“Đoàn Cảnh Sơ nói xấu đại ca ta trước, ta mới đánh hắn.
Hắn thì sao, phế rồi à? Tự mình nói không lại thì gọi mẹ tới sao?” Hoả khí của Tần Minh Thuỵ bốc lên, hắn ta nghiêm túc nói: “Ta đi gặp.”
Chuyện của hắn ta, để một nữ nhân ra mặt thay thì còn ra thể thống gì nữa.
“Đứng lại!”
Hắn ta tức giận, đang muốn xông lên đánh ba trăm hiệp thì nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Tiết Đường, dưới chân hắn ta như mọc rễ cây, đứng khựng lại, không thể động đậy.
Hắn ta chậm rãi quay đầu lại, nắm đấm siết chặt, nén giận giải thích: “Tẩu không biết đâu, Đoàn Lão thái thái này rất bênh vực con trai, còn không phân biệt phải trái, ỷ già cậy thế.
Tẩu mà ra đó, sẽ phải chịu thiệt thòi đấy.”
Tiết Đường đã quan sát toàn bộ phản ứng vừa rồi của Tần Minh Thuỵ.
Thiếu niên ấy mà, vẫn còn non nớt, chưa thể tự gánh vác trách nhiệm, nhưng có tinh thần đảm đương, biết phân biệt thân sơ, sau này được giáo dục cẩn thận thì tương lai sẽ thành tài.
Nàng vuốt nhẹ phần tóc bên thái dương, nói: “Vương ma ma, đi nói với Đoàn Lão thái thái rằng ta bị bệnh, đợi ta khỏi lại sẽ đến gặp mặt sau.”
Vương ma ma: “???”
Cứ trả lời như vậy sao?
Tiết Đường thấy bà ta đứng sững tại chỗ, liền nói: “Ngay cả môn hộ nho nhỏ cũng có quy củ riêng, chúng ta là phủ tướng quân, lẽ nào trước khi bái phỏng không cần gửi thiếp mời sao? Dù cả ngày ta chẳng có việc gì để làm, cũng không phải lúc nào cũng chờ sẵn để bà ấy gặp.
Bà ấy lớn tuổi thì sao? Người bà ấy đến gặp là chủ mẫu của Tần gia, là tướng quân phu nhân có địa vị cao hơn bà ấy, không phải vãn bối của Đoàn gia.
Tần gia không thể để bà ấy muốn làm gì thì làm.”
Mấy ngày nay, Tiết Đường không đọc sách bừa bãi.
Nàng đã hiểu rõ quy tắc lễ nghi của triều đại này, những lời nàng nói ra cũng rất tự tin.
Nghe nàng nói xong, mọi người xung quanh đều choáng váng.
Tần Minh Thuỵ còn như nhìn thấy bóng dáng năm xưa của chủ mẫu Tần gia đã khuất.
Bà ấy dù đứng trước mặt đương kim hoàng thượng cũng không hề run sợ.
Ánh mắt của bà ấy cũng y như thế này, không giận tự uy, nhìn đến ai là người đó chấn động, rất có phong phạm.
Tần Minh Thuỵ kìm nén nhiệt huyết sắp sôi trào khỏi trái tim kích động.
Tuy có một số việc cần để thời gian giải quyết, nhưng chuyện giữa hắn và Đoàn gia thì thời gian không giải quyết nổi.
Trì hoãn thêm mấy ngày, về sau cũng vẫn phải đối mặt.
Hắn họ nhẹ một tiếng: “Ta vẫn nên ra mặt thì hơn, tẩu như thế, sau này Đoàn gia sẽ quấy rầy tẩu.”
Tiết Đường nhìn Vương ma ma, chỉ nói ba chữ: “Đi trả lời.”
Vương ma ma cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lau mồ hôi trên trán rồi vội vàng chạy đến tiền viện.
Tiết Đường quay người, đi tới trước mặt Tần Minh Thuỵ, ngẩng cằm nhìn chàng thiếu niên cao hơn mình một cái đầu: “Đệ có trách nhiệm, thế là tốt.
Nhưng có một số chuyện, khi phát triển đến mức độ nhất định sẽ trở thành cuộc cạnh tranh giữa những người lớn, trẻ con không gánh vác được.”
Tần Minh Thuỵ nghẹn thở.
Hắn ta không phải trẻ con, nàng cũng mới chỉ hai mươi lăm thôi.
Đầu óc hắn ta cố nghĩ cách phản bác, nhưng chẳng nghĩ ra được gì, lời nói ra miệng lại là: “Ta không muốn bảo vệ tẩu.”
“Ừ, ta biết.”
Tiết Đường không muốn tranh cãi với hắn ta về chuyện vô nghĩa này, chỉ nhẹ nhàng đáp lại rồi vỗ vai hắn ta: “Ăn sáng chưa?”
Tần Minh Thuỵ bối rối.
Không phải, tẩu biết cái gì chứ?
Còn nữa, bàn tay đang đặt trên vai hắn ta là sao vậy?
Mối quan hệ giữa hắn ta và nàng không tốt đến thế đâu.
Hắn ta muốn quay người rời đi, không muốn nói chuyện với Tiết Đường, nhưng nhớ đến dáng vẻ lúc nàng nói “phải có quy củ” giống mẫu thân năm đó dạy dỗ bọn hắn, vô thức lắc đầu: “Chưa.”
Tiết Đường bảo Lục Nhuỵ: “Mang thức ăn lên đi.”
Lục Nhuỵ thoát khỏi trạng thái mơ mơ hồ hồ: “Vâng, vâng thưa phu nhân.”
Tần Minh Thuỵ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình ăn sáng cùng với Tiết Đường.
Bữa sáng rất đơn giản.
Có cháo trắng, bánh bao, và mấy món rau ăn kèm.
Tần Minh Thuỵ không tin vào mắt mình.
Nữ nhân này trước giờ luôn ăn uống xa hoa, đủ loại sơn hào hải vị, sao tự nhiên lại thanh thanh đạm đạm thế này?
“Tẩu, tẩu ăn cái này à?”
Tiết Đường thản nhiên đáp: “Ừ.
Ta muốn giảm cân.”
Lúc này, Thu Điệp vừa ra ngoài bước vào, nhìn thấy Tần Minh Thuỵ cũng ở đây, nàng ấy nhìn Tiết Đường, không biết có nên nói hay không.
Tiết Đường nói: “Nói đi, đều là người nhà cả, không cần kiêng kị.”
Thu Điệp đáp: “Phu nhân, Đoàn Cảnh Thần đã trả lời thiệp mà người bảo Tần tổng quản gửi rồi, nói rằng chiều ngày kia sẽ đến.”
Tần Minh Thuỵ vừa cắn một miếng bánh bao, suýt thì nghẹn: “Đoàn Cảnh Thần? Tẩu mời hắn đến nhà? Hắn đồng ý đến?”
“Ta bảo Tần tổng quản đến nói với hắn, là ta đánh Đoàn Cảnh Sơ.
Dù là đến trút giận, thì hắn cũng sẽ đến.”
Tần Minh Thuỵ sắp nhảy dựng lên: “Không phải chứ, sao tẩu lại nhận về mình, như vậy không phải là tự chuốc lấy phiền phức sao? Chẳng trách Đoàn Lão thái thái lại tìm tới cửa.”
“Không giống đâu.
Có lẽ Đoàn Lão thái thái còn chưa biết chân tướng.”
Sớm hay muộn cũng sẽ biết, có khác gì sao?
Tần Minh Thuỵ cảm thấy không phải mình bị ngốc thì là Tiết Đường phát điên rồi, nếu không thì hắn ta không hiểu tại sao Tiết Đường lại làm như vậy.
Tiết Đường nhìn ra sự sốt ruột và bối rối của Tần Minh Thuỵ, từ từ giải thích: “Thứ nhất, để giải quyết vấn đề, không chỉ cần đối mặt với vấn đề, mà còn phải tìm đúng người.
Đoàn Cảnh Thần có thể chấp chưởng Đoàn gia, chứng tỏ hắn có đầu óc.
Nói chuyện với hắn ta, có thể biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, đôi bên cùng có lợi.
Còn với Đoàn Lão thái thái, chuyện đơn giản sẽ thành phức tạp, có khi còn bị cuốn vào vóng xoáy mâu thuẫn.
Thế nên, ta mới từ chối gặp bà ấy.”
“Thứ hai, lúc xử lý Đoàn Cảnh Sơ, ta còn có mục đích khác, gặp mặt gia chủ Đoàn gia.
Có một số việc, ta cần hợp tác với hắn.
Ván cờ này, là đệ bắt đầu, nhưng bây giờ người chơi cờ là ta, thế nên ta không muốn đệ nhúng tay vào.
Cục diện ta tạo ra, đệ không giải quyết nổi.”
“Thứ ba, Đoàn Cảnh Thần là gia chủ của Đoàn gia, là hoàng thương được hoàng đế khâm điểm, có thể nói hắn bận trăm công nghìn việc, vậy mà lúc này, vì một màn đánh nhau cỏn con của các đệ mà tới tận cửa, đệ biết vì sao không?”