Tướng Quân Đích Thê Xuyên Không


Hắn không cởi áo choàng mà ngồi ngay bên cạnh Vi Sinh Miểu.

“Không phải bảo nàng đừng tuỳ tiện tới nhà tìm ta sao?”

Giọng của nam nhân hơi trầm, lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn.

Vi Sinh Miểu rất tủi thân, nước mắt không kìm lại được, lã chã rơi: “Mọi chuyện không thuận lợi.”

“Làm sao? Một kẻ ngu ngốc như Tiết Đường cũng không đối phó được?”

Nghe vậy Vi Sinh Miểu càng thêm đau lòng: “Không phải, Tiết Đường thay đổi rồi.”

“Chú cháu Tư gia đang trên đường từ Bình Dương trở về.”

Vi Sinh Miểu chỉ muốn tìm chút an ủi, nào ngờ tin tức nam nhân mang tới còn khiến nàng ta hoảng loạn hơn: “Sao lại nhanh thế? Chẳng phải thời gian chịu tang của Tư gia Lão thái phó còn ba tháng nữa mới kết thúc sao?”

Nam nhân cũng chẳng bình tĩnh hơn là bao: “Tần Minh Nguyên mất tích lâu như vậy, có ảnh hưởng lớn tới triều đình.

Bệ hạ triệu Tư Nguy về kinh tiếp quản vị trí hỗ trợ, ổn định quan văn, đồng thời Tư Nguy là bạn tốt của Tần Minh Nguyên, có thể nói đôi lời với các võ tướng.

Tư Phương Vân và Tư Nguy luôn ở cùng nhau, mấy ngày nữa là về rồi, thế nên, sau này đừng đến nhà tìm ta nữa.”

Toàn thân Vi Sinh Miểu toát mồ hôi lạnh, tay chân như bị bỏ vào hầm băng.

Tư Phương Vân, chính thê của Hộ Bộ Thị lang, Nguyên Duy Minh, tức nam nhân trước mặt, xuất thân thư hương môn đệ.

Đại Kinh trải qua năm triều đại, dù là hoàng đế nào tại vị, Tư gia có ba vị Thủ phụ*, một vị Thái phó, là đệ nhất thế gia, người cầm quyền hiện tại là Tư Nguy, văn võ song toàn, thủ đoạn ghê gớm.

Tư Nguy là thúc thúc của Tư Phương Vân.

Hộ Bộ Thị lang, so với những thường dân thì đây là chức quan không nhỏ, nhưng đều nhờ Tư gia thì hắn mới có được ngày hôm nay.

Nguyên Duy Minh nuôi rất nhiều thê thiếp ở bên ngoài, dù xuất thân là kĩ nữ hay nữ tử của các gia đình thấp kém cũng không thoát khỏi bàn tay của hắn.

Vi Sinh Miểu sợ Tư Phương Vân, vì nàng ta cũng là một trong đám thê thiếp của Nguyên Duy Minh.

Nếu bị Tư Phương Vân phát hiện, không những không giữ được đứa con trong bụng mà còn có kết cục giống các tiểu thiếp khác, bị bán vào “lò tối”*, sống không bằng chết.

*lò tối: những lầu xanh bí mật.

Nhưng nếu có thể giữ được đứa trẻ, Nguyên Duy Minh có thể vì cần người thừa kế mà chăm sóc tốt cho mẹ con họ.

Nếu nàng ta may mắn, khi Tư Phương Vân chết rồi, nàng ta có thể vì lợi ích của con mà vào phủ làm thiếp thất cao quý.

Về việc tống tiền Tần gia, đó chỉ là kế sách mà nàng ta nghĩ ra khi nghe tin Tần Minh Nguyên mất tích.

Một mặt, nàng ta có thể kiếm được một khoản lớn.

Mặt khác, bằng cách xác nhận quan hệ với Tần Minh Nguyên, nàng ta có thể né tránh ánh mắt của Tư Phương Vân, thoát khỏi nguy hiểm.

Nhưng bây giờ nàng ta hối hận rồi, nếu thất bại, có lẽ nàng ta còn chết thảm hơn, Tiết Đường còn đáng sợ hơn Tư Phương Vân nhiều.

Vi Sinh Miểu nắm lấy ngoại bào của Nguyên Duy Minh, cầu xin: “Chàng đưa ta ra khỏi kinh thành đi, ta sẽ trốn ở thôn trấn nào đó nuôi dưỡng con của chúng ta.

Nguyên Duy Minh dứt khoát đáp: “Tần Minh Nguyên mất tích ở Bắc Cảnh, nơi đó ôn dịch hoành hành, hắn không có khả năng trở về đâu, nàng sợ gì chứ.

Mà chủ ý này của nàng rất hay.”

Nói đến đây, hắn bỗng nhiên thấy sốt ruột, gạt tay nàng ta ra: “Nàng sẽ không đến mức không đối phó nổi Tiết Đường đâu nhỉ? Một kẻ ngốc như vậy còn không xử lý được thì sau này nàng nuôi dạy con cái thế nào? Chi bằng bỏ nó đi càng sớm càng tốt.”

“Không, ta nghĩ Tiết Đường có vấn đề.”

Nguyên Duy Minh cởi mũ áo choàng, để lộ ra gương mặt toan tính và đôi mắt diều hâu: “Tiết Đường có vấn đề là chuyện bình thường, hoặc là nàng ta đã phát điên rồi, hoặc là cũng sắp phát điên, dù sao thì nàng ta càng có vấn đề, Tư Phương Vân càng không nghi ngờ chúng ta.”

“Hẳn là điên rồi.

Nàng ta không đập phá đồ đạc, cũng không đòi chém đòi giết ta, mà chuyển qua giết heo…”

Nguyên Duy Minh cười mỉa mai: “Có phải chuyện gì to tát đâu.

Tần gia muốn giữ thể diện.

Nếu Tần Minh Nguyên không trở về, nàng phải tin chắc đứa con trong bụng là cốt nhục của Tần Minh Nguyên.

Như vậy thì dù có nói thế nào, Tần gia cũng sẽ bảo vệ “cốt nhục duy nhất của Tần Minh Nguyên” trong bụng nàng, họ sẽ không cho phép Tiết Đường làm hại nàng.

Từ giờ trở đi, toàn bộ Tần gia sẽ là của nàng.”

“Nhưng nàng ta đã ép Tần Minh Thuỵ và Đoàn Cảnh Sơ giết heo trước mặt ta.”

“Tần tổng quản và ám vệ không quản sao?”
Vi Sinh Miểu nhớ đến “lòng huyết” mà Tiết Đường nói, bụng dạ lại cồn cào, nàng ta cố nhịn sự khó chịu, vừa khó vừa nói: “Hôm nay nàng ta cầm roi đến Kinh Triệu Phủ đánh Tần Minh Thuỵ và Đoàn Cảnh Sơ.

Cái roi to chừng này, nếu đánh lên ta, thì đứa con duy nhất của chàng không giữ nổi đâu…”

Vi Sinh Miểu càng khóc càng thương tâm.

Nàng ta cược rằng dù thế nào Nguyên Duy Minh cũng không bỏ con mình.

Hắn thành thân ba năm rồi nhưng vẫn chưa có con.

Tư Phương Vân không thể sinh con, những đứa trẻ trong bụng tiểu thiếp bên ngoài đều chết trong tay Tư Phương Vân.

Trong bụng nàng ta là huyết mạch duy nhất của Nguyên Duy Minh.

Thái độ của Nguyên Duy Minh hoà hoãn hơn hẳn, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, không tốt cho con đâu.

Nếu Tiết Đường đã đả thương Đoàn gia Nhị công tử thì ta sẽ nói chuyện này cho Đoàn Cảnh Thần biết.

Đợi Đoàn gia tìm đến cửa, Tiết Đường sẽ không còn tâm sức đối phó nàng nữa.”

Vi Sinh Miểu khóc một hồi, dịu dàng dỗ Nguyên Duy Minh nằm xuống cùng mình.



Tiết Đường đặt cuốn sách trong tay xuống, nhấp một ngụm trà cho nhuận họng, ngẩng đầu nhìn phu xe: “Chỉ vậy thôi à?”

Phu xe cung kính gật đầu: “Vâng.”

Tiết Đường vẫy vẫy tay, ý bảo hắn nhìn vào tờ giấy trên bàn: “Ta đã vẽ một sơ đồ mối quan hệ giữa các nhân vật ở kinh thành theo lời nha hoàn kể, ngươi thử nhìn giúp ta xem.

Nếu được, thì hãy cho ta biết đặc điểm của một vài nhân vật chủ chốt.”

Phu xe quan sát cẩn thận, thần sắc hơi phức tạp, hắn im lặng hồi lâu rồi bắt đầu cầm bút lên sửa chữa.

Nhìn hắn sửa chữa, lại nghe hắn giới thiệu, Tiết Đường càng thêm chắc chắn với nghi ngờ của mình, phu xe này không bình thường.

Đợi hắn sửa xong, Tiết Đường gật gật đầu: “Được rồi, Tần Lục, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”

Phu xe giật mình.

Chỉ có tướng quân mới nhớ tên hắn ta, sao phu nhân lại biết được?

Buổi tối, bên ngoài thư phòng của Tần Minh Nguyên, tất cả các ám vệ tụ tập lại trong sân.

Tần Lục phân tích tình hình hôm nay cho toàn bộ ám vệ.

“Hôm nay phu nhân giết heo, nhất tiễn song điêu, chẳng những dạy cho hai vị thiếu gia một bài học, còn doạ Vi Sinh Miểu kinh hãi một phen, giết heo dọa khỉ.

Vốn dĩ ta tưởng phu nhân lười để ý đến Vi Sinh Miểu, nhưng hoá ra nàng ấy đã có suy tính khác.

Đúng như phu nhân dự đoán, phía sau nữ nhân kia có người giật dây, không ngờ kẻ đó là Nguyên Duy Minh.”

Cuối cùng, Tần Lục không quên cảnh cáo mọi người: “Phu nhân đã thay đổi rồi.

Sau này các ngươi hãy cư xử khách khí và cẩn thận hơn.

Tướng quân mất tích đã lâu, chắc chắn đám chuột bọ kia sẽ có hành động.

Tất cả lấy lại tinh thần cho ta.”

Không sai, hắn chính là thủ lĩnh thực sự của đội ám vệ.

Đợi mọi người tản đi, hắn ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, để những suy tư phiêu dạt.

Năm đó, hắn bị thương nơi trọng yếu trên chiến trường, cả đời này không thể có con, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến khả năng chiến đấu của hắn.

Nhưng tướng quân nói ám vệ cần hắn hơn, tướng quân không muốn có các tranh chấp nội bộ nên điều chuyển hắn về đây.

Bề ngoài hắn là phu xe, thực tế lại là người giám sát, hắn có quyền sinh sát nếu phu nhân có hành động thái quá.

  
Hắn lấy ra một bức mật thư, trong đó ghi lại các lời nói và hành động của phu nhân trong thời gian gần đây, quản gia liên tục đề nghị tướng quân viết thư bỏ phu nhân, hắn vốn định gửi bức mật thư này đi.

Nhưng nghĩ đến hành động của Tiết Đường hôm nay, hắn quyết định đợi thêm xem sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui