Tướng Quân Gần Đây Tương Đối Phiền

Căn cứ theo định luật “Người xúi quẩy uống nước lạnh cũng buốt răng” và “Nhân vật chính không nhất định là cường đại nhất”, công phu của Tướng quân cùng Vương tử cố nhiên tương xứng nhau. Vương tử bởi vì quá lâu không gặp được đối thủ cho nên bị đánh vẫn cười hì hì, Tướng quân thì càng thấy nụ cười đắc ý (?) khoe khoang (?) của gã lại càng nóng giận.

Hai người cuối cùng không còn chương pháp gì đang lăn qua lăn lại cùng một chỗ trên mặt đất thì bị một tay Vương gia bất thình lình xuất hiện tách biệt ra. Tướng quân không biết nói gì nhìn mặt mày Vương tử lấm lem bụi đất nhưng vẫn tươi cười blah blah blah với Vương gia, cảm thấy bản thân vừa bẽ mặt vừa đáng thương, liền suy nghĩ quên đi rời khỏi đây. Không ngờ Vương gia lại giữ hắn ở lại.

Tướng quân ủy ủy khuất khuất theo sát Vương gia vào Vương phủ.

Vương gia: tại sao ngươi lại đánh nhau với hắn?

Tướng quân: cái gì mà “lại”? Đã nói lần trước cũng là hắn chọc ta đầu tiên.

Vương gia: hắn là khách nhân, còn là bằng hữu của ta, không có ác ý với ngươi, khi dưng khi không đi chọc ngươi tức giận? Ngươi trước kia là một người rất trầm lắng, bây giờ sao lại như thế?


Tướng quân, hắn không ác ý với ta??? Ta thấy hắn cũng không ác ý với ngươi đi! Không chỉ không ác ý, còn có rất nhiều rất nhiều hảo ý! Ngươi cứ luôn bênh vực hắn! Ngươi khi trước đối ta như thế nào? Bây giờ… Đúng vậy, ta không giống như hồi trước, cho nên ngươi liền… Ngươi liền không xem ta ra gì phải không?

Vương gia: ngươi nói chuyện ta thích ngươi trước kia sao? Ngươi không muốn làm phức tạp sao? Như giờ không tốt?

Tướng quân: được, ngươi bằng lòng thừa nhận chỉ thích ta “trước kia”. Ngươi thật đúng là một khốn nạn, ngươi….ngươi đồ có mới nới cũ, thế khi trước vì sao lại muốn cho ta biết, ta…  tên Vương tử ngoại tộc kia có cái gì tốt Ngươi cảm thấy hắn thú vị hơn cả ta sao! Ngươi nhất định là đồ ham thích mới mẻ, với cái trình độ ngôn ngữ đó của hắn các ngươi có thể câu thông được không? Ta đã nói với ngươi đại đa số tình cảm nứt nẻ đều là do câu thông bất lương…

Vương gia: lời này của ngươi ta nghe kiểu gì cũng giống như ghen tuông vậy, ta tưởng ngươi hận không thể tránh ta thật xa, chẳng lẽ… ngươi để ý?

Tướng quân “nhảy dựng” một chút, khí nóng dường như từ cổ bắt đầu xông hơi ra bên ngoài, Vương gia nhìn chòng chọc hắn thấy hắn không trả lời, bất đắc dĩ nở nụ cười lẩm bẩm: “Thôi, không nỡ đánh không nỡ mắng, cầu cũng không được bức cũng không xong, ta sao lại đi coi trọng tên đầu gỗ nhà ngươi chứ!”

Vương gia, này, đừng nghĩ nữa, Vương tử chỉ là bằng hữu của ta, không khác gì. Ta thích ngươi à, thích đã nhiều năm như thế không thể nói buông là buông được, ta đối ngươi vẫn giống như trước đây. Như vậy được rồi chứ?


Tướng quân (càng ủy khuất): nhưng ngươi thật nhiều ngày không để ý tới ta.

Vương gia (cười khổ): ta sai rồi, chỉ biết mấy chiêu số phàm phu tục tử đối với ngươi căn bản vô dụng, được rồi, về sau ta không như thế nữa. Ngươi có thích ta hay không ta vẫn thích ngươi, một ngày nào đó nếu ngươi không muốn nhìn thấy ta thì nói với ta một tiếng, ta sẽ đi ngay.

Tướng quân (đột nhiên ngẩng đầu): ta nói với Hoàng thượng chuyện đệ đệ ta không lấy công chúa.

Vương gia (không chút để ý nhìn nơi khác): à, thì sao?

Tướng quân (ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói): ta nói với Hoàng thượng, ta cũng không thể lấy công chúa, ta… Hoàng thượng nói chuyện này tự thân nghĩ biện pháp đối phó đi.

Vương gia (cứng đờ, đầu chầm chậm quay sang): ngươi…

Tướng quân hỏi Vương gia: “Ngươi có nguyện ý cùng ta nghĩ một biện pháp không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận