âm, Thanh Phong, Lộng Nguyệt, Phiêu Tuyết đến từ Hiên Viên.

Cộng thêm, một con hồ ly ham ngủ ở trong ngực Vô Âm.

Đường Mẫn buồn bực chậc lưỡi, điệu bộ này, giống như đi ra ngoài giả danh lừa bịp.

"A Ly, huynh xác định mang theo đám người kia."

Quân Mạc Ly liếc mắt nhìn sau lưng, suy tư một lát, "Huyết lan cung đã hủy, quả thật không cách nào sắp xếp cho bọn họ, trước đi theo trở về đã, ít nhất phải xây dựng lại tổ chức."

Quân Mạc Ly tự hỏi là tổ chức xây dựng lại đó, có lẽ sẽ không phải là xây dựng lại Huyết lan cung.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn muốn bọn họ không lại trải qua máu tanh, mà là chút ít bình thản.

Chỉ cần có một chỗ, làm bọn họ có lòng trung thành.

Trong lòng Đường Mẫn khẽ động, nhìn đủ loại nam nữ phía sau, tướng mạo phi phàm, hơn nữa từng người một đều có đặc sắc nổi bật.

"Thật ra, ta lại có chủ ý."



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận