Tiếng hét của quản sự cắt ngang lời Vi Sinh Miểu.
“Mang dao không?”
Tiết Đường hỏi thẳng quản sự.
Thái Đinh ngập ngừng: “Không, không ạ.”
Vương ma ma vừa mang y phục vào cửa, sững sờ thầm nghĩ: Tiết Đường đang muốn gì vậy?
Lúc này, phu xe đã dẫn đại phu quay lại, rút thanh chuỷ thủ ở thắt lưng ra, dâng lên bằng cả hai tay.
Trước đây, hắn không quá cung kính với nàng, nhưng sau chuyện ở Kinh Triệu Phủ, hắn bỗng thấy tôn trọng nàng hơn.
Hắn cảm thấy nàng là người hắn nên trung thành, giống như cách hắn trung thành với tướng quân.
Dù hắn không hiểu được tâm tư của tướng quân, nhưng tướng quân làm gì cũng có suy tính, hắn không cần hiểu suy tính đó, vì tuân theo mệnh lệnh là thiên chức của hắn.
Tiết Đường không nhận lấy thanh chuỷ thủ mà chỉ vào Tần Minh Thuỵ và Đoàn Cảnh Sơ: “Đưa cho bọn họ, dạy họ cách giết heo.”
Hả?
Giết heo?
Vương ma ma loạng choạng, suýt thì ngã xuống đất.
Trà mà Tần Minh Thuỵ và Đoàn Cảnh Sơ vừa uống, chưa kịp nuốt đã phun ra, bắn đầy mặt đối phương, nhưng bọn họ chẳng buồn mắng nhau nữa, chỉ kinh ngạc nhìn Tiết Đường.
Mặt Vi Sinh Miểu tái nhợt.
Giết heo? Ở đây sao? Nàng ta nhát gan lắm, sợ là sẽ sảy thai.
Đại phu nhìn sắc mặt Tần Minh Thuỵ và Đoàn Cảnh Sơ, lại nhìn vết thương trên người họ, biết chỉ là mấy vết thương ngoài da, không quá nghiêm trọng, nhưng theo bản năng của người hành y, ông ấy vẫn hỏi: “Hay là, chữa trị trước?”
Tiết Đường nhấp một ngụm trà, đáp: “Giết heo trước, tiện có y phục bây giờ của họ.”
Phu xe đột nhiên hiểu ra.
Phu nhân sợ vết thương sau khi băng bó sẽ bị rách ra vì vận động mạnh, mà máu thấm ra y phục mới cũng khó giặt sạch.
Thấy Tiết Đường không giống đang nói đùa, Tần Minh Thuỵ cầm chuỷ thủ, mặt mũi nghiêm nghị đi ra sân.
Tiết Đường bĩnh tĩnh nói thêm: “Lấy một cái chậu, hứng ít huyết heo, công tử đang bị thương, sau này cần bổ sung.
Nếu ăn ngán huyết heo, thì các ngươi rửa sạch lòng heo, nhồi huyết vào, làm thành lòng huyết.”
Vi Sinh Miểu run như cái sàng lọc trấu, chẳng nói lời nào đã che miệng, nôn khan, loạng choạng rời khỏi phủ tướng quân, bộ dạng như nhìn thấy ma.
Vương ma ma quay qua hỏi Tiết Đường: “Phu nhân, có cần đi theo không? Nếu Vi Sinh cô nương xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng khó giải thích.”
Tiết Đường chỉ vào Đoàn Cảnh Sơ: “Có hắn làm chứng.
Tần gia không hề làm gì Vi Sinh Miểu.”
Vương ma ma nhận ra mình đã sai rồi.
Nàng là kẻ ác mà! Bà ta không thể tìm nổi từ ngữ nào để miêu tả Tiết Đường.
Tần Minh Thuỵ đâm con heo ba nhát, nhưng nó vẫn chưa chết.
Tiết Đường chỉ vào Đoàn Cảnh Sơ, nói với phu xe: “Ngươi dạy Đoàn công tử đi, dạy từng bước một, làm sao mà giết nó bằng một đao, nếu không, thịt heo sẽ không ngon.”
Đoàn Cảnh Sơ không biết con heo chết như thế nào, chỉ thấy tay mình đầy máu, sau đó ngất đi.
Tiết Đường bước đến, ấn vào vết thương của hắn ta.
“A!”
Đoàn Cảnh Sơ kêu một tiếng, từ từ mở mắt.
Tần Minh Thuỵ vô thức lùi lại.
Hắn ta biết Tiết Đường sẽ dạy cho Đoàn Cảnh Sơ một bài học nhưng không ngờ lại dã man như vậy, hắn ta phải tránh xa, kẻo bị liên luỵ.
Đoàn gia không phải gia đình quan lại nhưng là hoàng thương*, có địa vị đặc biệt.
Đoàn Cảnh Sơ là Nhị công tử của Đoàn gia, cũng là con trai út, sinh ra ngậm thìa vàng, từ nhỏ đã diễu võ dương oai.
Hắn ta học được chút bản lĩnh từ thị vệ trong phủ, trở thành đối thủ bất khả chiến bại ở kinh thành.
*hoàng thương: thương nhân hoàng gia, chuyên buôn bán với hoàng thất.
Đây là lần đầu tiên hắn chịu khổ.
Hắn ta muốn tránh liên luỵ nhưng mà lại phát hiện không thể.
Đoàn Cảnh Sơ hét lên, nhìn Tiết Đường bằng đôi mắt ướt đẫm vẻ trách móc, có điều hắn ta đã không dám nói năng thô lỗ nữa.
Tần Minh Thuỵ thấy toàn thân đau nhức, vội vàng lấy kim sang dược trong hòm thuốc của đại phu để đổ lên miệng vết thương.
Thế này thì dù có bị đánh cũng đỡ đau hơn đúng không?
Tiết Đường nói với Đoàn Cảnh Sơ: “Đoàn gia không biết dạy con, hôm nay để ta dạy ngươi.
Mấy chiêu trò của ngươi chỉ là trò vặt vãnh thôi, cả một con heo cũng không giết được.
Tần gia chúng ta là gia đình võ tướng, ra trận giết giặc đều là giết người.
Không phải Tần gia ta không đánh được ngươi, mà là ta cảnh cáo chúng không được hại mạng người.
Đao thương Tần gia chỉ được phép nhuốm máu quân địch.
Nếu không có những điều này, thực sự đối đầu với Lão Tam, ngươi có thua tám trăm lần cũng không đủ.”
Tần Minh Thuỵ ngừng bôi thuốc, thần sắc phức tạp nhìn về phía Tiết Đường.
Hắn ta nhớ trước đây nàng từng nói “Giết người thì khó xử lý” nhỉ? Hắn ta làm gì hiên ngang lẫm liệt như thế, cũng chẳng vì kiêng dè gì cả, hắn ta thực sự đánh không lại.
Tiết Đường buông tay ra, ngồi xuống ghế, nói tiếp: “Miệng lưỡi ngươi thế này, e rằng tự mình cũng chẳng nghĩ ra phải nói gì.
Ta đề nghị nhé, giờ người về đi, sau này bảo một tiểu tư đi theo ngươi, ghi lại hết những lời ngươi nói, rồi ngươi thử đọc lại xem có muốn cắn lưỡi tự sát không?”
Lúc này, Đoàn Cảnh Sơ ngồi dưới đất, khóc nức nở, Tiết Đường có nói gì hắn ta cũng gật đầu.
Mặt Tiết Đường không có biểu cảm gì, nhàn nhạt nói: “Xin lỗi đi!”
Đoàn Cảnh Sơ giật mình: “Xin lỗi cái gì?”
Tiết Đường híp đôi mắt lạnh lùng: “Nhớ lại mấy lời ngươi nói hôm nay xem.”
Đoàn Cảnh Sơ tỉnh ra, đứng dưới mái hiên thấp, sao không phải cúi đầu*: “Ta sai rồi, ta không nên bất kính với Tần tướng quân, cũng không nên thất lễ với cô, ta không dám tái phạm nữa, thực sự không dám.”
*đứng dưới mái hiên thấp, sao không phải cúi đầu: ý chỉ hoàn cảnh ép buộc, chứ bản thân không thực sự muốn.
Nói xong, hắn ta ngẩng đầu lên, lặng lẽ quan sát Tiết Đường.
Mặt mũi Tần Minh Thuỵ ủ rũ, nhưng trong lòng lại thoải mái hơn nhiều.
Hắn ta không ngờ Đoàn Cảnh Sơ lại bị khuất phục như vậy.
Lúc này, Tiết Đường quay qua nhìn Tần Minh Thuỵ.
Thái dương Tần Minh Thuỵ giật giật, giờ đến lượt hắn ta à?
Tiết Đường chỉ vào hắn ta, nói với Đoàn Cảnh Sơ: “Còn hắn thì sao?”
Đoàn Cảnh Sơ trợn tròn mắt: “Xin lỗi hắn? Tại sao chứ? Ta đánh hắn, hắn cũng đánh ta rồi.”
Tiết Đường lấy khăn tay ra, hờ hững lau những ngón tay dính máu.
“Được, ta xin lỗi, Tần Minh Thuỵ, xin lỗi ngươi.”
Đoàn Cảnh Sơ bị doạ sợ, mếu máo nở một nụ cười còn xấu xí hơn cả khóc.
Hảo hán không sợ chịu thiệt trước mắt, chờ hắn ta rời khỏi đây, về nhà sẽ bảo huynh trưởng đến xử lý bọn họ.
Tâm trạng của Tần Minh Thuỵ rất phức tạp.
Không phải vì lời xin lỗi giả tạo của Đoàn Cảnh Sơ, mà là vì Tiết Đường.
Suy nghĩ của nàng bỗng trở lên kì quái khiến hắn ta không thể hiểu nổi.
Nàng bày ra màn kịch lớn như thế này chỉ để Đoàn Cảnh Sơ xin lỗi hắn ta thôi sao?
“Bây giờ ta rời đi được chưa?”
Đoàn Cảnh Sơ rưng rưng nước mắt hỏi.
Chẳng trách người ta nói Tiết Đường kiêu căng, ngang ngược.
Dữ dằn như thế này, hắn ta mà không nhanh chạy khỏi đây, thì có khi hắn ta sẽ bị chôn cùng mấy con heo kia quá.