Tướng Quân À Chàng Gả Cho Ta Đi


Yun Phong nâng tay Lưu Khắc Huân đang cầm ly rượu lên, bắt buộc hắn phải uống ly rượu ấy.

Chầm chậm vén tấm khăn che mặt lên.

Một ly rượu chắc sẽ không chết đâu hả? Yun Phong cũng sẽ không giết người trước mặt Nữ vương: Lưu Khắc Huân nghĩ.
Rượu đã đưa đến miệng thì bị người ngăn lại.

Còn nguyên nhân vì sao thì phải quay lại trước đó bằng thời gian uống một chén trà.
Tư Uyển lúc nãy vẫn đang bị đám thiếu niên đó vây lấy, hết người này đến người khác mời rượu.
Một người trong số họ nũng nịu nói.
Nữ lang~, người ta ở cạnh ngài mà tâm của ngài không hề đặt lên người ta một chút nào.

Người ta giận đó nha~.
Đúng vậy đó.

Hay là tâm người đã có ai rồi?
Tư Uyển ảo não nói nhìn về một hướng.
Haizz, không thể trách ta được.

Yun tướng quân cứ nhìn chầm chầm nam nhân nhà ta nên...

Nhìn theo hướng mắt của Tư Uyển, đám thiếu niên thấy quả thật Yun Phong đang tiếp cận Lưu Khắc Huân.
Người nam nhân đó chắc là ái nhân trong lòng nữ lang rồi.

Nếu ta giúp nữ lang thì người báo đáp ta thế nào? Một thiếu niên trong đó nói.
Ngươi muốn gì?
...
Sau cuộc nói chuyện đó mới có khung cảnh Yun tướng quân bị một đám thiếu niên bao vây.
Hất ly rượu mà Yun Phong vừa rót đi.
Cô ta vẫn chưa làm gì người đúng không? Tư Uyển lo lắng nhỏ giọng hỏi.
Thấy người ta lo lắng cho mình như vậy, trong lòng Lưu Khắc Huân cảm thấy có chút vui vẻ.

Hắn hơi mỉm cười, lắc đầu nói.
Không, vẫn chưa kịp làm gì thì nữ lang đã đến.
Hai chữ nữ lang Tư Uyển đã nghe rất nhiều lần, nhưng sao hôm nay có chút đặc biệt thì phải, tim cũng đập nhanh hơn bình thường.
Vậy sao.
Lại nhớ Yun Phong, Tư Uyển khó chịu nói.
Phải dùng mấy hộp phấn hương đặc biệt mới có thể bọn họ giúp kéo Yun Phong đi...
Khi bọn họ nghĩ đã thoát được thì cũng phải nhớ một điều, Yun Phong có thể đứng ở vị trí hiện tại thì sao có thể dễ dàng đối phó như vậy.
Lưu nữ lang cũng ở đây sao?
Yun Phong thoát khỏi đám người vây lấy mình, bước đến nói.
Vừa nãy định uống cùng ngươi nhưng bị bọn họ làm phiền.

Ngươi không ngại uống thêm một ly với ta chứ?
Không để Lưu Khắc Huân trả lời, Yun Phong đã rót rượu.
Nào, cạn.
Không uống thì...
Thấy vậy Tư Uyển đành làm liều ngăn lại.
Tướng quân xin thứ lỗi.

Không biết Tư Uyển có thể thay A Huân uống ly rượu này hay không?
Hửm, chỉ là uống thêm một ly rượu, ngươi sợ hắn sẽ say sao?
Tư Uyển mỉm cười, tỏ ra áy náy.
Đúng là sẽ say.

Không dấu gì tướng quân, A Huân chỉ cần uống quá một ly rượu thôi là sẽ say đến không biết trời trăng gì.
Có chuyện như thế nữa sao? Đúng là đáng tiếc, nếu vậy thì ngươi uống thay hắn ly rượu này đi.


Yun Phong có chút không vui nhưng vẫn đồng ý với thỉnh cầu của Tư Uyển.
Tất nhiên phải uống rồi, không thể phụ tấm lòng của tướng quân được.
Tư Uyển uống xong, Yun Phong định rót thêm thì bị nữ vương gọi đi.
Bây giờ ói ra còn kịp không? Yun Phong đi rồi, Lưu Khắc Huân lo lắng hỏi.
*Cười gượng* có khi chúng ta lo xa thôi, người đừng quá lo.
Được một lúc vẫn không thấy gì thì Lưu Khắc Huân cũng yên tâm phần nào.

Đột nhiên, Tư Uyển dựa vào vai Lưu Khắc Huân làm hắn không dám cử động.
Chóng mặt quá~.
Sao mới đó đã say rồi, không lẽ là ly rượu đó: Lưu Khắc Huân nghĩ.
Kéo Tư Uyển ra một góc của hoa viên gần đó để cô ấy tỉnh rượu.

Bước đi thì lảo đảo mà còn cố tự đi, suýt chút nữa là đâm đầu vào gốc cây.
Ngồi xuống đây trước đã.
Ta không có say.
Cười đến ngốc như vậy mà không say, chắc cũng chỉ có mình ngươi mới làm được vậy.

Ly rượu đó mạnh vậy sao, chỉ trong chốc lát đã trở nên như vậy rồi.
Ở hoa viên cũng không phải có hai người họ.

Có tiếng người nói chuyện ở cách đó không xa.
Lưu Khắc Huân và Tư Uyển ló đầu ra hóng hớt.
Người đó sao quen vậy~?
Là vị đại nhân ngồi diện đó.
À, nhớ ra rồi, cô ấy là Đại công chúa~.

Vậy ngươi nhận ra người bên cạnh cô ấy không?
Tư Uyển nheo đôi mắt lèm nhèm vì say.
Ừm, con trai Hộ bộ thượng thư đại nhân, lúc nãy có giới thiệu với ta~.
Hắn lúc nãy cứ nhìn chầm chầm ta, lúc mời rượu còn vuốt tay ta nữa~.
Nhớ đến Tư Uyển lại sởn gai ốc, cảm giác người ta muốn ăn tươi mình vậy.
Hắn chắc không định làm gì Đại công chúa chứ? Tư Uyển quay đầu hỏi Lưu Khắc Huân đứng sau lưng mình.
Ừ...ta...
Mặt Tư Uyển kề sát như vậy, hơi thở mang theo men rượu làm người ta cũng muốn say theo.
Người sao mà mặt người đỏ vậy, còn nóng nữa?
Tư Uyển đưa tay chạm vào mặt Lưu Khắc Huân, một tay còn lại thì chạm mặt mình.
Nhiệt độ gần giống nhau: Tư Uyển nghĩ.
Hay là A Huân lén uống rượu.
Bàn tay mang chút hơi lạnh nhưng khi tiếp xúc da thịt, Lưu Khắc Huân lại cảm thấy như sắp bỏng đến nơi.
Kéo tay Tư Uyển ra, Lưu Khắc Huân không tự nhiên nói.
Đừng sờ nữa.

Tên kia định kéo Đại công chúa đi...
Con ma men nào đó chưa nghe hết câu đã vội chạy ra, Lưu Khắc Huân không kéo lại kịp.
Cẩn thận, cẩn thận, coi chừng ngã đó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận