Tướng Quân Hảo Khi


Cú đạp của người đàn ông rất mạnh, chân phải bị gãy của Thẩm Tinh Phong đau đến mức cậu cảm thấy gần như đứt lìa khỏi cơ thể.
Lồng ngực áp sát trên nền đất lạnh lẽo, hơi thở gấp gáp.
Đại Lưu ca kéo Thẩm Tinh Phong dậy.
Thẩm Tinh Phong rên rỉ, giọng nói khàn khàn, "Đừng đạp chân tôi nữa...."
Đại Lưu ca không nghe, bàn chân đè nặng lên chân phải Thẩm Tinh Phong, "Gãy mới tốt, ngươi nếu như đủ tay đủ chân thì kiếm đâu ra tiền."
Thẩm Tinh Phong đau đớn đến mức đồng tử trợn to ra, hốc mũi chua xót, nước mắt đầm đìa, khóc lên cầu xin: "Nếu như ngươi muốn tiền thì đưa ta đến Ninh Nguyên Hầu phủ, Ninh Nguyên Hầu phủ phu nhân là đại tỷ của ta, tỷ ấy sẽ cho ngươi rất nhiều tiền."
Đại Lưu ca tát vào mặt Thẩm Tinh Phong một cái, "Đồ khốn kiếp, sao ngươi không nói sớm! Bây giờ muốn lão tử đưa ngươi trở về? Muộn rồi!"
Hắn ta kéo Thẩm Tinh Phong đến ngôi miếu đổ nát, "Ai biết được ngươi có nói dối ta không chứ, cứ cho là thật đi, ngươi có thành thành thật thật ngậm miệng vào sau đó kêu người trả bạc cho ta hay không?"
Thẩm Tinh Phong sắp vì đau đớn mà bất tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên má, cậu nghe thấy hắn nở nụ cười ác ý, "Không, ngươi sẽ kêu người giết chết ta."
Đại Lưu ca ném Thẩm Tinh Phong xuống đất.
Một vài đứa trẻ ăn xin nhỏ lần lượt nhích sang một bên.
Đại Lưu ca chỉ một người trong đó nói: "Lão Tam, ngươi dạy hắn quy tắc."
Một nam hài tuổi xấp xỉ Thẩm Tinh Phong gật gật đầu, "Biết rồi."
Đại Lưu ca lại liếc nhìn sang những người khác: "Còn không mau đi làm đi? Hôm nay nếu như không kiếm được chút bạc nào, buổi tối sẽ không có cơm cho các ngươi đâu!"
Những người ăn xin cầm cái bát vỡ trong tay tản ra tứ phương tám hướng.
Lão Tam ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tinh Phong, nhìn chằm chằm cái chân gãy của cậu, đột nhiên nói: "Rơi vào tay Đại Lưu ca, chân của ngươi, sợ là không lành lại được."
Thẩm Tinh Phong im lặng.
Trên mặt Lão Tam dính đầy bụi bẩn, không nhìn rõ khuôn mặt,, giọng nói rõ ràng: "Nghe đây, ta sẽ dạy cho ngươi kỹ thuật xin tiền."
"Ta sẽ không đi xin tiền đâu." Những đứa trẻ ăn xin bị bắt vào đây mới đầu đều nói như vậy, sau vài lần bị đánh đập cũng trở nên thành thật hơn.

Người mà, một thân da thịt, trước gậy gộc đòn roi, ai mà chịu nổi chứ.
Lão Tam tự nhủ: "Người bình thường không dễ dàng cho tiền vì bản thân họ cũng không khá giả nên cũng không muốn chia sẻ.

Nếu như xin vài miếng ăn thì không vấn đề gì, nhưng Đại Lưu ca lại muốn tiền, buổi tối trở lại nếu không có tiền ngươi sẽ bị đánh."
Thẩm Tinh Phong âm thầm nắm chặt tay.
"Ngươi phải tập trung chú ý vào những người có tiền từ các gia tộc lớn, nhưng không phải là những lão gia hay thiếu gia trẻ tuổi, họ coi thường loại người như chúng ta, thậm chí sẽ kêu người hàu đánh đuổi chúng ta đi.


Mà ngươi phải chú ý tới các tiểu thư hay phu nhân họ, bọn họ là những người dễ mềm lòng nhất."
Lão Tam nói từng chút một: "Khi thấy họ thì ngươi phải lập tức chạy đến, quỳ xuống lạy dưới chân người ta, nói bản thân đã mấy ngày rồi chưa được ăn uống, nếu như họ không cho thì ôm lấy chân họ không để cho họ bỏ đi."
Khi nghe xong những điều này, sắc mặt Thẩm Tinh Phong đỏ lên bừng bừng vì hoảng sợ.
Lão Tam trông thấy dáng vẻ cự tuyệt của cậu, lại nói: "Đã vào đây rồi, ngươi đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn, ngươi ta và số mệnh đều xui xẻo giống nhau."
Thẩm Tinh Phong nhướng mắt liếc nhìn Lão Tam.
Hắn ta đứng dậy, lôi ra một cái bát vỡ và một bộ y phục rách nát, sau đó ném về phía Thẩm Tinh Phong.
"Đây là y phục xin ăn của ngươi, thay lên đi."
"Ngươi có tay có chân sao lại không chạy đi?" Thẩm Tinh Phong không nhịn được hỏi hắn ta.
Lão Tam đột nhiên ngưng lại, "Loại người như ta còn có thể đi đâu? Bán thân hay làm hạ nhân cho người ta, với ở đây thì có gì khác nhau?"
Thẩm Tinh Phong không muốn bị đánh nữa, cậu lo lắng chân mình sẽ thật sự hỏng mất nên ngoãn cởi đồ ra thay bộ y phục kia vào.
Lão Tam tìm một ít thảo dược sau đó đắp lên chân cho Thẩm Tinh Phong.
Thẩm Tinh Phong mơ hồ cảm thấy chỗ xương gãy đươc nối liền.
Trên mặt cậu có chút kinh ngạc: "Ngươi từng học qua y thuật?"
Lão Tam hắng giọng: "Cha ta trước đây là lang trung tốt nhất.

Mưa dầm thấm đất, cũng học được mấy năm."
Thẩm Tinh Phong tò mò hỏi: "Vậy sao ngươi lại ở đây?"
Lão Tam đắp thuốc xong lấy dây buộc chặt lại.
Thẩm Tinh Phong ăn đau kêu lên một tiếng: "A!"
Lão Tam hất tay: "Gia cảnh rơi vào đường có được hay không?"
Đến chập tối, Thẩm Tinh Phong nghe thấy từ bên ngoài truyền đến tiếng trẻ em khóc.
Cậu muốn ra ngoài xem bị Lão Tam cản lại.
"Tên ăn mày đó không kiếm được tiền, liền bị ăn đòn." Lão Tam dựa lưng vào bó cỏ phía sau, đôi mắt nhắm lại: "Ngày mai nếu như ngươi cũng không kiếm được tiền, thì cũng sẽ giống như hắn vậy."
Thẩm Tinh Phong đi đến bên cửa, hé mắt nhìn ra ngoài.....
Vài đứa trẻ bị lột sạch quần, ván gỗ đánh vào mông ba ba từng tiếng từng tiếng một.

Tiếng kêu khóc xen lẫn tiếng đập xé lòng, những người ăn mày ngồi bên cạnh đều im lặng không dám thở ra dù chỉ một tiếng.
Thẩm Tinh Phong đột nhiên rùng mình, cậu nhớ tới những ngày tháng ở Huấn hình ti.

Cứ tưởng rằng đó là địa ngục tối tăm nhất, nhưng cậu đâu có ngờ, bên ngoài cũng có những mặt khuất khổ sở y như vậy.
Đêm đó, Thẩm Tinh Phong chen chúc trong ngôi miếu đổ nát đó mà chợp mắt.
Bên tai cậu là tiếng những người ăn mày bị đánh đập cầu xin vì đau đớn, thanh âm kích thích khiến cậu không tài nào ngủ được.
Mỗi khi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, cậu lại bị tiếng kêu này đánh thức, giống như là tra tấn vậy.
Trời dần dần sáng, Thẩm Tinh Phong bị người gọi dậy.
Lão Tam cầm theo một cái bát, từ trên cao nhìn xuống cậu: "Mau dậy đi, hôm nay Lý gia lão gia tử đến chùa cầu phúc, đến muộn sẽ không có tiền đâu."
Thẩm Tinh Phong đau đớn mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt, cả người co lại, tiếp tục ngủ.
Vừa mới chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, đột nhiên hình ảnh những đứa trẻ ăn mày bị đánh đập hôm qua hiện về, cậu liền vội vàng mở mắt ra sau đó bò dậy.
Bước đi tập tễnh từng bước từng bước một đuổi theo Lão Tam.
Lão Tam đứng trước bậc thềm ngoài cửa chờ cậu, "Ngươi tên gọi là gì?"
"Thẩm..." Thẩm Tinh Phong vội vàng sửa lại: "Liễu Tùy An."
"Văn vẻ nho nhã, thật phiền phức." Lão Tam cau mày: "Gọi ngươi là Thập Nhất đi, vì ngươi là tên ăn mày thứ mười một ở đây."
Chân phải Thẩm Tinh Phong không thuận tiện, khó khăn bước từng bước xuống bậc thang.
Lão Tam thấy vậy chạy đến như một cơn gió, sau đó ôm lấy eo Thẩm Tinh Phong bế cậu xuống.
Lão Tam đưa theo Thẩm Tinh Phong đi xuống phố.
Đây hình như không phải ở trong kinh, chỉ là một trấn nhỏ.
Lòng Thẩm Tinh Phong chùng xuống, không phải kinh thành, có nghĩa là cậu sẽ không có đường chạy thoát.
Lão Tam trông thấy Thẩm Tinh Phong ngơ ngác nhìn xung quanh, cũng không thèm quản cậu, ôm lấy cái bát vỡ của mình, bắt đầu đi xin tiền.
Hắn ta thông minh nhanh nhẹn lại có kinh nghiệm, chỉ một lúc đã xin được năm sáu đồng bạc.
"Ngươi còn không đi xin tiền, buổi tối trở lại chẳng mang được gì về, nhất định sẽ bị đánh đòn cho coi."
Thẩm Tinh Phong cầm bát của mình, lỗ tai đỏ ửng lên.
Cậu không mở miệng nói gì, đơn giản đặt cái bát xuống đất sau đó ngồi xuống thành một đoàn nhỏ bên cạnh.
Lão Tam trông thấy tức đến ói ra máu: "Tiểu Thập Nhất, đêm nay ngươi nhất định sẽ bị đánh."
Đến buổi tối, trong bát Thẩm Tinh Phong trống trơn chẳng có gì.
Trên đường quay trở lại, sắc mặt cậu trông rất tệ.
"Đinh đinh..."

Bát của cậu kêu lên hai tiếng, thế mà lại là hai đồng bạc.
Cậu ngạc nhiên nhìn về phía Lão Tam.
Lão Tam trừng mắt nhìn cậu, "Nhìn cái gì mà nhìn? Ta chỉ giúp ngươi lần này thôi! Sẽ không có lần sau đâu!"
Có hai đồng bạc này, Thẩm Tinh Phong yên yên ổn ổn mà trải qua đêm đầu tiên.
Buổi tối, cậu và Lão Tam ngồi trên nền đất ở phía cửa sau của miếu ăn màn thầu đã nguội lạnh.
Thẩm Tinh Phong hỏi: "Chỗ này cách kinh thành bao xa?"
"Không xa, nhưng ngươi chạy không thoát." Lão Tam lạnh lùng nói, "Tất cả ăn mày ở đây đều giám sát ngươi, ngươi vừa chạy, Đại Lưu Ca lập tức liền biết, bắt được ngươi trở về sẽ trực tiếp đánh gãy chân ngươi."
Thẩm Tinh Phong ủ rũ cúi đầu: "Đã gãy rồi."
"Sẽ lành thôi." Lão Tam từ trong túi lấy ra một miếng ngọc bội, sau đó lén lén lút lút đưa cho Thẩm Tinh Phong, "Ngươi xem, hôm nay ta đã trộm nó từ trên người của một vị tiểu thư.

Ngày mai lấy nó đi đổi thuốc."
Thẩm Tinh Phong kinh ngạc: "Sao ngươi lại còn ăn cắp?"
"Chỉ là chút mánh khóe thôi, không được sao?" Lão Tam hừ hừ hai tiếng: "Ta ăn cắp là để chữa trị chân cho ngươi, ngươi lại còn không vừa ý sao, không cần thì ta ném đi."
Thẩm Tinh Phong thở dài, vội vàng cầm lấy tay hắn, "Không có...ta không có nói không cần."
Lão Tam ngả lưng xuống nền đất, ngắm nhìn mặt trăng treo lơ lửng giữa bầu trời.
"Tùy An."
Thẩm Tinh Phong: "Hửm?"
"Sao ngươi lại lưu lạc ra bên ngoài?"
Thẩm Tinh Phong khó hiểu: "Cái gì?"
Lão Tam quay lại nhìn cậu, cười nói: "Vừa nhìn liền biết ngươi xuất thân là công tử thế gia."
"Ngươi cũng có thể nhìn ra sao?"
Lão Tam có chút kiêu ngạo, "Còn không phải sao, ta ít gì cũng đã ăn mày ba năm rồi, từng tiếp xúc với vô số người, nhưng giống như chúng ta......giống như các ngươi, những thiếu gia công tử sống trong nhung lụa vinh hoa phú quý từ nhỏ, ta vừa nhìn liền biết, phong thái khác hẳn so với những người nhà giàu mới nổi."
Thẩm Tinh Phong cúi đầu.
Cậu nghiêm túc suy nghĩ sự khác biệt giữa mình và Tiêu Kì Hàn.
Suy nghĩ một hồi, trong lòng cậu lại cảm thấy khó chịu.
Hắn làm sao mà vẫn chưa tới đón cậu về.
......
Sáng sớm ngày hôm sau, Lão Tam lại đưa cậu lên phố hành nghề.
Thẩm Tinh Phong vẫn là luống cuống không biết làm gì, chỉ đành cầm bát bước đi tập tễnh sau lưng Lão Tam, hắn đi đâu cậu đi theo đó.
Lão Tam đột nhiên có một cái đuôi nhỏ sau lưng, trong đầu có chút phiền não, thấp giọng quát: "Ngươi đi theo ta làm cái gì a? Đi sang hướng khác đi, xin được một đồng bạc thôi cũng không sao"
Thẩm Tinh Phong đứng thẳng cúi đầu "Ừm" một tiếng.
Kết quả không biết quý phu nhân nhà nào trông thấy, kêu "Ai da" một tiếng, "Đây là hài tử nhà ai a, trông thật đáng thương mà, Sắc Vân, cho đứa bé này ít tiền mua kẹo đường."

Lão Tam trợn tròn mắt nhìn cậu, sau đó vội kéo cậu xuống cúi đầu tạ ơn.
Vị phu nhân hồi nãy cho tiền xong liền dẫn người rời đi.
Lão Tam vỗ mông cậu đến "Bạch" một cái, "Này, tiểu tử ngươi rất được a!"
Thẩm Tinh Phong cầm tiền trên tay, trong lòng gấp gáp: "Ta...ta chưa làm gì mà!"
Lão Tam bật cười: "Đây gọi là có bản lĩnh a, sau này ngươi hãy cùng Tam ca lăn lộn."
Thẩm Tinh Phong khẽ rên rỉ: "Ngươi chính là muốn tiền của ta chứ gì."
Hai người đều đã xin được tiền, chuẩn bị quay trở lại căn miếu kia.
Bên đường đột nhiên nhảy ra hai tên ăn mày, tuổi tác trông cũng đã lớn, nhìn chằm chằm vào Thẩm Tinh Phong: "Đem tiền của ngươi giao ra đây."
Lão Tam lập tức mắng hắn: "Lão Nhị, ngươi còn có chút liêm sỉ sao? Cướp tiền của người mới đến?"
Lão Nhị và Lão Tam không ưa nhau từ trước, trợn trắng mắt nhìn nhau: "Liên quan gì đến ngươi sao?"
"Chính là có liên quan tới ta đấy thì sao! Ngươi thử động vào tiền của cậu ấy một chút ta xem!"
Lão Nhị lười cãi nhau với Lão Tam, phất phất tay hai cái, một đám ăn mày vây quanh hắn và Thẩm Tinh Phong.
Hai nhóm người liền lao vào đánh nhau.
Lão Tam còn có thể đánh lại, nhưng mà hai tay sao địch lại được bốn tay.

Thẩm Tinh Phong thì càng thảm hơn rồi, chỉ có thể đứng yên chịu trận.
Không đến một nén nhang, Lão Nhị cầm xâu tiền rời đi, để lại Lão Tam và Thẩm Tinh Phong cả người sứt xát ở phía sau.
Thẩm Tinh Phong đỡ lão Tam đứng dậy, sắc trời đã sắp tối rồi, người trên phố càng ngày càng ít.
Thẩm Tinh Phong nói: "Chúng ta trở về nói với Đại Lưu ca."
Lão Tam ủ rũ nói: "Vô dụng thôi, tiền trên tay ai thì là của người đó."
Sắc mặt Thẩm Tinh Phong tức khắc trở nên trắng bệch.
Lão Tam thở dài, từ trong túi lấy ra một đồng bạc đưa cho Thẩm Tinh Phong: "Ngươi cầm lấy đi."
Thẩm Tinh Phong cau mày: "Vậy ngươi...."
Lão Tam miễn cưỡng nở nụ cười, "Da thịt ta dày, sẽ không sao đâu!"
Nói thì nói như vậy, nhưng là tối hôm đó, Lão Tam bị đánh đau không chịu được vẫn rên lên vài tiếng, nửa đêm còn phát sốt.
Thẩm Tinh Phong bên cạnh chăm sóc Lão Tam suốt cả đêm, thỉnh thoảng lại nghe hắn nói mơ hồ không rõ là cái gì.
Vừa bắt đầu chửi rủa Lão Nhị sinh con không có mắt có mũi.
Sau đó nhịn không được bật khóc hu hu.
"Cha, nương, A Minh không sai, A Minh muốn trở về nhà...."
Thẩm Tinh Phong sững sờ lau bàn tay ướt đầy mồ hôi của hắn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận