Xe ngựa chạy ầm ầm.
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng và chiếc roi trong tay Tiết Đường, hai thiếu niên không dám ho he gì, sợ sẽ bị đạp xuống xe rồi ăn đòn trước mặt mọi người.
Bọn họ không còn là trẻ con, ít nhiều đã biết coi trọng mặt mũi, nếu bị một nữ nhân sỉ nhục giữa đường, sau này họ sẽ không ngẩng cao đầu được nữa.
Tần Minh Thuỵ tự khuyên mình: Mang hắn ta về nhà xử lý cũng không sao, ai bảo Đoàn Cảnh Sơ gây chuyện náo loạn trước đội nghi trượng của quận chúa, hại bọn họ bị tống vào nha môn chứ? Trước đây lúc hắn đánh người đến mức cha mẹ nhận không ra cũng chưa từng bị bắt vào đó.
Đoàn Cảnh Sơ hừ lạnh: “Tần Minh Thuỵ, ngươi nhìn cái gì?”
Tần Minh Thuỵ lạnh lùng nhìn lại: “Ngươi nghĩ mình là ai? Còn nói linh tinh nữa, ta đạp ngươi xuống gầm xe bây giờ.”
Tiết Đường liếc bọn họ, lật lại kí ức của nguyên chủ, không khỏi cảm thấy hơi ghét bỏ.
Tần Minh Thuỵ chịu ảnh hưởng của nguyên chủ từ năm mười một tuổi, càng lớn càng chẳng ra dáng gì, nhưng cốt cách của Tần gia thì vẫn còn,hắn ta có nền tảng tốt, còn cứu được.
Chứ tên Đoàn Cảnh Sơ này, mười tám tuổi rồi… Ở thời đại của nàng, rất nhiều thiếu niên mười tám tuổi đã theo chân nàng xông pha giết địch.
Còn Đoàn Cảnh Sơ, được huynh trưởng và mẫu thân nuôi dạy ra kiểu đức hạnh này, sớm muộn gì cũng phải bỏ mạng.
Ở phủ tướng quân, Vi Sinh Miểu đã được đại phu khám cho, về cơ bản là không sao.
Vương ma ma tỉnh ngộ, đúng là thành viên của đoàn kịch Nam Khúc, biết diễn thật đấy.
Thủ đoạn thế này, vào được tướng phủ thì chắc chắn còn phiền hơn cả Tiết Đường, ít nhất Tiết Đường không dám có những tâm tư dơ bẩn với tướng quân, còn vị trước mặt thì không chắc.
Ôi, nếu nhân lúc hạ sinh, bà ta ra tay giết mẹ giữ con thì sao nhỉ?
Từ khi lên năm, tướng quân đã ghét phụ nữ, không giữ một nha hoàn nào bên cạnh, chỉ có lão phu nhân và một bà già như bà ta ở bên cạnh săn sóc.
Hai mươi ba năm không gần nữ sắc, khó khăn lắm mới có một đứa con…
Trong sảnh hoa, Vương ma ma đưa cho Vi Sinh Miểu một cốc nước ấm.
Vi Sinh Miểu tựa vào ghế, yếu ớt nói: “Ta biết có thai thì nên uống nước trắng, nhưng từ khi có con ta lại thích uống trà, có thể rót cho ta một tách trà không? Thôi quên trà đi, hàng ngày ta ăn món gì cũng như nhai sáp, tổ yến, vi cá, sơn hào hải vị gì cũng thấy tanh, ăn vào là ói ra.
Không phải là ta kén chọn mà là đứa trẻ này khó chiều quá.
Bằng không ta cũng chẳng dám đến tận cửa xin tiền, đều vì con của tướng quân cả.”
Vương ma ma còn không nhìn ra chiêu này sao? Bà ta đang mấp máy môi, chuẩn bị nói gì đó thì nghe nha hoàn bên ngoài báo phu nhân đã trở về rồi.
Tiết Đường và Tần Minh Thuỵ bước vào sảnh lớn, phía sau là Đoàn Cảnh Sơ thương tích đầy mình.
Hai người họ là công tử ăn chơi có tiếng ở kinh thành, cũng từng đi xem kịch, nên Vi Sinh Miểu biết họ.
Có điều nàng ta chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng thảm hại như bây giờ của họ, hơi ngẩn ra.
Vương ma ma sợ đến run rẩy, thương xót nói: “Ôi, ông trời ơi, công tử, sao người lại bị đánh ra nông nỗi này?”
Tiết Đường ngồi ở vị trí chủ mẫu, hỏi: “Còn không đi mời đại phu?”
Phu xe đáp “Vâng.” rồi biến mất.
Tiết Đường nheo mắt lại, thực sự có khinh công này, nàng muốn học nó.
Nhìn thấy Vương ma ma vẫn đứng đó, Tiết Đường cau mày: “Đi lấy cho mỗi người một bộ y phục, rồi bà bảo nhà bếp mua một con heo sống về đây.”
Vương ma ma không biết tại sao, nhưng vẫn đi làm.
Tần Minh Thuỵ chú ý đến Vi Sinh Miểu, lạnh lùng hỏi: “Sao nàng ta lại ở đây.”
“Ngồi đi.”
Tiết Đường ra hiệu cho Đoàn Cảnh Sơ, rồi không trả lời mà hỏi lại: “Đệ quen sao?”
Đoàn Cảnh Sơ nhịn đau ngồi xuống.
Động tác này khiến toàn thân hắn ta đau đớn, nhất là lưng.
Nhưng suốt chặng đường, Tần Minh Thuỵ không than vãn, không rên rỉ, nếu không thì quá mất mặt.
Đoàn Cảnh Sơ nói: “Đương nhiên là quen.
Nàng ta là người được yêu thích nhất ở đoàn kịch Nam Khúc, là hoa đán nổi tiếng ở kinh thành.
Chẳng phải Tần Lão Nhị thường đến đó xướng ca sao, còn từng hợp tác với nàng ta nữa.
Tần phu nhân không biết à?”
Tần Minh Thuỵ đã kìm nén rất nhiều lửa giận, không có chỗ trút, liền đập tay xuống bàn: “Cổng phủ tướng quân, thứ gì cũng vào được sao? Người gác cổng chết rồi à?”
Thứ gì?
Vi Sinh Miểu cảm thấy bị sỉ nhục, sắc mặt tái nhợt, mở miệng nói: “Tam công tử, ta ở đây…”
“Phu nhân, con heo mà người muốn đến rồi.”