Tiễn Hoắc Thời Hạo xong, Hoắc Thời Anh liền bảo người tới Hoa Vinh đường báo cho Nhị ca mình một tiếng, sau đó nàng dẫn luôn người tới Khuynh Hoa viện, đuổi Tiểu Lục ra ngoài, tắm rửa sạch sẽ hết bụi bặm trên người đi thì cũng đã là nửa đêm, không còn việc gì khác nữa liền ngả mình xuống chiếc giường mềm mại ấm áp ngủ một giấc thật sâu.
Ngày thứ hai thức dậy đã là giờ Mão nàng bèn tới thỉnh an lão phu nhân, nhưng lão phu nhân vẫn chưa dậy, Hoắc Thời Anh liền bị đuổi ra ngoài, nàng đành quay về Khuynh Hoa viện, Khuynh Hoa viện trước là nơi ở của một người chị gái của Hoắc Thời Anh, đương nhiên hiện giờ người chị ấy đã xuất giá, trong viện vốn dĩ chỉ có một bà vú quét dọn, rất vắng vẻ, tối hôm qua Cung thị đã phái bốn nha hoàn tới cho nàng, nhìn qua thì có lẽ là người hầu bên cạnh Cung thị, cử chỉ tiến lùi đều rất đúng mực, cũng không nhiều lời, dùng bữa sáng xong, Hoắc Thời Anh liền dẫn Tiểu Lục ra ngoài.
Đầu tiên là đến bộ Binh đưa văn thư, Tiểu Lục trước sau đều đã chuẩn bị chu đáo, vào nha môn làm việc, ồn ào huyên náo, người đông việc lắm, Tiểu Lục thông thạo đường đi lối lại, nên giải thích rất rõ những quy tắc trong nha môn cho Hoắc Thời Anh giúp nàng bớt được không ít chuyện. Đam Mỹ Hiện Đại
Hoắc Thời Anh ngồi trong Tri Sự đường của bộ Binh suốt từ sáng sớm cho đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, uống no căng cả một bụng trà, mà vẫn không thấy một vị quản sự nào, ngược lại còn thu hút không ít những ánh mắt vụng trộm nhín lén.
Bị người ta nhìn như một vật gì hiếm lạ lắm suốt cả một buổi sáng, Hoắc Thời Anh quyết định quay về vương phủ ăn cơm, cả nhà Hoắc Thời Gia đều đang chờ cơm nàng, Hoắc Thời Anh quay về xong liền đi thẳng tới tiểu viện của Nhị ca mình, vừa rửa mặt mũi chân tay ở trong tịnh phòng xong, bước ra đã thấy Hoắc Thời Gia đưa cho nàng một tấm thiệp: “Có người mời muội ăn cơm này, sáng nay có người ở bên ngoài tiểu viện đưa tới.”
Nhận lấy tấm thiệp mở ra xem thử, vừa trong dự liệu lại vừa có chút ngạc nhiên, trên tấm thiệp mời viết tên Hàn Đường, Hoắc Thời Anh tiện tay cất tấm thiệp đi, Hoắc Thời Gia chống gậy, vất vả đi tới vị trí đầu tiên của bàn ăn ngồi xuống nói: “Lầu Quan Hà là quán ăn bề thế nhất kinh thành, gã Hàn Đường này lại là một nhân vật liêm khiết, muội cẩn thận đấy, bữa cơm này không dễ nuốt đâu.”
“Muội biết rồi, huynh không cần lo lắng.” Hoắc Thời Anh không sợ có chuyện, chỉ sợ chuyện không đến thôi.
Cung thị ở bên cạnh gọi mọi người vào ăn cơm, ăn xong bữa cơm trưa quá đỗi yên tĩnh Hoắc Thời Gia phải uống thuốc và ngủ trưa, Nghi Ca còn phải đến chỗ thầy giáo học bài, nên Hoắc Thời Anh cũng quay về Khuynh Hoa viện đánh một giấc.
Hoắc Thời Anh tỉnh dậy thì cũng sắp đến giờ Thân, nàng đang lau mặt thì Cung thị dẫn người hầu cầm một cái tay nải bước vào: “Đây đều là quần áo mùa đông mới may trong năm nay của Nhị ca muội, ta thấy vóc dáng hai người cũng tương đương nhau, nên tối qua đã bảo người dưới sửa sang lại vài chỗ, kinh thành là nơi không thể so sánh được với nơi khác, mặc quần áo đi lại trên đường cũng có thể khiến người ta lấy ra làm đề tài để bàn tán được.”
Cung thị đang nói đột nhiên nhếch miệng phì cười, quay đầu nhìn Hoắc Thời Anh, đôi mắt hạnh do cười mà cong lên thành hình trăng lưỡi liềm: “Cô nương nhà người ta sửa soạn đều là váy áo trang sức, muội thì hay rồi quần áo chuẩn bị cho muội toàn là của con trai, ta thật sự muốn lấy váy vóc của ta cho muội mặc thử để xem dáng vẻ của muội trông sẽ thế nào? Thời Anh muội đã mặc quần áo của con gái bao giờ chưa?”.
Hoắc Thời Anh gượng gạo ho khan một tiếng nói: “Chưa từng mặc bao giờ, thứ ấy, không có cơ hội để mặc.”
“Vậy hôm nào mặc thử đi.” Biểu cảm nóng lòng muốn thử của Cung thị khi xoay người lại nhìn Hoắc Thời Anh mang theo chút ngây thơ.
Hoắc Thời Anh không trả lời nàng ta mà ngược lại còn hỏi một câu không liên quan: “Mỗi ngày tẩu tẩu không cần phải tới thỉnh an buổi sáng với lão phu nhân và vương phi à? Hay là do muội tới không đúng lúc nhỉ, sáng sớm hôm nay không gặp tẩu tẩu ở tiểu viện của lão phu nhân.”
Nụ cười trên mặt Cung thị nhạt đi đôi chút, nàng ta nói: “Thời Anh đừng nghĩ là ta không hiếu thuận, lão phu nhân tuổi đã cao, hai năm nay có thêm một tật xấu chính là trằn trọc bất an, tối ngủ không ngon, gần sáng mới thiếp đi được một lúc, phải tới trưa hôm sau người mới tỉnh táo được, vì thế miễn cho bọn ta không phải tới thỉnh an lúc sáng sớm, còn mẫu thân lão nhân gia bà thích yên tĩnh, không muốn bị người khác quấy rầy, từ ngày ta gả vào phủ tới giờ chưa từng đề ra quy tắc gì với ta, đặc biệt trong vài năm gần đây bà càng lúc càng không thích ra khỏi cửa, không có việc gì thì cũng không gọi bọn ta qua đó, chỉ có mùng một và mười lăm chúng ta mới có thể qua đó gặp mặt một lần, nhưng cũng là nhờ vào mặt mũi của Nghi Ca.”
Hoắc Thời Anh thoáng trầm ngâm: “Thì ra là vậy, muội không có ý trách tẩu tẩu đâu, bao năm nay muội không ở trong phủ, cũng chỉ muốn mượn mấy lời của tẩu để biết những quy tắc làm việc trong phủ thôi.”
Cung thị lại nói: “Trái lại nên làm thế nào muội không cần phải quá để ý làm gì, mấy năm nay trong phủ yên tĩnh đi nhiều, tuy nhìn có vẻ hơi lạnh lẽo, nhưng cũng không biết đã bớt đi bao nhiêu chuyện rồi, may mà năm năm trước Nhị ca muội dọn ra riêng, chứ trước đó trong phủ, chẹp……”
Vẻ mặt nàng ta tràn ngập vẻ một lời khó nói hết, Hoắc Thời Anh cũng không truy hỏi tới cùng. Những gia đình quyền quý như vương phủ, đời con do vợ cả sinh ra của Dụ vương, một người coi như đến nhà người ta làm rể, không còn là người nhà mình nữa, người kia thân thể ốm bệnh, nhìn qua đã thấy việc nối dõi vô cùng gian nan, mà con vợ lẽ lại đông, trước và sau khi Nghi Ca sinh ra, sợ rằng không biết đã xảy ra bao nhiêu chuyện mưa máu gió tanh dơ bẩn vừa ngấm ngầm lẫn công khai rồi, cũng may Hoắc Thời Gia cũng là người có quyết đoán, dứt khoát ra ở riêng, nên nàng thiếu phụ trẻ tuổi Cung thị vẫn giữ được đôi chút ngây thơ, không thể không nói nàng ta đúng là một người may mắn, suy cho cùng trước nàng ta đã có vương phi là một ví dụ vô cùng sống động, một người phụ nữ cao ngạo tôn quý đến vậy, nhưng quanh năm bệnh tật dai dẳng đẩy người, bị hoàn cảnh bó buộc chèn ép đến mức tính cách trở nên hờ hững, u sầu.
Bị Hoắc Thời Anh chuyển sang chủ đề khác, nên Cung thị cũng không nhắc đến việc váy áo của con gái với nàng nữa, Cung thị đích thân giúp Hoắc Thời Anh thay quần áo, quần dài, áo lót, áo trong, nàng ta trải từng món từng món ra một rồi mặc lên giúp nàng, sau đó lại cẩn thân chỉnh trang lại, Hoắc Thời Anh không để ý đến việc để lộ thân thể của mình trước mặt nàng ta, thật ra thân hình của nàng rất đẹp, hai bầu ngực căng đầy tròn trịa, rất có độ cong, vòng eo thon thả, mềm mại lại có lực, đôi chân thon dài thẳng tắp, ngoài trừ phía sau lưng từ bả vai đến mông có một vết thương do đao chém rất dài ra, thì da thịt các chỗ khác đều mịn màng trơn bóng, trong veo như mật ong thượng hạng. Nhìn thấy vết sẹo do đao chém màu nâu, Cung thị liền hít vào một hơi lạnh, Hoắc Thời Anh ngoái đầu lại nhìn nàng ta cười cười: “Tẩu tẩu, từ cổ chí kim nhất tướng công thành vạn cốt khô, muội vẫn chưa được coi là tướng, chỉ là lính thôi, trên chiến trường đi một vòng mà không mang vết thương nào trên người thì kẻ đó không phải là đi đánh trận, mà là đi giành công lao.”
(Nhất tướng công thành vạn cốt khô có nghĩa là một vị tướng khi thành công đều phải trả giá bằng hàng ngàn hàng vạn xương cốt của binh lính chết trận.)
Cung thị lúc đầu thì kinh hãi về sau lại thở dài, nàng ta có trái tim của một từ mẫu, bản thân tự cảm thán: “Chậc! Nhà người ta chỉ cần có chút gia sản thôi, thì con gái đã được nuôi dưỡng như tiểu thư khuê các rồi, từ khi sinh ra đã bắt đầu việc chuẩn bị của hồi môn, đợi đến khi được mười ba, mười bốn tuổi thì bị nhốt trong lầu son ngay cả bàn đạp lên xuống trước lầu gác cũng bị tháo bỏ đi, tính cách bị gò bó suốt bao nhiêu năm như vậy, bình thường càng được yêu chiều thì càng không được để va đập dù là chút xíu, trên người không được có một vết sẹo nhỏ nào, chỉ sợ sau khi xuất giá bị gia đình chồng chê bai thân thể mình không hoàn bích, muội sinh ra trong một gia đình cao quý, vậy mà lại lớn lên như vậy, thứ đáng quý như thế mà lại……”
Hoắc Thời Anh cúi đầu buộc lại dây áo trong, không tiếp lời của Cung thị, những điều Cung thị nói, đời này không liên quan gì đến nàng hết, đây là số mệnh rồi, ai cũng có một con đường riêng của mình, chưa chắc con đường này đi đã dễ dàng hơn con đường kia.
Mặc bên ngoài trường sam màu xanh nhạt là một chiếc áo ngắn tay, eo được thắt bằng thắt lưng bạch ngọc, lại dắt thêm một miếng ngọc bội Dương chỉ, cuối cùng là xỏ chân vào đôi giày cao cổ đế trắng thân đen, đứng ở nơi đó, nhìn từ đằng sau là bóng lưng của một nam tử vô cùng anh tuấn với bờ vai rộng, sống lưng thẳng tắp, phần eo thanh mảnh có phần rắn rỏi lại mang theo một loại phong tình rất khác, khiến người ta trào lên một loại kích động miên man bất định, nhìn từ chính diện, phần ngực với những đường cong, yết hầu không có hầu kết, là một nữ tử không gì có thể che giấu, nhưng vẫn là ngũ quan anh tuấn ưa nhìn, thân hình cao ráo mảnh mai, là một loại tuấn mỹ kết hợp giữa nam và nữ vượt qua cả quan điểm về cái đẹp của thế tục đương thời.
Bộ quần áo Hoắc Thời Anh mặc đều là hàng thượng đẳng, chất liệu là lụa Vân Cẩm, thợ thủ công làm ra nó đều là những người được trong phủ nuôi chuyên để may vá, Hoắc Thời Anh chưa từng được mặc những bộ quần áo tốt như vậy bao giờ, quần áo lúc bình thường của nàng đều do Nguyệt nương tự tay khâu, nên tay nghề đương nhiên không thể so được với những người được nuôi chuyên để lo khau vá rồi. Cả người từ trên xuống dưới bỗng nhiên trông anh tuấn sang trọng hơn hẳn, hôm nay phải tham gia buổi yến tiệc của Hàn Đường, đang ở dưới chân thiên tử nên nàng cũng sợ mất khí thế, thành ra phải ăn mặc tươm tất như vậy.
(Lụa Vân Cẩm hay còn được gọi là thổ cẩm Nam Kinh, là một trong những nghệ thuật thủ công truyền thống của Trung Quốc, đã có 1580 năm lịch sử. Lụa Vân Cẩm màu sắc tươi sáng rực rỡ, hình dáng như đám mây trên bầu trời, nên được gọi là Vân Cẩm, Vân Cẩm khác với các loại lụa khác ở chỗ thường dùng vàng để trang trí, tinh tế thanh lịch và đường thêu rất mịn, vì thể chỉ sản xuất và phục vụ cho hoàng gia.)
Thấy đã sắp qua giờ Thân, Hoắc Thời Anh chào tạm biệt Cung thị rồi dẫn theo Tiểu Lục đi ra khỏi tiểu viện, buổi trưa Hoắc Thời Gia đã dặn dò với quản sự ngoài tiểu viện, nên đương nhiên không ai dám bỏ bê nàng, đặc biệt chuẩn bị cho nàng một cỗ xe ngựa bằng gỗ Nam mộc đen cùng bốn con ngựa kéo, bốn con ngựa tuyền một màu đen, không có lẫn lấy một cọng lông pha tạp, thân xe khảm viền vàng, trên cửa xe có huy hiệu của phủ Dụ vương, toát lên vẻ xa hoa kín đáo, kiểu bố trí này đối với việc xuất hành của Hoắc Thời Anh mà nói cũng khá phù hợp.
Trước khi ra khỏi cửa, đột nhiên có những bông tuyết nhỏ phiêu diêu trong thiên không, những bông tuyết rơi xuống đất lập tức tan ra, khiến cho bầu không khí ẩm lạnh của kinh thành thêm vài phần buốt giá.
Trên xe ngựa Hoắc Thời Anh bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, Tiểu Lục đương nhiên không dám hé răng, bên ngoài dần dần vang lên tiếng người ồn ào, có lẽ đã vào đến phố chợ, lại nghe thấy tiếng bánh xe lộc cộc đi thêm độ một chén trà nữa thì xe ngựa dừng lại hẳn, Tiểu Lục nhảy xuống trước, hạ ghế kê chân xong xuôi rồi Hoắc Thời Anh mới duỗi chân ra vịn vào tay Tiểu Lục bước xuống xe.
Chân vừa đứng vững liền ngẩng đầu nhìn xung quanh, những bông tuyết khi nãy giờ đã biến thành từng phiến từng phiến hoa tuyết trắng xóa, dưới sắc trời đen như mực, cổng chào ba tầng (1), dãy nhà xa hoa tráng lệ, bên dưới mái hiên cong vút trước cửa là mười sáu chiếc đèn lồng lớn màu đỏ xếp thành hình chữ khai, hai bên cửa lớn còn dựng hai cây đèn bằng lụa khổng lồ, nửa con phố phía trước cả tòa nhà được đèn đuốc chiếu sáng trưng, phần mặt tiền này đúng là rất có phong thái.
Hoắc Thời Anh vừa xuống xe đã thấy Hàn Đường đứng ở dưới hiên nhà, trong lòng nàng thầm hơi kinh ngạc, cho dù nàng có tới muộn, tại sao ông ta không đi vào trước rồi để lại một tên hầu đợi ở ngoài này dẫn đường cho nàng, cớ gì phải đích thân đứng ở đây chờ? Chưa kịp làm gì nhiều thì Hàn Đường đã bước xuống bậc tam cấp, đội tuyết ra đón: “Hoắc tướng quân.”
Cách xưng hô của ông ta thay đổi quá nhanh, khiến mắt Hoắc Thời Anh hơi giật giật, nàng cũng chắp tay hành lễ với ông ta: “Hàn đại nhân.”
Lâu ngày không gặp, nhưng Hàn Đường vẫn ăn vận hết sức đơn giản, trên người là bộ quần áo màu xanh, tóc cài trâm gỗ, khoác ngoài một tấm áo choàng không tay, cả người vẫn toát lên một loại khí chất trầm ổn thanh cao, dưới ánh đèn đôi mắt của ông ta dường như sáng lên lấp lánh.
“Tại hạ tới muộn, khiến đại nhân phải chờ lâu, thật là vô cùng có lỗi.” Hoắc Thời Anh vừa nói vừa cúi người vái Hàn Đường một cái, hai người đứng cách nhau tầm hai bước chân, Hàn Đường nâng tay lên đỡ lấy tay của nàng, sau đó nghe ông ta nói: “Lúc ở Dương Châu toàn được Hoắc tướng quân chiếu cố, sao mới mấy ngày không gặp tướng quân đã trở lên xa lạ với tại hạ rồi?”.
Hoắc Thời Anh ngẩng đầu cười đáp: “Đâu có, chỉ là đang ở dưới chân thiên tử nên trong lòng tại hạ thấy sợ hãi thôi.”
Hàn Đường cũng phì cười: “Khí độ của tướng quân không phải của người biết sợ hãi.”
Hoắc Thời Anh chỉ cười: “Quả thực không dám giấu, hai tuổi tại hạ đã theo gia phụ đến Lương Châu, từ nhỏ đã lớn lên giữa chốn biên quan nghèo khó, rất ít khi được chứng kiến cảnh tượng giàu có khí thế của kinh thành, nên có chút chột dạ.”
“Ha ha, tướng quân thật là biết nói đùa.” Nụ cười của Hàn Đường có chút gượng gạo.
Hai người cứ đứng ở đó cười nói, Hàn Đường không hề có ý định dẫn Hoắc Thời Anh vào trong, Hoắc Thời Anh đứng càng lâu trong lòng càng thầm khẳng định đã có chuyện xảy ra, quả nhiên thấy không thể kéo dài được thêm vẻ mặt Hàn Đường lộ vẻ áy náy, ông ta nói với Hoắc Thời Anh: “Hoắc tướng quân, thật ra hôm nay ta phải xin lỗi tướng quân rồi.”
“Ồ? Hàn đại nhân có chuyện gì cứ nói, nói mấy câu xin lỗi đó làm gì.” Khuôn mặt Hoắc Thời Anh thản nhiên bình tĩnh, nhưng đôi đồng tử lại trở nên sâu thẳm thêm vài phần.
Hàn Đường cúi lưng vái một vái về phía Hoắc Thời Anh: “Hàn mỗ thấy thật hổ thẹn, hôm nay muốn gặp tướng quân thật ra còn có một người khác nữa.”
Hoắc Thời Anh vươn tay ra nắm lấy phần khuỷu tay của Hàn Đường, trong lòng có hơi ngạc nhiên, người nào lại có thể khiến Hàn Đường phải cúi lưng thế, nàng nói: “Hàn đại nhân, không đến mức như vậy đâu, con người sống trên thế gian này nhiều nhất chính là thân bất do kỷ, Thời Anh không trách ngài.” Nàng đỡ lấy Hàn Đường, để ông ta đứng thẳng lưng. Thật ra khiến một văn sĩ thanh cao phải cong lưng uốn gối là một chuyện rất bi thương. Hoắc Thời Anh cũng chẳng vui vẻ gì khi gặp phải chuyện như vậy.
Hàn Đường lại gẩng đầu lên, trong ánh mắt chứa đầy vẻ cảm kích ông ta nói: “Người muốn gặp tướng quân là Duệ vương.”
“Duệ vương?” Hoắc Thời Anh cau mày, tuy Hoắc Thời Anh chưa thực sự bước chân vào chốn quan trường, nhưng một vài nhân vật quyền quý đứng đầu trong kinh thành thì nàng cũng có nghe qua, cụ thể như vị Duệ vương mà nàng biết là em trai ruột của đương kim Hoàng thượng, nhưng Duệ vương lại là một vị vương gia nhàn tản, không có thực quyền gì, tuy vậy hắn ta rất có thể cũng là vương thân quý tộc lắm tiền nhiều của nhất triều đình Đại Yến, đó là bởi vì hắn phụ trách phủ Nội vụ, quản lý tất cả thương nghiệp kinh doanh trong toàn thiên hạ, tại sao một nhân vật như vậy lại muốn gặp nàng?
Ngay trong lúc Hoắc Thời Anh đang cau mày tập trung suy nghĩ, thì một loạt tiếng bước chân lạo xạo truyền đến tai nàng. Không biết là tại sao, giữa cảnh phố chợ ồn ào huyên náo, giữa vô số những vị khách qua đường đi đi lại lại Hoắc Thời Anh lại nghe thấy tiếng bước chân của người đó rõ ràng đến vậy, nếu như người tới sở hữu võ nghệ cao thâm, thì người đã lăn lộn trong quân đội như nàng cũng có thể phân biệt được ngay hướng đi của người đó, nhưng đằng này chỉ là một người bình thường, tiếng chân bước đi lại không hề bị lẫn vào trong hàng trăm loại sóng âm thanh hỗn tạp bên cạnh, sự xuất hiện đột ngột ấy, từng bước từng bước một tuy rất khẽ khàng nhưng lại cực kỳ rõ nét.
Hoắc Thời Anh chầm chậm ngước đầu lên, đôi con ngươi u ám như đêm tối khóa chặt lấy người nàng, người này không biết hắn xuất hiện từ đâu, đến từ hướng nào, dường như bước chân đột nhiên vang lên tiếng lạo xạo rồi lúc ngẩng đầu lên đã thấy hắn đứng ở cách đó tầm một trượng rồi, đó là một người đàn ông cực kỳ tuấn mĩ, hắn mặc một chiếc áo khoác màu trắng ngà, cổ áo được viền bằng lông chồn tía, mái tóc hắn đen bóng, trên đầu đội chụp tóc bằng vàng, phía trước có gắn một viên hồng ngọc, vầng trán đầy đặn, hàng lông dài sắc như dao, nhưng đôi mắt lại là một đôi mắt phượng, to và thâm thúy, sống mũi cao thẳng tắp, nhân trung hẹp dài, chiếc cằm nghiêm nghị ngay ngắn, làn da trắng trẻo căng mịn như một miếng ngọc Dương chỉ, sinh ra với khuôn mặt hoàn mỹ như vậy, nếu vạch một đường ở chính giữa thì hai bên nhất định sẽ đối xứng với nhau một cách hoàn hảo, hắn không được phiêu dật như Hoắc Thời Gia nhưng lại mang vẻ nghiêm trang trầm ổn hơn hẳn.
Chỉ trong một thoáng đối mặt ngắn ngủi, Hoắc Thời Anh cảm giác có một loại áp lực như thủy triều che trời lấp đất từ bốn phương tám cuồn cuộn xông đến, trái tim nàng giống như thể lần đầu tiên nghe thấy tiếng trống trận, nó đập mãnh liệt đến mức nàng không thể tự chủ nổi.
“Hàn Đường.” Người đó mở miệng gọi, thanh âm từ tốn, chất giọng rõ ràng mà bình tĩnh.
Hàn Đường vừa quay người, thân hình khựng lại một thoáng, rồi nhanh chóng bước tới khom lưng nói: “Điện hạ.”
Người này vẫn chăm chú nhìn Hoắc Thời Anh, Hoắc Thời Anh cũng bước đến gần người đàn ông cúi người hành lễ: “Hoắc Thời Anh bái kiến Duệ vương điện hạ.”
“Hoắc Thời Anh.”
Người này chỉ đứng cách nàng mấy bước chân, nhưng vừa mở miệng đã khiến người ta cảm nhận được áp lực cực lớn đang đè xuống, cả người hắn mang theo một loại khí thế khổng lồ, loại khí thế này khiến hắn không cần làm gì cả cũng có thể khiến người khác phải cúi đầu với mình.
“Phải.” Hoắc Thời Anh không dám đứng thẳng người dậy.
“Ngươi ngẩng đầu lên đi.”
Hoắc Thời Anh thả cánh tay xuống, chậm chạp ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như mực của Hoắc Thời Anh liếc nhìn hắn, còn hắn cũng chăm chú nhìn nàng, cảnh tượng những bông tuyết trắng khiêu vũ phủ kín trời cao đất rộng khiến người ta thẫn thờ ngây ngẩn.
Sau đó hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía cánh cổng chào đằng sau lưng hai người nói: “Chúng ta vào thôi.”
Hàn Đường đương nhiên đi trước dẫn đường, Hoắc Thời Anh cũng rất đương nhiên đi sóng vai cùng Duệ vương, lúc bước lên bậc cầu thang, người bên cạnh đột nhiên lên tiếng nói chuyện: “Hoắc Thời Anh ngươi không lạnh sao?”.
Hắn gọi đầy đủ cả họ tên của nàng, Hoắc Thời Anh liền cúi đầu nhìn áo khoác trên người mình: “Không lạnh, mùa đông ở Giang Hoài không thể coi là lạnh được.”
“Ồ, có phải so với Tây Bắc cũng không là gì không?”.
“Đúng, Tây Bắc buốt giá, mùa đông nước đóng thành băng, đất đai khô nứt nẻ, cũng thường xuyên……” Hoắc Thời Anh nói được một nửa thì đột nhiên im bặt, nàng nói thế này giống như đang có ý kể khổ vậy.
“Ừ.” Nhưng Duệ vương ở bên cạnh lại chỉ gật gật đầu, không tiếp tục truy vấn nữa.
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã bước vào sảnh chính của quán rượu, bên trong ấm áp như mùa xuân, nhưng lại không thấy có khách khứa, lên đến tầng hai Hoắc Thời Anh tập trung lắng nghe mới phát hiện ra toàn bộ quán đều trống không, nàng chợt hiểu ra, thì ra đêm nay nơi này đã bị bao trọn.
Địa điểm ăn cơm nằm ở một gian phòng nhã nhặn và cực rộng, bên trong được bố trí xa hoa mà không hề mất đi vẻ tinh tế, sàn nhà trải một tấm thảm nhung xuất xứ từ Tây Vực, một chiếc tủ nhiều ô đặt ở giữa chia căn phòng làm hai, đằng trước là một chiếc sập quý phi đủ cho hai người nghỉ, bên cạnh là bức bình phong bằng tơ lụa, bên trên là hàng trăm chữ phúc lộc thọ hỉ to có nhỏ có được thêu bằng chỉ vàng, độ chịu chi phô trương hào nhoáng không kém gì các quý tộc công khanh khác, chẳng trách Hoắc Thời Gia nói đây là quán rượu nức tiếng nhất kinh thành.
Ba người đi vào chia nhau cao thấp rồi ngồi xuống ghế, không biết tại sao hôm nay Hàn Đường không còn mang phong thái ung dung phóng khoáng như khi còn ở Dương Châu nữa, cả người trở nên câu nệ và cứng nhắc, từ sau khi bước vào mời Duệ vương ngồi xuống xong miệng ông ta giống như ngậm hột thị, không hé răng nói câu nào, hơi cúi đầu ngồi một chỗ, Hoắc Thời Anh không quen cũng chẳng thân với Duệ vương, nên đương nhiên không thể tiếp chuyện, cả ba đều ngồi trầm mặc.
Chịu trách nhiệm hầu hạ trên đây không phải là phục vụ của quán ăn, một vài thái giám tay cầm phất trần nối đuôi nhau đi vào, toàn bộ bát đĩa đựng đồ ăn là gốm được nung từ lò nung của triều đình hoa văn quả đào và con dơi màu sắc rực rỡ (1), trên bàn chỉ có một tờ thực đơn do quán ăn cung cấp, tất cả những thứ khác đều do thái giám lấy ra từ trong hộp thức ăn mang theo, cũng không biết là mang từ nơi nào đến mà tất cả vẫn còn nóng sốt bốc khói nghi ngút, dâng thức ăn lên xong, Duệ vương liền cầm lấy đôi đũa bạc nói một câu: “Ăn thôi.” Hai người còn lại lúc ấy tựa hồ như nhận được hiệu lệnh cùng nhau cầm đũa lên.
Ba thái giám chia nhau ra đứng ở sau lưng ba người để gắp thức ăn, muốn gắp món nào chỉ cần nàng đưa mắt liếc nhìn là hắn sẽ gắp vào bát cho bạn, động tác gắp thức ăn nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, không hề chậm trễ, ngay cả âm thanh bát đũa chạm vào nhau cũng không có, căn phòng yên tĩnh đến độ ngay nghe được cả tiếng kim rơi, Hoắc Thời Anh cẩn thận nhai thức ăn, động tác nâng đũa lên đặt đũa xuống đều hết sức nhẹ nhàng, dáng vẻ cứng nhắc, Hàn Đường ngồi đối diện cũng chẳng khá hơn nàng là bao, động tác máy móc, vẻ mặt đờ đẫn.
Ngồi ăn ung dung tự tại nhất ở đây chính là người ngồi ở vị trí đầu tiên Duệ vương, nhai cẩn thận nuốt chậm rãi, động tác nhẹ nhàng mà tao nhã, từ đầu đến cuối cúi đầu nhìn mặt bàn phía trước mặt mình, tựa hồ như hai người trong phòng không hề tồn tại, chỉ là ăn cùng một bữa cơm với hắn, mà áp lực như thể bị thủy triều dâng lên từ bốn phương tám hướng tầng tầng lớp lớp đè nén vậy, Hoắc Thời Anh ăn xong bữa cơm mà lưng áo ướt đẫm, cả người toát mồ hôi lạnh.
Bữa tối lê thê cuối cùng cũng kết thúc, Duệ vương không nói một chữ nào, khiến Hoắc Thời Anh không đoán ra được mục đích hắn muốn gặp mình là gì, lúc ra khỏi quán ăn, ở ngay trước cửa quán có một cỗ xe ngựa mạ vàng, chạm trổ hình hoa lá được làm bằng gỗ tử đàn, trên cửa xe khắc huy hiệu của hoàng tộc, sáu con tuấn mã lông trắng ánh xanh, không thể tìm được một sợi lông lai tạp, ngay cả vóc dáng của chúng cũng giống y hệt nhau, xa hoa hơn cỗ xe của Hoắc Thời Anh nhiều.
Duệ vương đứng ở bậc tam cấp khoanh tay nói với Hàn Đường đang đứng bên cạnh: “Hàn Đường, chúng ta đi thôi.” Sau đó lại quay đầu lại nói với Hoắc Thời Anh: “Ngươi cũng cùng đi.”
Trong lòng Hoắc Thời Anh chợt trầm xuống, cảm giác rất hụt hẫng, cái gì nên tới cuối cũng cũng phải tới.
1. Cổng chào ba tầng: