Tiết Đường trở về viện của mình, sai người gọi ám vệ của Tần Minh Nguyên đến.
Lần trước nguyên chủ tới thư phòng lấy gương, đã dùng chút thủ đoạn để điều động ám vệ đi.
Ám vệ nhìn thấy Tiết Đường, trên mặt lộ rõ vẻ không thoải mái.
Giữa bọn họ có thù, nếu chiếc gương không được mang trở lại, đến lúc tướng quân phát hiện ra thì đó chính là bằng chứng bọn họ lơ là trong lúc thi hành nhiệm vụ, trên đầu họ đang có một thanh kiếm treo lơ lửng.
Ám vệ lạnh lùng nói: “Phu nhân có việc gì ạ?”
Tiết Đường không để ý đến thái độ của hắn, mà còn hơi ngẩn ra.
Nàng nhận ra ám vệ này đã từng ra chiến trường, trên người hắn có một loại khí chất khơi dậy những xúc cảm sâu thẳm trong tâm hồn nàng.
Đó là niềm tin vững chắc và sự kiên trì bảo vệ hậu phương phía sau.
Nàng nhớ tới kiếp trước của mình, nhưng nàng không buồn.
Bởi vì sau trận chiến sinh tử đó, nơi ấy sẽ trở lên lớn mạnh, đất nước và quê hương của nàng sẽ được những người tài giỏi hơn bảo vệ.
Và nàng, không phải bận tâm về điều đó nữa.
Nàng xua xua tay: “Mang cái gương về đi, quân tử không lấy đi thứ người khác thích.”
Ám vệ không nói gì, mang gương đi, còn lén liếc nhìn Tiết Đường, lẩm bẩm oán thán: “Quân tử? Cô là tiểu nhân thì có.”
Lúc này, thư phòng mà Tiết Đường sai người dọn dẹp đã được thu xếp ổn thoả, nàng bước vào.
Với nàng mà nói, cách thế giới này vận hành khá đơn giản, nàng tin chắc mình có thể sống tốt ở đây.
Có điều, nàng biết quá ít về nơi này, mà phương thức truyền tin của họ khá lạc hậu, nàng chỉ có thể đọc nhiều sách hơn, cũng như gọi người đến nói cho nàng nghe về những gì họ chứng kiến ở bên ngoài.
Vừa ngồi xuống, nàng đã nhìn thấy bức chân dung của một nam tử anh tuấn.
Đây là nha hoàn sắp xếp theo thói quen của nguyên chủ.
Ai cũng biết nguyên chủ yêu tướng quân đến phát điên.
Bức chân dung này là báu vật của nguyên chủ, không những một ngày phải ngắm ba lần mà lúc đi ngủ còn ôm trong tay.
Tần Hoàng Nguyên trong tranh có dáng người cao thẳng, gương mặt như quan ngọc*, mày kiếm mắt sao, trên người mặc cẩm bào màu đen, bên hông đeo bội kiếm, ánh mắt như có linh quang, lại mang tia sát khí nguy hiểm, toàn thân toả ra khí chất điềm tĩnh, tự tin.
*quan ngọc: viên ngọc gắn trên mũ, chỉ đàn ông có dung mạo đẹp.
Tiết Đường có thể cảm nhận được hào quang lấn át người khác qua bức tranh ấy.
Tiết Đường hơi nheo mắt lại.
Gương mặt hắn hơi thư sinh, vẻ ngoài như một học giả khiêm tốn ấy thật là lừa người.
Nam nhân này, không những sát phạt áp bức mà lệ khí cũng nặng nề.
Đáng tiếc, nguyên chủ chỉ nhìn vẻ bề ngoài, yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên, nếu không đã chẳng gả cho hắn.
Nhưng một nam nhân như hắn sao lại cưới một cô nương hoa si* như nàng về làm bình phong chứ? Hắn không muốn bị người khác kiểm soát đâu nhỉ.
*hoa si: chứng mê, cuồng tình yêu
Có điều, chuyện này chẳng liên quan gì đến nàng cả.
Nàng không chút do dự mà cuộn bức chân dung lại, cầm cuốn sách bên cạnh lên để đọc.
…
Sau khi nghe nha hoàn kể cặn kẽ mọi chuyện, Vi Sinh Miểu ôm ngực, thoáng cảm thấy sợ hãi.
Tiết Đường quá đáng sợ.
Nàng đã vượt xa sức tưởng tượng của người bình thường về kiêu căng, độc đoán, nàng chính là một đồ tể, còn là một kẻ nhiều thủ đoạn.
Có thể khiến Đoàn Cảnh Sơ ngoan ngoãn phục tùng như thế, xem ra nàng không đơn giản như vậy.
Vi Sinh Miểu xoa xoa bụng.
Nàng ta đã khinh địch rồi.
May là hài tử vẫn còn, nếu không thì nàng ta coi như mất cả chì lẫn chài.
Thấy sắc mặt nàng ta không ổn, nha hoàn vội vàng hỏi: “Có cần gọi đại phu cho nương tử không?”
Vi Sinh Miểu nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh, phất phất tay: “Ngươi đi mời lão gia đến đây.”
Đợi chừng nửa nén nhang, một nam nhân mặc áo choàng kín mít bước vào.