CHƯƠNG 10
Nhân thế tử tiền duy hữu biệt,
Xuân phong tranh nghĩ tích trường điều.
Mang tâm của ngươi, cho ta.
Một ngày rung động kia trôi qua, Vệ Vô Du mỗi khi nghĩ lại câu này liền buồn cười.
Nhưng cười, cũng không là vì vui sướng, mà là một loại trào phúng.
A! Muốn tâm của y?
Muốn tâm y để làm gì? Phượng Huyên có còn chưa đủ nhiều sao? Hàng ngàn phương tâm của chốn hậu cung đều dành cho riêng ngài, vậy ngài còn muốn tâm một người nam nhân làm gì?
Huống chi, giữa họ, cần gì phải thổ lộ?
Cho dù nói dễ nghe thế nào, nhỏ nhẹ ôn tồn thế nào, Phượng Huyên bất quá cũng chỉ là muốn thân thể y mà thôi.
Nhìn hồ nước xanh biếc, khóe miệng Vệ Vô Du loan loan.
Sâu trong nụ cười tự giễu, có một loại phơi bày nhân tâm băng lãnh.
.
.
.
.
.
bi ai cùng khó hiểu nặng nề lệnh người ta vô lực giãy giũa.
“Lạnh không?”
Phượng Huyên không biết đến đây khi nào, đến ngồi xuống một bên khác của ghế trường thạch.
Đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện làm Vệ Vô Du xoay người chấn động, mới phát hiện dường như y sợ lạnh mà cánh tay đã ôm lấy thân thể.
Y im lặng không nói gì chỉ buông tay xuống, thế nhưng thủy chung vẫn không liếc mắt nhìn Phượng Huyên một cái.
Rời đi Dương Châu, Phượng Huyên cũng không tiếp tục đi về phía nam, mà là cho người đổi xa mã đi thẳng về Ứng Thiên phủ, muốn đi tìm Long Cao đã nhiều năm chưa gặp.
Nhìn thấy ngài đột nhiên tới chơi, hơn nữa còn dẫn theo một người khác bên cạnh, Long Cao chỉ khẽ nhíu mi, sau đó cho người thu dọn nơi nghỉ ngơi của họ.
Giao tình của hai bên trước này vốn không tốt, chẳng qua Long Cao thiếu Phượng Huyên một phần tình, cho nên trừ bỏ hỏi Phượng Huyên phải ở lại bao lâu, những chuyện còn lại, cũng không có hứng thú hỏi nhiều.
Mắt thấy Vệ Vô Du vẫn như cũ không nói một lời, Phượng Huyên liền vươn tay ôm y vào lòng mình.
Một trận ôn nhuyễn truyền đến, Vệ Vô Du biểu tình mặc dù buông lỏng trong chớp mắt, nhưng vẻ mặt vẫn dị thường lạnh lùng; ngay cả Phượng Huyên cúi người hôn y, y cũng chỉ là từ chối hạ vài cái rồi lẳng lặng thừa nhận.
Người trong lòng cứng ngắc hưởng ứng lệnh Phượng Huyên buông môi y ra, nheo mày kiếm, nhưng vẫn còn giữ được nhẫn nại mà hỏi: “Ngươi phải dỗi tới khi nào? Vô Du.”
Mấy ngày nay y luôn như thế, không nói lấy một lời; nếu so với bình thường, thì thần thái tựa hồ thêm một phần băng lãnh rõ ràng, như ở dùng hết khí lực toàn thân kháng cự sự tồn tại của ngài.
Phượng Huyên quý vi ngôi cửu ngũ, khi nào từng phải chịu loại đối đãi này?
Nếu không phải ngài không muốn y rời khỏi ngài, cũng không muốn giữa hai người có quá nhiều khoảng cách, bản thân cần gì phải liên tiếp nhẫn nhịn ?
Dỗi? Y không phải dỗi.
.
.
.
.
.
Vệ Vô Du từ khuỷu tay đang siết chặt của ngài nhìn ra ngoài, nhưng vẫn bảo trì trầm mặc.
Ngài càng ôn nhu đối đãi y, y càng thấy khó thở mà muốn giãy giũa thoát ra.
Vì sao Phượng Huyên vẫn không chịu buông tha y? Phải làm sao mới có thể khiến ngài thu tay lại buông tha cho y?
Chiếm giữ thân hình cùng hành động không đủ, diệt đi tôn nghiêm của y không đủ, ngay cả tư tưởng cùng tình cảm còn sót lại của y, ngài đều phải nhất nhất đoạt hết mới có thể cam tâm sao?
Dù ngài đối với y tốt bao nhiêu, cũng không thể nào xóa đi những việc ngài đã làm với y trước đây – ngài hoàn toàn giẫm đạp lên hết thảy của y, phả hủy hết thảy nhân sinh y vốn nên có; chẳng lẽ hiện tại ngài như thi ân đối xử tốt với y, y còn phải vạn phần cảm tạ, ngoan ngoãn hai tay dâng lên những thứ ngài muốn sao?
Cánh tay ôm lấy thắt lưng không tự chủ được vì tức giận mà siết chặt lại, Phượng Huyên mang theo ý vị trừng phạt mà dùng sức duyệt hôn cánh môi y, rốt cuộc làm Vệ Vô Du xuất hiện thần sắc bất mãn đau đớn, đồng phát ra những tiếng giãy dụa nhỏ.
Một tiếng thét kinh hãi, làm Phượng Huyên đột nhiên ngừng hành vi trừng phạt của mình lại, ngài cùng Vệ Vô Du đồng thời ngẩng đầu nhìn thiếu niên đột nhiên xâm nhập kia.
Thiếu niên thân hình tiêm gầy, ngây ngốc đứng một chỗ, gương mặt tái nhợt như mang bệnh vì không biết phải làm sao mà hiện lên ửng đỏ, một đôi mắt đen như mực tàu không biết nên nhìn thứ gì mà tránh né.
“Ngươi là ai?”
Ngài dùng sức ôm chặt lấy Vệ Vô Du đang muốn giãy ra trong lòng mình, một đôi tinh mâu sắc bén của Phượng Huyên như đánh giá thiếu niên trước mắt, ngữ khí cũng không vì sự gầy yếu chọc người thương tiếc trước mắt mà tỏ ra chút ôn nhu.
Bởi vì phủ đệ của Long Cao thủ vệ sâm nghiêm, cho nên ngài mới có thể triệt hạ hộ vệ những lúc chỉ có hai người, thế nhưng lại có một thiếu niên xông vào.
.
.
.
.
.
chẳng lẽ thiếu niên này là –”Hoài Tuyết?”
” Cao!”
Thiếu niên kia nhất thời nhẹ nhàng thở ra, xoay người nhìn thấy Long Cao đúng lúc xuất hiện.
Long Cao đi nhanh bước vào không khí giằng co giữa ba người, đầu tiên là không đồng ý liếc mắt nhìn hai người trong đình một cái, mới quay đầu hỏi thiếu niên bên người, “Ngươi sao lại ở đây? Thúy nương đâu?”
“Đi lấy dược.
.
.
.
.
.” Thiếu niên đáp ngày càng nhỏ hơn.
“Ngươi lét lút đi ?” Một đôi mày rậm Long Cao càng nhíu chặt hơn.
“Bởi vì ta đợi trong vài ngày rồi, cho nên.
.
.
.
.
.” Nhìn Long Cao tuy nhíu mày mà ngữ khí lại ôn nhu cậu vội thêm vào một câu, “Ta chỉ là thấy khí trời không tồi, mới muốn ra ngoài đi một chút thôi, không phải không muốn uống dược.”
Long Cao thả lỏng, trầm mặc một lúc bất đắc dĩ thở dài, tiếp sau cởi xuống ngoại y ôn nhu phủ thêm cho thiếu niên, “Muốn đi ra ngoài, nhớ rõ khoác thêm áo.”
“Ta lần sau sẽ nhớ kỹ.” Nghe ra sự thỏa hiệp trong lời hắn, thiếu niên phóng tâm mà lộ ra nụ cười, gương mặt tái nhợt ánh lên thần thái vui vẻ.”Cao, bọn họ là.
.
.
.
.”
“Khách nhân.” Long cao ngắn gọn trả lời, không e dè ôm lấy thiếu niên đi đến một lương đình khác, căn bản không để ý cũng không tính toán giới thiệu để họ làm quen nhau.
Vệ Vô Du nhìn tình trạng trước mắt, nhất thời không thể hoàn hồn.
Thiếu niên này, chẳng lẽ là của.
.
.
.
.
.
Long Cao khó trách hắn đến tận tuổi nhi lập mà còn chưa lấy vợ, nguyên lai là vì hắn đã có ý trung nhân.
“Nguyên lai chính là cậu ta.” Phượng Huyên đột nhiên cười một tiếng, đến khi Vệ Vô Du quay đầu lại mới lại mới nói tiếp: “Ước chừng năm năm trước, Long Cao vì cứu cậu ta, từng thiếu ta một ân tình.”
Ước chừng năm năm trước, như vậy đó là chuyện trước khi Phượng Huyên đăng cơ? Y vẫn nhớ rõ đồn đãi Long Cao thân là trưởng tử nhưng không phải chính thất sở sinh cùng thứ tử Phượng Huyên do chính thất sinh thủy hỏa bất dung, cùng tranh đế vị, cho nên Phượng Huyên sau khi kế vị mới có thể phái hắn đến trấn thủ.
phía nam.
.
.
.
.
Nhưng xem ra, mọi chuyện dường như không phải như thế.
“Long Cao yêu cầu trấn thủ phía nam chính là vì phải thủ cậu ta, mà không phải theo như lời đồn là chúng ta không hợp nhau.”
Mắt thấy Vệ Vô Du rốt cục chịu nhìn thẳng mình, Phượng Huyên chợt phiếm cười, “Nhìn cậu ta một bộ gầy yếu như vậy, không nghĩ đến lại có bản lĩnh mê hoặc Long Cao, để Long Cao vì cứu cậu ta mà cam nguyện quỳ gối dưới ta, ngay cả đế vị cũng không muốn tranh.”
“Vậy sao.
.
.
.
.
.” Vệ Vô Du giật mình đương trường, nỗi lòng phức tạp đầy nghi hoặc.
Có thể vì đối phương chịu bỏ qua, hy sinh lớn như vậy, rốt cuộc là tình cảm thế nào? Y vẫn không hiểu loại tình cảm bội đức như vậy vì sao có thể đi đến tận tình trạng hiện nay?
Y không hiểu kiên quyết thâm tình của Khải Anh, không hiểu những hy sinh hết thảy của Long Cao.
Nhưng y rất rõ ràng, hôm nay nếu là Phượng Huyên, tuyệt đối không thể có thể làm ra quyết định như vậy.
Một người ích kỷ như vậy, không có khả năng vì những người khác hy sinh nhiều đến thế.
Nghĩ đến đây, y nhịn không được quay đầu nhìn một đôi tựa vào nhau trong lương đình cách đó không xa, trong ngực dâng lên một loại cảm giác buồn khổ khó hiểu.
Tình cảm như thế.
.
.
.
.
.
cả đời y sợ cũng vô pháp chiếm được.
“Ta không phải là thân tử của thái hậu.”
Đột nhiên một câu truyền đến, làm chấn động Vệ Vô Du đang ngẩn người nhanh chóng hoàn hồn.
“Thân nương của ta tuy rằng sinh trưởng trong hào môn, lại chỉ là nữ nhi của thương nhân.” Phượng Huyên chăm chú nhìn y, ngữ khí lại lạnh nhạt tự thuật: “Bà không muốn tiến cung cho nên xuất gia, mà thái hậu là vì dưới gối vô tử, sợ Long Cao đăng đế vị, mới tiếp nhận ta.”
Vệ Vô Du nín thở ngưng thần, trừng lớn mắt nhìn nam nhân đang ôm mình kể lại chuyện xưa, trong đầu hiện lên, là những lời đồn đại trên phố.
Phượng đế không phải là thân tử của hoàng thái hậu.
.
.
.
.
.
Nguyên lai đó đúng là thật sự! Loại này bí mật thiên đại, vì sao ngài lại nói với y?
“Mà ngươi, ngươi có một đôi mắt thật giống bà.” Phượng Huyên ôn nhu nói, khẽ hôn lên mí mắt y, “Lúc ban đầu hấp dẫn ta, chính là đôi mắt này của ngươi; tất cả tần phi của trẫm đều có một đôi mắt như vậy, nhưng tất cả đều kém ngươi, Vô Du.”
Ngài mềm nhẹ thổ lộ, lại làm trong lòng Vệ Vô Du rung động bùng lên một cơn sóng gió to lớn; y khẽ nhếch môi, thanh âm lại nghẹn nơi yết hầu không thể phát ra.
Nguyên lai là vì đôi mắt này, bất quá là một đôi mắt, Phượng Huyên chẳng qua là tìm kiếm trên người y một đôi mắt mà ngài luôn hoài niệm mà thôi, chỉ bằng như vậy mà cố tình xằng bậy nạp y vi phi.
.
.
.
.
.
ngài sao có thể ích kỷ đến vậy!
Phượng Huyên, chẳng qua là trong tất cả các lựa chọn, chọn ra một kẻ giống nhất mà thôi.
Sự ôn nhu khiến kẻ khác mê võng của ngài không phải dành cho y, mà dành cho đôi mắt này!
Phân không rõ cảm giác trong lòng mình là khổ hay là oán, chỉ biết là y thật muốn cười rồi thật muốn khóc.
“Làm sao vậy?” Phát giác dị trạng của y, Phượng Huyên ngưng thần nhìn đôi mắt thất thần kia.
“Buông tay.” Vệ Vô Du run rẩy nói, nhanh chóng tránh đi đôi mắt ngài, nhưng thân hình không thể áp chế được tâm trạng mà vô thức run rẩy, “Buông.
.
.
.
.
.”
Buồn cười! Y còn vì sự ôn nhu của ngài mà mê võng, còn một câu của ngài mà bối rối.
.
.
.
.
.
Không không, y không hề hoảng hốt, không hề động tâm, y tuyệt không thể để cho Phượng Huyên có được những thứ kia, cũng tuyệt không tha thứ sự nhục nhã mà ngài mang đến cho đến y.
Đúng! Y vĩnh viễn cũng không thể tha thứ ngài, vĩnh viễn cũng không thể!
“Ngươi suy nghĩ cái gì?” Phượng Huyên không rõ suy nghĩ trong lòng y, chỉ không hài lòng nhíu mi.
Ngài mang chuyện tối tư mật của mình nói với y, chẳng lẽ y một chút cũng không cao hứng sao?
Cắn răng, Vệ Vô Du nhắm mắt lại quật cường nhếch môi lên, thế nhưng lại chẳng thốt ra một lời.
“Vô Du!” Y kháng cự rõ ràng làm Phượng Huyên tức giận vươn tay muốn nắm lấy tay y bức bách, lại thoáng thấy vết ứ thanh mới nhạt màu trên cổ tay, nhẫn nại nắm chặt quyền mệnh lệnh: “Mở mắt.”
Người trước mắt khuôn ngực phập phồng gắp gáp, nhưng vẫn không nhúc nhích; tay buông thõng, nắm tay vì áp lực mà nắm chặt.
“Ta muốn ngươi mở mắt! Nhìn ta!” Thanh âm ngài không thể nén được cơn giận nhiều ngày nay phút chốc tăng lên, kinh động hai người trong lương đình phía xa nhìn lại.
Thân hình Vệ Vô Du hơi chấn động, mở mắt lại vẫn cự tuyệt nhìn hắn.
“Tốt lắm! Đây là thái độ của ngươi?” Phượng Huyên giận dữ cười lên, tức giận đến đổi xương hô, “Trẫm cũng không tin trẫm không có biện pháp gì với ngươi!”
Ngài phút chốc một ôm lấy Vệ Vô Du, không để cho y giãy dụa kéo y vào đình viện.
Một cước đá văng cửa phòng, Phượng Huyên thậm chí không để ý đến việc đuổi Xuân Minh cùng Thải Duyệt một mực chờ hầu hạ, cứ như vậy ném y xuống giường, mang theo lửa giận trực tiếp đè lên.
Vệ Vô Du từ kinh ngạc hoàn hồn, không rảnh suy tư liền muốn phản kháng; y biết Phượng Huyên muốn làm gì, nhưng y một năm nay chưa từng phản kháng lại trực giác muốn kháng cự.
Dùng sức giãy dụa muốn đẩy ngài ra, lại càng chọc giận Phượng Huyên tức đến cơ hồ mất đi lý tính, dùng lực lượng toàn thân áp chế, hai chân không chế y giãy giụa, tức khắc đưa tay với lên áo loạn xé.
Những người đứng cạnh cửa trợn mắt há mồm mà nhìn, cho đến khi nghe thấy tiếng y phục tơ lụa bị xé rách mới hoàn hồn, cuống quít gục đầu xoay người muốn rời đi.
“Không được rời đi! Đều đứng đó cho ta!” Phượng Huyên phút chốc quát ngăn cước bộ hai người muốn rời đi kia.
Hai người bị gọi lại vẻ mặt kinh ngạc ngây ngốc đứng lại, nhìn Vệ Vô Du cũng giống họ bị mệnh lệnh này hù dọa; hiểu rõ thân thể cơ hồ xích lõa kia tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì làm tầm mắt họ không biết phải né đi đâu mới tốt, nhưng lại vẫn nơm nớp lo sợ không dám không nghe theo, đành phải cúi đầu.
“Ngươi luôn như vậy phải không? Trẫm có gắng đối tốt với ngươi hết mức, ngươi lại không chút cảm kích, bỏ hết ngoài mắt! Một khi đã thế, trẫm cần gì nơi nơi nhân nhượng lo lắng cho ngươi?”
Phượng Huyên nhìn xuống Vệ Vô Du, dùng thanh âm cực độ băng lãnh tự thuật, liền không lưu tình nhanh chóng chế trụ hai tay y, kéo xuống đai lưng.
Vệ Vô Du giương mắt nhìn động tác của Phượng Huyên, nói không ra lời, hoảng sợ mãnh lực tránh né; cho dù trán toát mồ hôi, nhưng bị hạ thân áp chế căn bản không thể mảy may động đậy, hai tay không thể tránh thoát bị chặt chẽ trói lại.
Hai tay bị trói, làm y cơ hồ lại rõ ràng nhớ tới đêm đầu tiên, cái loại kí ức khiến kẻ khác sợ run!
Không cần.
.
.
.
.
.
Không, buông ra! Buông! Y trong lòng không ngừng hô lên cũng cực lực muốn cởi bỏ dây trói, nhưng sợ hãi khắc lại một vết thương sâu trong trí nhớ làm yết hầu hoàn toàn không thể phát ra tiếng.
“Dù sao, trẫm muốn bất quá chỉ là thân thể ngươi.” Nhìn y vẫn như cũ muốn giãy dụa, Phượng Huyên ánh mắt lộ ra hào quang muốn tàn nhẫn xé rách người trước mắt, mềm nhẹ nói: “A — trẫm thật đã quên, ngươi chẳng phải cũng rất hưởng thụ đó sao?”
Một câu ngừng lại động tác giãy dụa của Vệ Vô Du, y cơ hồ hít thở không thông.
Sau một lúc, cánh môi khẽ nhếch kia rốt cục khẽ thở hổn hển, tựa như trong chớp mắt nhìn thấy một quái vật mà chăm chú nhìn Phượng Huyên, toàn thân vì phẫn nộ mà run rẩy.
“Sao vậy? Trẫm nói không đúng sao?” Như thể nói ra những lời tổn thương y còn chưa đủ, tay Phượng Huyên tham vào thắt lưng y, chế trụ nơi còn chưa có phản ứng kia, cảm giác thứ trong tay một trận run rẩy, cười lạnh, “Ngươi xem, nó không phải có cảm giác sao?”
Nếu đối xử với y tốt thể nào y cũng không nhận, ngài cần gì phải nén giận lấy lòng y!
Phượng Huyên bị tức giận chế ngự tâm trí chỉ nghĩ phải làm thế nào để lần nữa lần nữa thương tổn giẫm đạp lên y.
.
.
.
.
.
Không từ thủ đoạn nào, chỉ cần có thể thương tổn người trước mắt là được!
“Ngươi muốn trẫm làm thế nào? Trước lấy tay hầu hạ ngươi, hay là trực tiếp đến?” Khi nói chuyện, ngài cuối người xuống, cơ hồ dán lên mặt Vệ Vô Du, “Chỉ cần ngươi mở miệng, trẫm nhất định thỏa mãn ngươi; dù sao thân thể của ngươi làm cho trẫm rất vừa lòng, như thế nào trẫm cũng sẽ không nề hà.”
“Câm miệng!” Vệ Vô Du rốt cục hô to, giơ lên đôi tay bị trói buộc cố gắng muốn bịt lỗ tai che đi thanh âm của ngài, nhưng dù làm thế nào cũng chỉ là vô ích đành liên tục hô to: “Câm miệng, câm miệng, câm miệng!”
Câm miệng.
.
.
.
.
.
Câm miệng! Y không muốn nghe, không muốn nghe!
“Trẫm chính là muốn cho ngươi biết, ngươi có thể khiến trẫm mê muội bao nhiêu nha, Vệ khanh.” Phượng Huyên lộ ra nụ cười tàn nhẫn, bắt lấy cằm y nhẹ nhàng nói: “Ngươi khi đó chính là cực phóng đãng nha, miệng la hét không cần, nhưng thân thể của ngươi kề sát khẩn cầu trẫm, thở dốc cùng rên rỉ ngọt ngào.
.
.
.
.
.”
Một câu lại một câu phóng đãng rõ ràng y như mũi tên nhọn đâm vào sức chống đỡ của Vệ Vô Du, ngay cả khí lực giãy dụa cũng không có, chỉ có thể phe phẩy đầu nặng nề trọng thở dốc.
“Không.
.
.
.
.
.” Ngữ khí y trở nên yếu đuối vô lực, suy yếu cũng thất thần không ngừng phản bác, “Ta không có.
.
.
.
.
.”
Không phải, đó không phải là y.
.
.
.
.
Không phải, y không có.
.
.
.
.
.
Không có.
.
.
.
.
.
“Không có?” Phượng Huyên lạnh lùng hừ một tiếng, ngoan lệ khẽ cắn nha, “Không ai so với trẫm hiểu biết bộ dáng trên giường của ngươi, ngươi nếu không tin trẫm nói, vậy để bọn họ nhìn xem!”
Ngài nói xong, ngay trước mắt hai cung nhân xé rách y phục dưới hạ thân Vệ Vô Du, vài tiếng kinh suyễn vang lên, còn ngài lại ác độc hôn xuống, vươn tay thô bạo vuốt ve hạ thân y.
“Ngô.
.
.
.
.
.
Không.
.
.
.
.
.”
Vệ Vô Du giãy dụa né tránh, không ngừng ý thức được ánh mắt kinh dị của người khác.
Bên cạnh có người xem, có người xem a! Ngài sao có thể không thấy thẹn như vậy, như vậy.
.
.
.
.
Vũ nhục y!
Trong lòng một trận ủy khuất, mắt thấy nước mắt sắp tràn mi mà ra, nhưng y lại dùng sức nhắm mắt, thân mình chịu đựng nén không khóc run rẫy như chiếc lá rụng trong gió.
Vệ Vô Du không ngừng run rẩy cũng không làm cho Phượng Huyên dừng tay, mà hôn đến mức y thở dốc khóc nức nở rồi, đưa tay tham tiến vào y.
.
.
.
.
.
“Không.
.
.
.
.
.
Không cần!”Một trận run rẩy, kí ức hiện tại cùng quá khí đan vào nhau, lệnh Vệ Vô Du phút chốc như sụp đổ thất thanh hô to: “Không cần! Dừng tay! Dừng tay!”
Tiếng la hét thoát phá không tầm thường làm Phượng Huyên nhất thời dừng tay, dẫn theo chút giật mình kinh ngạc ngồi dậy nhìn người đang không ngừng thất thần hô kia; thấy trong mắt y từng giọt từng giọt nước mắt chảy xuống rơi trên niệm giường, những giọt nước mắt rơi xuống vỡ tan như những đóa hoa nhỏ, làm ngài chấn động ngừng hết mọi động tác.
Rốt cục thấy y khống chế được như mình, nhưng.
.
.
.
.
.
ngài một chút cũng không cao hứng, ngược lại dâng lên tâm tình gần như hối hận.
Từ lúc chào đời tới nay, ngài lần đầu vì những chuyện mình làm ra mà thấy hối hận.
“Ta không cần.
.
.
.
.
.
Dừng tay.
.
.
.
.
.” Không phát hiện ngài đã ngưng hẳn động tác, Vệ Vô Du rốt cuộc chịu không nổi hết thảy cuộn mình khóc lên.
Y chịu đủ rồi! Chịu đủ rồi! Vì sao y phải thừa nhận tất cả? Vì sao phải mặc cho Phượng Huyên vũ nhục y như vậy? Vì sao y không thể phản kháng?
Rõ ràng là hận ngài như vậy, vì sao thân thể lại có phản ứng? Vì sao.
.
.
.
.
.
Vì sao y phản kháng không được sự ôn tồn của Phượng Huyên?
“Vô Du?”Phượng Huyên thử gọi một tiếng, chỉ thấy y không ngừng khóc, căn bản không nghe thấy thanh âm của mình.
Trầm mặc, ngài nhắm mắt lại, mở mắt ra lần nữa cơn giận đã nhường chỗ cho sự bình tĩnh; ngài vung tay lên lên, Xuân Minh cùng Thải Duyệt lập tức thở ra lui xuống.
“Vô Du.” Ngài lần nữa nghiêng người xuống, nhẹ nhàng cởi bỏ vạt áo trói chặt hai tay y, khẽ vỗ về ôn nhu kêu gọi, “Vô Du, không có việc gì.”
“Không cần.
.
.
.
.
.
Không cần.
.
.
.
.
.”Tựa như không nghe thấy lời ngài, Vệ Vô Du không ngừng mà thấp giọng khóc, thần trí hỗn loạn ngay cả việc Phượng Huyên đã đuổi cung nhân cũng chưa phát hiện.
Phượng Huyên phát ra tiếng than nhẹ vô lực, kéo áo khoác cái khoác lên thần hình xích lõa đang khóc kia, ôm cả Vệ Vô Du với tư thái nghiêng người cuộn mình kia vào lòng.
“Không có việc gì, không có việc gì .” Ngài ôm thân thể đang cuộn mình, khóc đến run rẩy kia, có chút ngây ngốc ôn nhu nhẹ vỗ nhẹ hống; đáy lòng vì dày đặc luyến tiếc mà đớn đau, tức giận đã sớm ở biến mất vô tung trong tiếng khóc rống của y.
Ngay từ đầu ngài chỉ nghĩ thương tổn y, muốn thấy y bị thương thậm chí khóc, muốn tra tấn đến khi y thương tổn khắp nơi.
.
.
.
.
.
Nhưng, một khi thấy y khóc thành như vậy, ngài mới phát hiện hành vi khi tức giận hồ đồ mình làm ra là cỡ nào ngu xuẩn.
Cũng thế, Ngài nhận, nhận vậy! Không chỉ một mà liên tiếp bại bởi người này, không thể hoàn toàn ngoan tuyệt, cũng vô pháp chịu đựng y hờ hững, không thể nhận vậy còn có thể làm gì?
“Ta không cần như vậy.
.
.
.
.
.” Vệ Vô Du dùng thanh âm nghẹn ngào, đứt quãng như thất thần nỉ non khóc nức nở nói: “Ta không cần.
.
.
.
.
.
Ngươi không thể như vậy.
.
.
.
.
.”
Nếu phần ôn nhu kia của ngài là thật, vậy vì sao ngài không chỉ một, mà liên tiếp ba lần nhục nhã y?
Phượng Huyên thủy chung là duy ngã độc tôn cùng ích kỷ, ngài căn bản chỉ xem y là một nam sủng ti tiện.
Những lời ngài nói căn bản không phải thật tâm, căn bản không phải thật tâm, không phải thật tâm.
.
.
.
.
.
chỉ là xem y như một vật thay thế.
“Là ta giận đến hồ đồ, sau này sẽ không thế nữa.” Phượng Huyên thấp giọng hống , tay không ngừng trấn an vuốt ve đầu vai run rẩy của y.
Sau một lúc lâu mới nói nhỏ: “Là ta sai.”
Hình như ngài giải thích có tác dụng, người đưa lưng vào lòng ngài không còn thút thít nữa, nhưng nước mắt ủy khuất lại không ngừng được, không ngừng lã chã chảy xuống, nhiễm ướt vạt áo của Phượng Huyên.
“Ta hận ngươi.” Đôi môi nức nở, tạm dừng khóc mà hư nhuyễn thốt ra những lời này .
Y chưa từng hận một ai như thế.
Hận ngài cưỡng bức áp bách, hận ngài làm nhục, hận ngài đoạt lấy hết thảy.
.
.
.
.
.
Làm nhân sinh của y hoàn toàn bị phá hủy, làm y mất đi hết thảy mà một nam tử nên có.
Hận nhất ngài giả ý ôn tồn, nhưng hơn cả hận y đã từng có một ý niệm khuất phục cùng khát cầu yếu ớt.
Phượng Huyên như chấn động, bàn tay đang vỗ về an ủi dừng lại, thấp giọng trả lời: “Ta biết.”
Từ cái buổi sáng sau ngày đầu tiên ngài muốn y, ngài đã đọc được hận ý trong mắt y.
.
.
.
.
.
Chính là, ngài lại không cho rằng hận ý đó chẳng là gì, cũng không từng để ý đến nó.
Trước khi kế vị ngài ở trong cung là cái gai trong mắt vô số người, người hận ngài tự nhiên cũng không ít, nhưng, những người đó sau khi ngài đăng cơ thì chuyển thành thuận theo, a dua nịnh nọt; cho nên ngài vẫn cho rằng, hận không phải là thứ gì đặc biệt đáng để ngài bận tâm.
Hiện tại, ngài lại vì một câu hận của y mà.
.
.
.
.
.
Thu tâm.
” Ta không hề muốn những thứ ngươi ban thưởng.” Vệ Vô Du hình như không nghe thấy ngài trả lời, vẫn như cũ tự cố mục bản thân mờ mịt nhìn phía trước thì thào tự nói.
Mượn cái tên sủng ái càng ban thưởng cho y, y lại càng thấy khuất nhục.
Y không muốn tự thấy mình như một kẻ dùng thân thể đề đổi lấy vinh hoa phú quý, bởi vì y căn bản không cần vinh hoa phú quý, cũng không cần ngài sủng ái.
“Ta biết.” Phượng Huyên vươn tay lau đi nước mắt, thuận tay vuốt lại những sợi tóc hỗn độn trên mặt y, thần sắc có chút phức tạp.
Ngài nâng người lên, cúi đầu muốn tựa như dĩ vãng hôn mắt y, lại bị Vệ Vô Du giãy dụa tránh đi.
“Đừng chạm vào ta.
.
.
.
.
.” Thanh âm y nghẹn ngào, nghiêng đầu mệt mỏi nhắm mắt lại, “Đã đủ rồi.
.
.
.
.
.
Ta không phải đồ vật của ngươi, không phải đồ chơi của ngươi.”
Đã muốn đủ rồi.
.
.
.
.
.
Đủ rồi, cho dù ngài muốn nổi giận y cũng không quản nữa, Phượng Huyên muốn thế nào thì thế đó đi! Y không muốn nhịn nhục chịu đựng hết thảy nữa, cùng lắm thì, bồi một cái mệnh của mình mà thôi.
Y là một con người, không phải cỏ rác mà có thể tùy ý chà đạp!
“Trẫm.
.
.
.
.
.” Phượng Huyên vì nỗi tự thương cảm mình trong lời y mà sợ hãi, ôm cánh tay y siết chặt lại mà nhẹ giọng nói: “Ta không xem ngươi như một thứ đồ chơi.”
Ngài quả thật từng có ý niệm xem y như con mồi, cũng từng xem y thành một trong những phi thiếp của mình; nhưng nếu ngài chỉ xem Vệ Vô Du là một thứ đồ chơi, thì sao ngài phải vì y mà hao tốn nhiều tâm tư như thế? Không chỉ một mà nhiều lần nhượng bộ thỏa hiệp?
“Như vậy, cũng chỉ là một nam sủng thôi.” Nghe ngài nói thế, Vệ Vô Du tâm lãnh nở nụ cười tự giễu.
Buông xuống hết thảy mọi thứ, y đã có thể bình thản nói ra suy nghĩ của mình – y chỉ là một nam sủng, một thứ tùy thời đều có thể bị vứt bỏ.
“Vô Du!” Nôn nóng khó nhịn dần tăng lên trong ngực, Phượng Huyên nhịn không được kéo thân hình y qua, đặt dưới thân mình kềm nén lửa giận hỏi: ” Đến cuối cùng ngươi muốn cái gì?”
Phải! Ngài xem y như nam sủng của mình, nhưng thế thì đã sao? Chỉ cần y thuận theo ở lại cạnh ngài, ngài có thể cho y hết thảy mọi thứ trên thế gian, như vậy còn chưa được? Như vậy còn chưa đủ sao?
“Ta?” Nghe ngài hỏi thế, Vệ Vô Du cười khẽ; ngữ khí như nén giận, lại như dẫn theo ý vị buông tha cho mọi thứ nhắm mắt lại sâu kín mở miệng: “Ta không cần.
.
.
.
.
.
Cái gì cũng không cần.
Quan chức, ban tứ phong thưởng.
.
.
.
.
.
Tất cả đều trả lại cho ngươi, xin ngươi.
.
.
.
.
.
Thả ta.”
Rốt cục cũng đã thốt ra.
.
.
.
.
.
y nhắm hai mắt lại, trong lòng luôn thấy vô lực giờ phút này lại nhẹ nhàng thở ra.
Điều này phải chăng đại biểu, mọi thứ cuối cùng đã đến lúc phải chấm dứt? Y không cần nhẫn nhịn nữa, không cần lúc nào cũng suy nghĩ Phượng Huyên muốn làm cái gì, không cần gượng ép bản thân phải thuận theo, phải làm một con búp bê gỗ không ý chí, để mặc mọi người tùy ý đùa nghịch vui chơi.
Rốt cục, mọi thứ có thể chấm dứt rồi sao?
Phượng Huyên thân hình chấn động, tay như vì nhẫn nại mà nắm thành quyền rồi lại buông ra, “Không.”
“Ngươi chẳng qua là muốn tìm một đôi mắt thôi.” Nghe ngài trả lời, Vệ Vô Du không có nửa điểm kinh ngạc, lấy ánh mắt ‘sớm biết rằng ngài sẽ trả lời như vậy’ mà hờ hững nhìn ngài, “Lấy quyền thế năng lực của ngài, sẽ tìm được người càng giống hơn, vị tất nhất định phải chấp nhất một nam tử như ta, không phải sao?”
Thái độ lạnh lùng kiên quyết như thế, làm ngực Phượng Huyên bỗng dưng nghẹn lại.
Không phải, không phải như vậy! Vệ Vô Du là bất đồng, y bất đồng với phi thiếp của ngài, bất đồng với tất cả những người mà dĩ vàng ngài từng sủng hạnh, y không phải.
.
.
.
.
.
không phải có thể dễ dàng bị thay thế như thế!
“Ta chỉ cần ngươi!” Phượng Huyên tuy có chút nôn nóng, nhưng không thiếu khí phách nói.
“Chỉ cần?”Vệ Vô Du lạnh lùng cười nhạo, đôi mắt vẫn băng lãnh như cũ, “Hoàng Thượng nói quá lời, Vô Du làm sao dám so sánh với hậu cung ba ngàn giai lệ?”
Dù sao những lời này Phượng Huyên cũng sẽ nói với bất cứ ai, y rất tự hiểu bản thân, y chẳng qua chỉ là một phần trong muôn vàn sủng ái của ngài, làm sao dám có được cái gọi là ‘chỉ cần’?
“Ngươi khác!” Ngài vội vàng luống cuống giải thích, nhưng chỉ có thể không ngừng lặp lại: “Ngươi khác các nàng.
.
.
.
.
.
ngươi khác.”
Khác? A, lại là vì đôi mắt này sao.
.
.
.
.
.
Vệ Vô Du trong lòng cười nhạo một tiếng, bất vi sở động mở miệng: “Nếu thật muốn như thế, thì móc đôi mắt này của ta đi.”
“Ngươi –”Phượng Huyên bỗng dưng chấn động, kinh ngạc nhìn sâu vào đôi mắt đang nhìn thẳng mình, nhưng thứ ngài thấy chỉ là một mảnh tịnh thủy, vô phong vô ba, không chút gợn nhiễm.
“Hoặc, trực tiếp ban chết cho ta, như vậy hết thảy sẽ thuộc về ngươi .” Không nhìn đầu ngài đang dao động, Vệ Vô Du vẫn như cũ lãnh khốc nhìn thẳng ngài.
Những lời này lệnh Phượng Huyên bỗng nhiên sinh ra một tình tự không biết nên làm thế nào mới đúng, chỉ có thể thất thần nhìn người dưới thân, muốn tìm kiếm dù chỉ là chút ít tình tự trong cặp mắt không chút vấy nhiễm kia.
Nhưng, khi cặp mắt kia nhìn ngài, lại không hề tồn tại ngài! Tựa hồ như năm đó, mẫu thân dùng cặp mắt trống rỗng không tồn tại thứ gì mà nhìn ngài, vứt bỏ hết thảy, buông tha tất cả, vô ái vô dục.
.
.
.
.
.
Không! Ngài không thể chịu thêm một lần nữa, không thể!
Phượng Huyên ngực phập phồng bất định, hay tay chống bên người Vệ Vô Du nắm chặt thành quyền đè sâu xuống đệm giường, chăm chú không rời nhìn kỹ đôi phượng mâu nọ.
Ngài rõ ràng có được người kia, nhưng vì sao vẫn không chiếm được gì cả? Vì sao ngài có được hết thảy, lại bắt không được người dưới thân mình này? Vì sao không có được tâm y?
“Trừ bỏ hận ta, ngươi thật sự không còn ý nghĩ gì khác nữa sao?” Sau một lúc, Phượng Huyên rốt cục từ suy nghĩ hỗn độn nói, hy vọng có được chút cơ hội: “Ta, thật sự chưa từng đối tốt với ngươi sao? Vô Du.”
Người dưới thân hơi chấn động, trong mắt một tia ánh sáng nhu hòa mỏng manh hiện ra; tựa như mây đen dần tan đi, Phượng Huyên nhanh chóng bắt lấy mạt cảm xúc ấy, dụng tâm thu vào đáy mắt mình.
“Có đúng không?” Ngài khó nén được tình cảm của mình mà vuốt ve khuôn mặt kia, nét bối rối từ tận đáy lòng nháy mắt tan biến, lưu lại chỉ còn sự chắc chắn mãnh liệt, “Ngươi hận ta, nhưng không chán ghét ta đúng không?”
Vệ Vô Du trừng mắt chấn động, nhắm mắt mím môi trầm mặc không nói gì; biểu tình trên mặt lại che dấu không được sự hoảng hốt cùng chua sót khi nghe được một lời kia.
Nếu ngài chưa từng đối tốt với y, vậy thì, y sao có thể rơi vào mê võng? Nhưng y không nên có mê võng, không nên có cảm giác gì, chỉ có thể buộc chính mình không ngừng thốt ra– y hận Phượng Huyên, chỉ có hận, không có cái khác.
Nếu thừa nhận phần lưu luyến rung động kia, y không biết bản thân đến tột cùng sẽ thành thế nào.
“Vô Du.
.
.
.
.
.”Thấy vẻ mặt của y, Phượng Huyên khẽ hôn hôn đỉnh đầu y, ôn nhu mở miệng: “Ta không thể giết ngươi, nhưng ta tuyệt không thả ngươi.”
Không giết y, nhưng sẽ không buông y.
Bởi vì ngài điên cuồng muốn người này, dù đạp đổ hết mọi thứ, cũng muốn có được tâm y – khuynh tẫn hết tất cả, chỉ cần có thể lưu y lại!
“Lưu lại.” Phượng Huyên thấp giọng nói xong hôn lên lọn tóc mai của y, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ thì thào không ngừng thốt ra: “Lưu lại.
.
.
.
.
.
đừng rời đi.”
Đối với việc ngài ôn nhu thỉnh cầu, Vệ Vô Du chỉ giữ trầm mặc, ngay cả Phượng Huyên lần thứ hai đưa y ôm vào lòng cũng không phản kháng; bên tai vang lên nhịp đập quen thuộc cùng nhiệt độ cơ thể ấm áp vây quanh, khiến y không biết mình nên làm gì mới tốt.
“Ngươi biết rõ ta hận ngươi mà.
.
.
.
.
.” Y thấp giọng hỏi, ngữ khí có chút vô lực mờ mịt, “Vì sao còn muốn giữ ta lại?”
Y không phải thứ trân bảo độc nhất vô nhị, không phải Phượng Huyên tùy thời đều có thể tìm được người thay thế sao?
“Không sao cả!” Cánh tay Phượng Huyên siết chặt, thấp giọng chấp nhất nói: “Ta không cần, cho dù ngươi hận ta cũng thế, ta muốn ngươi cả đời đều ở lại cạnh ta.”
Cho dù hận cũng không buông tay? Nghe một câu ích kỷ như thế của ngài, Vệ Vô Du không còn biết phải trả lời cái gì.
Thứ y muốn vốn chính là như thế a.
Nhưng y sao có thể yêu cầu một nam nhân vốn quen duy ngã độc tôn buông tha cho ích kỷ? Trong lòng ngài chỉ biết có thứ mình muốn, căn bản sẽ không quản những thứ khác.
.
.
.
.
.
Phượng Huyên, chính là một nam nhân ích kỷ tàn nhẫn, rồi lại có thể ôn nhu làm cho người khác mất hồn như vậy.
Nhưng thứ nên nói đã nói hết, y không còn biết phải nói gì, làm gì nữa.
Y trầm mặc, im lặng tựa vào trong khuỷu tay hữu lực của nam nhân nọ mệt mỏi nhắm mắt lại.
Mệt mỏi quá.
.
.
.
.
.
Vì sao đến tận tình trạng như bây giờ, mà y vẫn không thể giãy khỏi vòng tay ôm ấp của người kia? Chẳng lẽ mãi mãi y chỉ có thể bị trói buộc thế này?
“Ở lại cạnh ta đi.” Phượng Huyên nỉ non bên tai y, một thanh âm thanh nhu như sợi tơ tầng tầng vây quanh, quấn chặt lấy y, “Ngươi là người của ta.
.
.
.
.
.
từ ánh mắt đầu tiên buổi đầu sơ ngộ, ngươi đã nhất định là của ta, không ai có thể thay đổi!”
Ngài còn có thời gian.
.
.
.
.
.
Chỉ cần có thể giữ người này lại bên cạnh, một ngày nào đó mọi thứ của y sẽ là của ngài!
Vệ Vô Du chấn động, không nói gì, kèm theo là một tiếng thở dài thật nhẹ, đáy lòng gợn lên một mạt cười khổ.
Hoặc là thật sự giống như lời ngài nói, từ ánh mắt đầu tiên buổi đầu sơ ngộ, đã nhất định y cùng ngài sẽ dây dưa cả đời.
Nhưng tại trong lòng nam nhân này, y hoàn toàn nhìn không thấy tương lai mình cuối cùng sẽ ra sao, càng không biết bản thân sẽ biến thành bộ dáng gì; thứ duy nhất y có thể biết, chỉ là — có lẽ cả đời y, cũng sẽ không thể trốn khỏi sự cầm giữ của đôi tay ấy.
Hết đệ thập chương
(‘*.Toàn văn hoàn.*’)
Thân tặng cho những người đã theo dõi và yêu thích bộ > trên Ngân Nguyệt Các
142 Đăng bởi: admin