Tiết Đường quan sát Tần Minh Thuỵ cẩn thận.
Thiếu niên mười sáu tuổi, trên trán dán một miếng băng lớn, mặt vẫn be bét máu.
Dưới lớp băng là ngũ quan lập thể, mày kiếm mắt sáng, có khí chất của một thiếu hiệp.
“Tẩu, tẩu, tẩu biết nói chuyện?”
Chỉ ngạc nhiên trong giây lát, Tần Minh Thuỵ lại cau mày khó chịu, ánh mắt thể hiện rõ sự không hài lòng: “Tẩu tới đây làm gì? Những lần trước ta đánh thắng thì tẩu đều không tới, lần này ta thua, tẩu tới xem trò cười à?”
Tiết Đường điềm đạm đáp: “Ta nhận được thông báo của quan phủ, đến xem Lý bổ đầu hành hình.”
“Cái gì?”
Tần Minh Thuỵ đứng bật dậy, nhưng chưa kịp nói tiếp thì thiếu niên bên cạnh đã mỉa mai: “Thấy chưa? Mọi người đều nói cô ấy không coi trọng ngươi.
Ngươi thắng hay thua, cô ấy cũng chẳng quan tâm.”
Tiết Đường lạnh lùng nhìn hắn: “Đoàn Nhị?”
Nàng đã tẩy sạch lớp trang điểm đậm, chỉ nhẹ nhàng điểm vài đường nét thanh lãnh, mang lại cảm giác khí khái hào sảng.
Ánh mắt lạnh lùng ấy khiến Tần Minh Thuỵ thấy rất xa lạ, thậm chí còn làm Đoàn Cảnh Sơ, Đoàn gia Nhị công tử, rùng mình.
Không biết phu xe lấy đâu ra một chiếc ghế, Tiết Đường ngồi xuống, không đợi Đoàn Cảnh Sơ lên tiếng đã nói tiếp: “Nói đi, tại sao lại đánh nhau?”
Tần Minh Thuỵ đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, xoa xoa cổ, đáp: “Sao ta phải nói cho tẩu biết?”
Chát!
Tiết Đường vung tay lên, roi da quất xuống phần đất trước chân Đoàn Cảnh Sơ: “Ta cho rằng các ngươi sẽ nói.”
Đoàn Cảnh Sơ bị doạ, hét lên với Tần Minh Thuỵ: “Tần Minh Thuỵ, ngươi đánh không lại ta thì tìm trưởng bối, hai người một xướng một hoạ uy hiếp ta à? Đừng có kiêu ngạo, các ngươi chỉ là hổ giấy thôi, đại ca ngươi mất tích, có khi còn chết ở xó xỉnh nào rồi đấy! Các ngươi đừng ra vẻ nữa, đợi ta về nhà sẽ gọi đại ca ta dẫn người đến san bằng Tần gia, tiêu diệt đám tai hoạ các ngươi, thay trời hành đạo.”
Lý bổ đầu và phu xe đứng bên cạnh nhìn nhau.
Họ đều biết là Tiết Đường không có ý nhắm vào Đoàn Cảnh Sơ, chỉ là vô tình quất về phía hắn ta mà thôi.
Tần Minh Thuỵ tức giận, tay bị trói thì vẫn còn chân, hắn ta liền đá mạnh một phát: “Đoàn Cảnh Sơ, ông đây chơi chết ngươi!”
“Tới đây, giỏi thì đánh tay đôi đi!” Đoàn Cảnh Sơ nhanh nhẹn nhảy sang một bên, cười giễu cợt.
Chát!
Lần này, roi da quất trúng chân Đoàn Cảnh Sơ.
Hắn ta theo bản năng rụt người về phía sau, hét lên sợ hãi: “Cô dám!”
“Đồ hổ cái, chẳng trách Tần tướng quân không thích cô! Dù cô có đẹp hơn đi chăng nữa, ngang ngược như vậy rồi cũng sẽ bị bỏ thôi!”
Tuy hắn ta cố tỏ ra kiêu ngạo nhưng gương mặt đã tái nhợt đi, trong mắt không giấu được sự hoảng hốt.
Tiết Đường hơi nhướng mày, khoé mắt mang theo tia lạnh lùng nhìn Đoàn Cảnh Sơ, không giận tự uy.
Đoàn Cảnh Sơ tự giác im bặt.
Tiết Đường đưa roi da trong tay cho Lý bổ đầu, bình tĩnh nói: “Làm phiền rồi.”
Hơi thở của Tần Minh Thuỵ đột nhiên ngưng trệ: “Thật, thật đấy à?”
“Ừ, trước pháp luật, không thể thiên vị.”
Tiết Đường nhẹ nhàng gật đầu, giọng điệu lạnh tanh.
Trước khi đánh, Lý bổ đầu giải thích: “Đây là hình phạt mà đại nhân nhà ta ra theo quy định của pháp luật, ba mươi gậy hay ba mươi roi cũng như nhau.”
Tần Minh Thuỵ mím môi, không dám phản bác.
Hắn ta nhìn ánh mắt thờ ơ của Tiết Đường, người trước mặt không còn là đại tẩu luôn bảo vệ hắn nữa.
Hắn ta đã bị bắt vào nha môn, có phản kháng cũng vô ích, chỉ tiếc là đã đánh mất cốt khí của đàn ông.
Đoàn Cảnh Sơ liên tục chửi bởi, mắt toé lửa giận, đến khi đánh xong vẫn không chịu ngừng.
Tiết Đường liếc nhìn Tần Minh Thuỵ trầy da tróc thịt trên mặt đất, nói: “Đi thôi, rời khỏi đây đã.”
Nghe vậy, Đoàn Cảnh Sơ đang quằn quại vì đau ngồi bật dậy, trào phúng nói: “Ta nghĩ ra rồi, hôm nay nữ nhân này tự mình tới đây, là vì hạ nhân đã bỏ trốn hết rồi đúng không? Ha ha ha, Tần tướng quân không còn, Tần gia đã lụn bại tới mức không còn hạ nhân nào nữa rồi.”
Tiết Đường quay đầu lại, hơi cau mày: “Ít nhất thì Tần gia ta vẫn có người đến, còn Đoàn gia nhà ngươi, đến bóng một hạ nhân cũng chẳng thấy, ngươi tự hào lắm sao?”
Đoàn Cảnh Sơ nghẹn họng.
Hắn ta không phục, cố gắng kìm nén cơn giận để tìm lời lẽ đáp trả, nhưng ngẫm nghĩ một hồi, hắn ta cũng không tìm được lời nào phù hợp.
Tần Minh Thuỵ đi sau Tiết Đường không nhịn được mà cười thành tiếng.
Sảng khoái, sao hắn ta không biết Tiết Đường có thể nói chuyện mà miệng lưỡi còn sắc sảo thế chứ?
Hắn ta tự leo lên xe ngựa.
Chờ một lúc mà không thấy Tiết Đường đâu, hắn ta đành vén rèm lên.
Cảnh tượng trước mắt khiến hắn ta há hốc mồm.
Tiết Đường và phu xe đang dìu Đoàn Cảnh Sơ lên xe ngựa.
Nàng còn nói: “Mời Đoàn Nhị công tử ghé nhà ngồi một lúc.”
Đoàn Cảnh Sơ liếm liếm răng: “Được, đi thôi.”
Hắn ta còn có thể không đi sao? Chân ở trên người hắn ta nhưng bây giờ hắn ta không phải người quyết định phương hướng, cũng chẳng có sức để phản kháng.
Hắn ta quay đầu, nỗ lực nháy mắt với Lý bổ đầu.
Nhưng Lý bổ đầu chỉ vừa mỉm cười vừa vẫy tay chào Tiết Đường.
Đại gia ơi, còn chào gì chứ, hắn ta đang bị bắt cóc này, không nhìn ra sao?
Mau báo cho đại ca của hắn ta đi, nếu không họ sẽ phải đến Tần gia để nhặt xác đó.
À không, hắn ta sẽ phải sống không bằng chết.
Mắt Tần Minh Thuỵ tối sầm lại.
Tức là, ngoài việc có thể nói chuyện, nữ nhân này vẫn ngang ngược như cũ, nàng thế này là muốn đưa Đoàn Cảnh Sơ về nhà xử lý sao?
Nàng đang tính toán gì?
Hai nam nhân bọn họ đánh nhau, một nữ nhân đến xem hành hình, còn kéo người ta về nhà để trả thù, mặt mũi hắn ta phải để đâu? Sau này sao hắn ta còn thách thức người khác được nữa?
Trong lúc hắn ta tâm phiền ý loạn thì Tiết Đường đã lên xe rồi.