Tướng Quân Hảo Khi


Đêm hôm đó Thẩm Tinh Phong đã hạ sốt.
Người dần dần tỉnh lại, sau đó trông thấy bản thân đang ở trong phòng của Tiêu Kì Hàn liền lập tức bò dậy rời khỏi giường của hắn.
Trên người cậu bị thương, hình phạt kia không phải trò đùa, Thẩm Tinh Phong chưa đi được mấy bước liền đau đến hai chân mềm nhũn, trên tay vẫn nắm chặt Ngự Tâm, "rầm" một cái liền ngã trên nền đất.
Tiêu Kì Hàn ở bên ngoài đọc sách, nghe thấy động tĩnh bên trong, liền vội vàng chạy vào.
Trông thấy Thẩm Tinh Phong ngã trên mặt đất, hắn liền gấp gáp ôm cậu lên trên giường.
"Trên người vẫn còn bị thương, ngươi nháo cái gì?"
Thẩm Tinh Phong tự biết bản thân chạy không thoát liền vùi đầu vào trong gối, im lặng không nói gì cả.
Tiêu Kì Hàn cầm bát ở trên bàn lên, dùng thìa thử nhiệt độ, "Vẫn còn nóng, nào, nhân lúc còn nóng uống hết mới tốt."
Thẩm Tinh Phong nghe thấy không động đậy chút nào.
Tiêu Kì Hàn kiên nhẫn nói: "Để thuốc lạnh rồi sẽ càng khó uống hơn."
Thẩm Tinh Phong vẫn phớt lờ hắn.
Dưới lớp chăn bông lặng lẽ nắm chặt hai bàn tay lại.
Hai bàn tay bị nắm chặt đến mức gần như chảy máu ra ngoài.
Tiêu Kì Hàn đến ngồi xuống bên cạnh cậu, đem đầu cậu quay ra ngoài, một tay khác khẽ bóp cho miệng cậu mở ra sau đó đổ thuốc vào.
Thẩm Tinh Phong lạnh lùng liếc nhìn hắn, hai tay cố hết sức đẩy hắn ra.
Chén thuốc "choang" một tiếng rơi xuống đất vỡ tan tành.

"Thẩm Tinh Phong!" Tiêu Kì Hàn mất hết kiên nhẫn, mắt trừng lớn, hai tay nắm lấy cổ áo Thẩm Tinh Phong sau đó kéo nửa người cậu lên.
Da Thẩm Tinh Phong tái nhợt, cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn giống như một con thú nhỏ đang rên rỉ.
Tiêu Kì Hàn thở gấp, lồng ngực lên xuống phập phồng, giọng nói đè nén đến cực điểm, đôi môi run run nói: "Ta sẽ sai người mang lên cho ngươi chén thuốc khác, nếu như ngươi còn hất đổ nữa thì bò xuống đất liếm hết cho ta!"
Thẩm Tinh Phong lúc này mới thành thật hơn một chút, cậu ấy thực sự rất đau, bản thân tự biết rằng chống lại Tiêu Kì Hàn như thế này là rất ngu ngốc, chỉ có hại cho chính mình.
Cậu cầm lấy chén thuốc, lông mày nhăn chặt lại, đem chén thuốc đen ngòm kia từng ngụm từng ngụm nhỏ một nuốt xuống.
Sắc mặt cậu càng ngày càng xấu, tốc độ uống cũng dần dần chậm lại.........
Tiêu Kì Hàn nhẹ nhàng cong môi: "Ngươi một hơi uống hết không phải sẽ bớt khổ sở hơn như thế này sao?"
Thẩm Tinh Phong im lặng không nói gì, ánh mắt nhìn chăm chăm vào bát nước lê hấp đặt ở trên bàn.
Tiêu Kì Hàn cầm lấy chén thuốc vẫn chưa uống hết đưa cho cậu, "Nghe lời, uống xong cái này rồi uống bát nước lê hấp kia."
Bát nước lê này là để chữa cổ họng cho cậu.
Thẩm Tinh Phong cuối cùng cũng uống hết bát thuốc kia, Tiêu Kì Hàn với tay lấy bát nước lê hấp đưa cho cậu.

Thẩm Tinh Phong vội vàng dùng hai tay nhận lấy, ngửa cổ một hơi ừng ực ừng ực nuốt xuống.
Uống thuốc xong, Thẩm Tinh Phong lại nằm xuống.
Tiêu Kì Hàn trông cậu ngủ suốt một ngày, lúc này chắc chắn không buồn ngủ, vì vậy liền ngồi ở bên cạnh giường nói chuyện trước đây với cậu.
"Ngươi còn nhớ hay không, lúc trước ngươi sinh bệnh luôn luôn không thích uống thuốc, đều lén lén lút lút đổ thuốc đi...."
Thẩm Tinh Phong lạnh lùng cắt đứt lời hắn: "Ngươi khi nào thì thả ta đi?"

Nụ cười trên mặt Tiêu Kì Hàn đông cứng lại.
"Thẩm Tinh Phong, ngươi cảm thấy ngươi có khả năng tự mình sống bên ngoài sao? Hay sẽ lại bị mấy kẻ tiểu nhân vu khống là kẻ cắp, sau đó bị lôi đến nha môn phạt ba mươi trượng?!"
Thẩm Tinh Phong vừa tức giận vừa xấu hổ, cậu ho hai tiếng, giọng nói khàn khàn: "Còn hơn là ở chỗ này bị ngươi sỉ nhục!"
"Sỉ nhục?"
"Đúng, ngươi rõ ràng có thê tử rồi, hơn nữa thê tử ngươi lại đang mang thai, vậy mà ngươi lại làm chuyện đó với ta." Hơi thở Thẩm Tinh Phong nặng nhọc, "Năm đó ta đuổi mẹ ngươi đi, để cho bà ấy bị chết một cách thê thảm, ta biết trong lòng ngươi rất hận ta.

Giờ ta thành ra như thế này, Tiêu Kì Hàn, trong lòng ngươi hẳn là rất vui vẻ đúng không?"
Hai mắt Tiêu Kì Hàn chợt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói, "Không được nhắc đến mẫu thân ta."
Thẩm Tinh Phong bật cười: "Sao? Mẫu thân ngươi thân phận thấp hèn mà ngươi không dám thừa nhận ư? Mẫu thân ngươi dơ bẩn, cho nên ngươi cũng...."
Hai tay Tiêu Kì Hàn đột nhiên bóp lấy cổ Thẩm Tinh Phong.
Lực hai bàn tay mạnh đến nỗi Thẩm Tinh Phong cảm thấy cổ mình sắp bị gãy ra đến nơi.
Hai mắt Tiêu Kì Hàn đỏ hoe, hắn gần như dựa vào chút lý trí cuối cùng mới buông Thẩm Tinh Phong ra không siết chết cậu.
"Thẩm Tinh Phong, sao ngươi một chút hối cải cũng đều không có......" Thanh âm Tiêu Kì Hàn dường như rất thống khổ, "Mẫu thân ta xuất thân từ thanh lâu, nhưng bà ấy lại không phải một kẻ xấu xa.

Tại sao, tại sao ngươi lại không thể dung thứ bà ấy?"
Thẩm Tinh Phong bật cười ha ha: "Hối cải? Tiêu Kì Hàn, ta chưa bao giờ hối hận về những việc mà ta đã làm....."

Cậu đột nhiên sửng sốt một chút, con ngươi đột nhiên tối sầm lại, lẩm bẩm nói: "Không, có hối hận.

Không nên...không nên...."
Không nên mong đợi quá nhiều.
Tiêu Kì Hàn buông tay, lạnh lùng đứng lên.
"Nhìn ngươi thành ra như vậy, trong lòng ta rất vui vẻ, cho nên ta sẽ không để cho ngươi chạy mất, Thẩm Tinh Phong, nếu ngươi có bản lĩnh, cứ thử đi, ta xem xem, ngươi có thể chạy ra khỏi Ninh Nguyên Hầu phủ hay không!"
Lúc Tiêu Kì Hàn bước ra khỏi cửa, hắn nghe thấy âm thanh một vật nặng rơi xuống trong phòng.
Ba năm chịu đựng gian khổ, tính khí cậu bây giờ lại trở nên cáu kỉnh như trước.
Minh Lan hơi ngạc nhiên.
Tiêu Kì Hàn xoa xoa lông mày: "Sai người vào trong dọn dẹp một chút."
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Kì Hàn vừa mới rời phủ, Tả Dịu An đã vào viện tử nơi Thẩm Tnh Phong ở.
Nàng đưa theo một nha hoàn, trên tay cầm một ít bánh ngọt cùng vài bộ y phục tinh xảo, nhẹ nhàng hỏi Minh Lan, "Minh thị vệ, ta vào trong thăm Liễu công tử một chút được không?"
Minh Lan liền mở cửa để Tả Dịu An bước vào.
Thẩm Tinh Phong vẫn còn đang ngủ, cậu nằm ở trên giường đắp chăn kín mít chỉ hở ra mỗi cái đầu.
Mái tóc đen dài che khuất khuôn mặt, cánh tay trắng nõn duỗi ra, đôi chân gầy guộc để ngang giường.
Tư thế nằm ngủ trông rất khó coi.
Tả Dịu An vẫn chưa nói gì, Hạ Khê bên cạnh không nhịn được bước lên phía trước quát: "Thật to gang a, thấy phu nhân đến vậy mà vẫn còn chưa tỉnh dậy hành lễ với phu nhân!"
Thẩm Tinh Phong ngủ không sâu, vừa nghe thấy tiếng liền tỉnh dậy ngay lập tức.
Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt nhìn ba người đứng trước cửa phòng.

Tả Dịu An quở trách Hạ Khê: "Không được vô lễ.

Liễu công tử không phải hạ nhân trong phủ."
Hạ Khê lẩm bẩm: "Hắn ta đương nhiên không phải hạ nhân, bất quá chỉ là nam sủng của Hầu gia....."
"Hạ Khê, cút ra ngoài!" Tả Dịu An tức giận.
Hạ Khê đặt đồ trong tay xuống, không tình nguyện mà đi ra ngoài.
Tả Dịu An lúc này mới nở nụ cười ấm áp, "Nghe nói cơ thể Liễu công tử không khỏe, ta đến thăm một chút, không phiền công tử nghỉ ngơi chứ?"
Thẩm Tinh Phong lắp ba lắp bắp, sắc mặt đỏ lên: "Ta.....ta không mặc y phục."
Tả Dịu An sửng sốt một chút, vội vàng bước ra khỏi phòng.
Thẩm Tinh Phong bên trong nhanh chóng thu dọn y phục bừa bộn sau đó mặc vào, cơ thể đau nhức bước ra ngoài.
Sau đó cậu hành lễ với Tả Dịu An.
Sắc mặt Tả Dịu An khẽ thay đổi: "Đông Tuyết, nhanh!"
Đông Tuyết lập tức đỡ lấy Thẩm Tinh Phong: "Liễu công tử không cần khách sáo."
"Đông Tuyết, ngươi cũng ra ngoài đi."
Hai nha hoàn đều rời đi, trong phòng chỉ còn lại Thẩm Tinh Phong và Tả Dịu An.
Tả Dịu An vuốt vuốt tấm vải gấm trên bàn, nói: "Đây là do mẫu thân gửi đến cho ta, ta đã may cho phu quân hai bộ, vẫn còn thừa lại một chút, liền mang tới đây cho ngươi." (Hóa ra ý là ăn đồ thừa của cô sao:))
Lỗ tai Thẩm Tinh Phong hơi đỏ lên, vô thức phản biện theo bản năng, "Ta...ta và Tiêu Kì Hàn chỉ là bằng hữu."
Tả Dịu An che miệng cười khúc khích: "Là...loại bạn nào?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận