"Thật to gan!"
Văn Đức Điện, thái giám Lưu Toàn chân quỳ dưới đất, cẩn thận nhặt lên tấu chương hoàng đế Mộ Dung Tu vứt xuống, lông mày cũng không dám nâng lên:
"Hoàng thượng bớt giận dữ, tránh tổn hại thân thể."
Hắn hầu hạ hoàng thượng được năm sáu năm, thật lâu rồi không thấy hoàng thượng nổi giận như vậy.
Hôm nay là làm sao đây?
Lưu Toàn thầm nghĩ trong lòng, thời điểm nhặt tấu chương có liếc mắt một cái, trong lòng thầm kêu một tiếng Phật.
Mộ Dung Tu sắc mặt trầm ngâm ngồi trên long ỷ, bàn tay có khớp xương nắm chặt viết mực, khớp xương có chút trắng vì dùng sức, hồi lâu mới nặng nề phê vài câu.
Phê xong, sắc mặt Mộ Dung Tử càng kém hơn.
Lưu Toàn đang hồi hộp, tự nhiên có tiếng gõ cửa: "Hoàng thượng, Yến tướng quân tới."
Mộ Dung Tu sắc mặt biến hóa, nhìn Lưu Toàn một cách ẩn ý.
Lão thái giám cụp mi xuống, bộ dạng việc gì cũng không liên quan đến mình.
Yến Trường Thanh bước vào điện, hô vạn tuế, quỳ lạy hành lễ.
Còn chưa kịp đứng lên, Yến Trường Thanh cảm thấy hơi hoa mắt, bị người ta ôm vào lòng.
Yến Trường Thanh nhẹ nhàng vỗ lưng người nọ:
"Hoàng thượng, không hợp lễ nghi."
"Lễ nghi không hợp cái gì, chỉ có hai chúng ta thôi, ai dám nói lung tung, lôi ra ngoài chém."
Yến Trường Thanh nhướng mày.
Đã hơn hai năm không gặp, vị hoàng đế trẻ tuổi trước càng có vẻ trưởng thành và già dặn hơn.
Nét trẻ con trên gương mặt đã dần vơi đi, dần trở thành một vị hoàng đế kiên định và trầm lặng, mắt và lông mày đầy thần thái của một bậc đế vương.
Hắn cũng không nhớ nổi, "em trai nhỏ" suốt ngày chạy theo hắn ngày xưa kia là thế nào.
Các cung nữ và thái giám ở bên đã dọn một bữa tiệc thịnh soạn: Rượu nhân sâm, canh ba ba và rắn bổ, canh phổi lợn Bletilla striata, đương quy gà đen nấu, huyết lợn và hải sâm.
Tất cả đều là đồ ăn bổ dưỡng.
Yến Trường Thanh:......!
"Hoàng Thượng, thần lần này xuất chinh, không bị thương."
"Không bị thương cũng phải bổ!" Mộ Dung Tu không nhịn được bỏ một miếng gà vào bát của Yến Trường Thanh, than thở: "Đồ đàn ông mọi rợ chết tiệt, ở đại điện mà cũng dám giương oai với ta."
Nếu không phải vì đá Tuyết Sơn, hắn đã sớm ném tên hoàng tử Đông Vân dám ngang nhiên khiêu khích kia vào ngục thất rồi.
Yến Trường Thanh vừa nhấc đầu, bỗng nhiên cảm thấy vừa rồi trong nháy mắt, ánh mắt của Mộ Dung Tu luôn ôn nhu hiện lên tia tàn nhẫn.
Nhất định là hoa mắt rồi.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Diêm Trường Thanh đặt bát đũa xuống, vẻ mặt nghiêm túc: "Đây là lần đầu tiên Đông Vân xuất khẩu lượng lớn đá Tuyết Sơn, thần nguyện nhẫn nhịn Đông Vân bọn họ, hoàng thượng cũng phải nhẫn nhịn."
Mộ Dung Tu hơi sửng sốt: "Trường Thanh ca ca, ngươi đã biết rồi sao?"
Yến Trường Thanh liếc xéo qua xấp án thư xếp ngay ngắn sau tắm bình phong Thanh Long.
Trên thực tế, trước khi rời khỏi đại điện, hắn đã biết nhị hoàng tử vô pháp vô thiên kia của Đông Vân đang nhắm vào hắn, muốn hắn tới làm sứ giả giao dịch đá Tuyết Sơn.
Xem ra vị hoàng tử này vẫn còn ghi thù vụ mũi tên bên ngoài doanh trại Bắc Vanh kia, chuyện làm sứ giả này, nhất định không dễ làm.
Nhưng mà vì Diêm quốc, hắn đầu rơi máu chảy cũng không tiếc, chưa nói đến việc vị hoàng tử kia làm khó.
Yến Trường Thanh cười khinh, nhưng hắn không biết rằng hắn đẹp trai, nụ cười tự tin khinh thường này làm hắn càng thêm quyến rũ mê người.
Mộ Dung tu nhất thời có chút ngây ngốc.
Ngoài cửa rồi lại vang lên tiếng đập cửa.
Thì ra là tiểu thái giám trong cung, tay cầm bảng tên của các phi tần, chờ hoàng thượng chọn người thị tẩm.
Mộ Dung Tu đẩy bảng tên đi: "Đêm may trẫm không đi đâu hết, đem tẩm cung của trẫm dọn dẹp sạch sẽ đi ——" Hắn cười tủm tỉm quay đầu nhìn Yến Trường Thanh: "Ca ca, dù sao thì phủ tướng quân của ngươi cũng vườn không nhà trống, không bằng đêm nay ngươi ở đây đi, bàn về chuyện trong quân doanh.
Giống như khi còn nhỏ như vậy."
Giống như khi còn nhỏ như vậy.
Yến Trường Thanh đột nhiên nghĩ đến hơn mười năm trước.
Khi đó hắn vẫn còn rất bé, phụ thân tử trận, mẫu thân đi theo phụ thân.
Vua đời trước thương hại hắn mồ côi, đặc biệt mang hắn nhập vào hậu cung, đưa cho Nhàn quý phi nuôi nấng.
Nhàn quý phi đã có một đứa con trai, người đó là Mộ Dung Tu, Mộ Dung Tu so với hắn chỉ nhỏ hơn nửa tuổi, tuổi xấp xỉ nhau, thân như anh em ruột thịt.
Mộ Dung Tu năm đó còn có câu cửa miệng "Trương Thanh ca ca", vậy mà hiện giờ đã trở thành hoàng đế trên cơ vạn người.
Yến Trường Thanh thầm thở dài, bỗng sinh ra một cảm giác hoài niệm.
Chỉ là việc các tướng quân đã trưởng thành ở trong cung vào ban đêm là vi phạm lễ nghi.
Yến Trường Thanh kiên quyết từ chối, Mộ Dung Tu cũng chỉ có thể đáp ứng.
Chỉ là khi rời khỏi Văn Đức Điện, Yến Trường Thanh càng đi càng thấy choáng váng đầu óc, những chiếc đèn lồng trong cung xuất hiện bóng chồng bóng trước mắt.
Xem ra hôm nay uống hơi nhiều rồi, tựu lượng của hắn trước giờ luôn không tốt, miễn cưỡng bị Mộ Dung Tu rót cho mấy chén, liền không thắng được men rượu.
Kiên trì đi được đoạn ngắn, cuối cùng cơ thể nghiêng ngả té vào vòng tay của một người.
Người nọ mang theo mùi trầm hương đặc biệt của Ngự Thư phòng, Yến Trường Thanh chỉ nghĩ đó là tiểu thái giám hoàng thượng phải cho hắn, yếu ớt nói: "Đưa ta về." Rồi chìm vào giấc ngủ mỏng manh.
Đêm khuya.
Ngự Thư phòng thoang thoảng mùi trầm hương, Yến Trường Thanh quanh năm đóng quân ở biên giới, ngay cả trong giấc ngủ cũng hết sức cảnh giác, một tiếng động cũng không thoát khỏi tai hắn.
Tuy nhiên, đêm nay hắn ngủ vô cùng sâu, sâu đến mức không thể nhận thấy được động tĩnh xung quanh.
Mộ Dung Tu lặng lẽ đứng bên cạnh giường, ánh mắt không còn giả vờ trong sáng như ban ngày nữa, mà có chút phức tạp.
Bóng cây ngoài cửa sổ lơ lửng, chiếu vào khuôn mặt đang say ngủ của Yến Trường Thanh.
Nhìn bề ngoài hắn rất đẹp trai, sống mũi cao thanh tú, đuôi mắt dài, quai hàm tinh tế và cổ đẹp.
Xuống chút nữa, cổ áo tỉ mỉ che xương quai xanh và bờ ngực đẹp mê hồn, để lộ chiếc cổ trắng nõn khiêu gợi.
Mộ Dung Tu cảm thấy một ngọn lửa nhỏ bỗng cháy lên trong thân thể..
Cổ họng có chút khô.
Loại cảm giác này Mộ Dung Tu đã quá quen thuộc, vô số đêm khi nghĩ đến Yến Trường Thanh, ba ngàn mỹ nữ ở hậu cung cũng không ai có thể xua tan cảm giác này của hắn.
Hắn biết rõ loại khát vọng đối với Yến Trường Thanh này, càng bị đè nén sẽ ngày càng khao khát hơn.
Nhưng sau hai năm, cảm giác đêm nay của anh đã trở thành ngọn lửa trên thảo nguyên rồi.
Hắn đã đuổi tất cả gia nhân đi và đã lén cho thêm một lượng thuốc an thần vừa đủ vào bữa ăn của Yến Trường Khánh tối nay.
Thuốc này có lợi cho những người quanh năm làm việc vất vả và căng thẳng tinh thần.
Tuy nhiên nó cũng sẽ khiến người uống ngủ một giấc sâu tới mất đi ý thức.
Vì vậy, đêm nay, bất kể hắn làm gì, cũng sẽ không ai biết.
Ngoại trừ Yến Trường Thanh sau khi thức dậy vào ngày mai.
Trong đôi mắt trong veo này, Mộ Dung Tu là hoàng đế, là bạn, làm em trai của hắn.
Ngoài cái này ra thì không có gì khác.
Ngón tay run rẩy của Mộ Dung Tu nhẹ nhàng xoa xoa hàng mi dài và đôi môi mỏng của Yến Trường Thanh, sau đó lại di chuyển xuống, do dự một lát, vẫn là nên dừng lại.
Thở dài một tiếng, Mộ Dung Tu xoay người đi ra tẩm cung.
Đêm đông tuyết rơi, cành cây trong vườn cung điện phủ đầy tuyết, gió thổi xào xạc rơi xuống, giống như cây càng cua mà hai thiếu niên cùng nhau trồng bên ngoài cung điện của Hoàng hậu Tây An ngày ấy.
——————————————————
Một giấc ngủ rất ngọt ngào, nhưng Yến Trường Thanh vẫn quen giấc tỉnh dậy vào giờ mão(*).
Nhưng ngay khi vừa mở mắt, hắn đã vững chắc nhảy dựng lên.
Tại sao hắn lại ở Ngự Thư phòng thế này!
(*): từ 5h đến 7h sáng.
Nhưng những người xung quanh đều là một hỏi ba không biết.
Ngoài Ngự Thư phòng đã chuẩn bị sẵn một chiếc kiệu mềm mại để đưa hắn ra khỏi cung.
Cung nữ cung kính đưa cho hắn một chiếc danh thiếp, hóa ra là nhị hoàng tử của Đông Vân đang đến bàn chuyện đá Tuyết Sơn.
Là mình muốn mua đồ của họ, sao Đông Vân so với Yến quốc lại càng sốt ruột?
Nhìn xuống, lông mày dài của Yến Trường Thanh nhíu lại.
Địa điểm gặp mặt được viết trên danh thiếp bằng ba ký tự thật lớn.
Xuân Phong Quán.
Đây là quán nào?
Yến Trường Thanh hàng năm đóng quân ở biên giới, cho dù có về cũng chỉ bận việc công vụ.
Đối với phố lớn ngõ nhỏ cũng không quen thuộc.
Ngẫu nhiên nghe qua cũng chỉ có Hội quán Thương gia và Hội quán Địa phương, nhưng hắn chưa bao giờ nghe nói về Hội quán Xuân Phong.
Hỏi vài thị vệ bên cạnh, cũng vội vã lắc đầu.
Sau khi rời cung, Yến Trường Thanh không còn cách nào khác ngoài việc nhìn thấy một người giống người địa phương thì đi lên hỏi đường.
Tuy nhiên, dù là một người già có đôi mắt tốt bụng hay một người phụ nữ bồng con, khi nghe thấy câu "Hội quán Xuân Phong", nét mặt của ông ấy liền thay đổi, thay vì lắc đầu thở dài, ông ấy lại thổi râu, nhìn chằm chằm và gõ gậy, rồi che miệng cười: "Ayda, tiểu mỹ nhân cũng thật là biến thái."
Hỏi một hồi, chả biết phải làm sao.
quay đầu nhìn thấy mấy thị vệ đang đỏ mặt, bộ dạng muốn nói rồi lại thôi, muốn cười lại không dám cười, nói: " Rốt cuộc là ở đâu, nói!"
Một làn gió mát lướt qua lưng mấy tên thị vệ, không khỏi rùng mình.
Xuân Phong quán cũng không khó tìm, nó được mở ở một góc của con phố thịnh vượng nhất ở thành phố Thịnh An.
Một đôi câu đối được dán ở hai bên cửa, vế trên "Thiên hạ tam phân minh nguyệt đêm" vế dưới "Kinh thành mười dặm độ xuân phong", đặt ngang "Vui đến quên cả trời đất".
Ngoài cổng, một dãy thiếu nữ trang điểm tươi cười chào khách, vừa thấy có mấy thanh niên đột nhiên tiến đến gần cổng, nhất là người đứng giữa, đẹp trai như người từ tranh bước xuống, liền nháo nhào vây quanh.
Tú bà thậm chí ngựa quen đường cũ mà tiếp đón mấy thị vệ kia: "Mấy vị công tử lai tới rồi, lần này là chọn cô nương lần trước, hay ta chọn nhươi khác cho các ngươi?"
Yến Trường Thanh lui ra phía sau một bước, ngửa đầu nhìn lên bảng đỏ chữ vàng.
Không sai, là ba chữ Xuân Phong Quán to đùng.
Không nghĩ tới Xuân Phong quán vậy mà lại là thanh lâu.
Nhìn lại một vài thị vệ, chỉ thấy bọn họ hướng tú bà nháy mắt trong tuyệt vọng, đang bi các cô nương vây quanh, mỗi người đều là vẻ mặt đưa đám, suy nghĩ muốn chết cũng có..