Tương Phùng

Chuyện cuốn nhật kí của Trần Kim Hoa

cũng dần lắng xuống. Từ ngày đó cô bé cũng đã thay đổi nhiều, tuy rằng chưa

quên được nhưng tâm trạng cũng đã ổn hơn lúc trước và đặc biệt là không còn

ghét Hạ Như Nguyệt nữa.

Ngày 8/3 sắp tới gần, mấy hôm trước

Trần Phương Đoàn đuổi theo Thanh Thảo để nói gì đó nhưng từ hôm đó không thấy họ

nói chuyện với nhau nữa. Những lúc đi chơi cùng nhau cũng vậy khiến cho mấy đứa

nhỏ lại được một phen tò mò.

Sáng sớm ngày 8/3/2019, Hạ Như Nguyệt

vừa bước từ xe ô tô xuống thì đã bắt gặp ngay Dương Văn Khải và Trần Phương

Đoàn đang lén la lén lút ở cổng.

“Khải, Chú nhỏ”

Nghe thấy tiếng gọi hai người kia giật

mình quay lại

“Hả”

“Hả cái gì, hai người đang làm gì vậy?”


Hai người kia không trả lời bèn chạy

nhanh lên lớp khiến Hạ Như Nguyệt hết sức tò mò. Bọn họ thì làm sao có thể chạy

nhanh hơn cô chứ. Chẳng mấy chốc A Nguyệt đã chạy nhanh lên chặn được đầu họ.

“Hai người, lén la lén lút đang định

làm trò gì?”

“Không”

“Còn không mau nói”

“Không có gì”

“Bọn kia sắp tới rồi đấy, hai người

rốt cuộc có nói không”

Hai đứa Khải và Đoàn nhìn nhau, cuối

cùng chuyện không muốn nói vẫn phải nói.

“Trần Phương Đoàn định tỏ tình Thanh

Thảo”

“Hả. Cái gì”

“A Nguyệt bé bé cái mồm thôi”

“Tỏ tình lại còn tặng hoa, thật hay

đùa đấy chú nhỏ”

“Nhìn bộ dạng này của cậu ta còn giống

đùa không mà cậu còn hỏi hả Nguyệt”- Dương Văn Khải bất lực nói.

“Haizzzz. Vậy tại sao mấy nay hai

người không nói không rằng với nhau câu nào”

“Nhắn nhủ rồi nhưng Thảo không đáp lại

chứ sao nữa”

“Chú nhỏ si tình của tui ơi. Người

ta từ chối rồi còn vẫn tiếp tục à”

“Coi như lần cuối đi”


“kkkk”

“Muốn tụi này giúp gì nào chú nhỏ?”

“Nhờ mọi người lo liệu hết rồi, lát nữa

Nguyệt dẫn cứ dẫn Thảo đi chơi lâu lâu đi,”

“2 tiết đầu hôm nay sinh hoạt nên

sau khi sinh hoạt cháu dẫn đi luôn nhé, để mọi người chuẩn bị”

“Oke”

…….

Mọi kế hoạch đều được tiến hành như

dự định. Hạ Như Nguyệt cũng đã lôi Thanh Thảo đi chơi. Trong khi đó, Thanh Vân

và Dương Văn Khải đi lấy hoa thì một chuyện không may đã xảy ra. Bó hoa vừa được

shipper đưa trao tay thì đột nhiên rơi úp ngược xuống đất. Trần Thanh Vân vội

vàng nhặt bó hoa cùng với đó tuột miệng nói một câu: “Điềm rồi”

………

Quả thật là có điềm!

………

“Thanh Thảo, làm bạn gái tôi nha”-

Trần Phương Đoàn cầm bó hoa hướng về phía Thanh Thảo. Thế nhưng không nhận lại

được lời hồi đáp mà lại nhận được những cú đập đến từ Thảo, làm cho bó hoa hồng


nhung đỏ thắm trở nên tan nát. Từng cánh hoa rơi lã chã trên mặt đất, cả bó hoa

cũng tuột từ tay Trần Phương Đoàn mà rơi xuống. Cất công chuẩn bị bao lâu, cuối

cùng lại nhận về kết cục này, nước mắt cũng đã tuôn ra từ khóe mi của chàng thiếu

niên ấy, khiến hắn không nhịn được mà thốt lên hỏi một câu:

“Vì sao, vì sao lại đối xử với tớ

như vậy”

Phương Đoàn kiếm tìm câu trả lời từ

Thanh Thảo, nhưng cuối cùng lại nhận về sự lạnh nhạt cùng với sự im lặng. Trong

khoảnh khắc ấy, đến thở mạnh mọi người cũng không dám thở. Tất cả đều thắc mắc

rằng tại sao Thảo lại làm như thế. Không đồng ‎ý thì có thể lịch sự từ chối, cách từ chối này của Thảo đúng thật là có hơi thô bạo. Người ta thường nói:" Nam nhân yêu bằng mắt, nữ nhân yêu bằng tim, nhưng nếu người đàn ông yêu mình tới mức đổ lệ thì thực sự là một người đáng trân trọng."

Trần Phương Đoàn không sai, Nguyễn Thanh Thảo cũng không sai vì sở dĩ đây không phải lần đầu tiên Đoàn tỏ tình, cũng không phải lần đầu tiên Thảo từ chối, nên mới có sự phản ứng gay gắt quyết liệt như vậy. Rồi xong, giận cá chém thớt, Thanh Thảo cũng giận luôn mấy đứa trẻ kia, nhất là Hạ Như Nguyệt.

“haizzzz, đúng là ôm việc vào thân”

Mọi người lại cùng nhau giúp Đoàn dọn dẹp bãi chiến trường trước khi bước vào tiết học mới. Thanh Thảo tức giận đã bỏ đi và Hạ Như Nguyệt đã đuổi theo không để cô bé một mình:“Thảo, đợi tớ”

Sau một hồi dỗ dành, Thảo cũng đã nguôi giận, có lẽ từ nay Đoàn với Thảo sẽ khó có thể quay lại làm bạn tốt được nữa, nhưng cũng phải khâm phục Trần Phương Đoàn vì sự tự tin quyết đoán này. Có lẽ là đã đúng người nhưng sai thời điểm.

Hạ Như Nguyệt nhanh chóng đưa Thanh Thảo quay trở về lớp học. Bãi chiến trường đã được mọi người dọn sạch sẽ. Những đóa hoa hồng chưa nát đã được Hải Yến cắm vào bình hoa của lớp, để nó có thể không bị vứt đi lãng phí. Mọi người đều thấy tội cho Đoàn, nhưng cũng thông cảm cho Thảo, có lẽ đây là một bài học lớn cho tất cả mọi người, chỉ vì chúng đều còn quá nhỏ, nói đến chuyện yêu đương vẫn là còn quá sớm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận