Sự tình sau đó quả thực rất hỗn loạn, thái hậu ôm lấy Hoàng thượng gào khóc, sau khi khóc xong thì thu lại nước mắt, biến trở lại thành người phụ nữ cao quý, bà lau sạch lệ, mái tóc tuy còn rối nhưng vẫn ưỡn ngực, ngẩng cao đầu đưa ra một loạt những mệnh lệnh: “Truyền ngự y đến điện Giao Thái, Chưởng Châu con cầm thủ dụ của ta đưa đám Hàm Uẩn về đi, các ngươi… hầu hạ Hoàng thượng quay về, tất cả… giải tán.” Thái hậu dặn dò xong liền quay người đi vào, từ chối sự dìu đỡ của mọi người xung quanh, lê từng bước cứng ngắc và mệt mỏi về cung của mình.
Hoàng thượng được người ta khiêng lên kiệu, Hoắc Thời Anh nghi ngờ toàn bộ khớp xương trên người hắn đã bị đông cứng rồi, cả người tựa vào ghế dựa như bị tê liệt, nhưng dù thế hắn vẫn cố ngoái đầu lại, đôi mắt đen sâu thẳm liếc nhìn nàng, cái nhìn chất chứa thấp thỏm bất an, nhưng nàng lại cảm thấy nếu lúc đó nơi hắn nhìn vào là một khoảng hư không, thì dù thế nào cũng mang theo vài phần đáng thương, khi con người ta yếu đuối mà ánh mắt vẫn còn có thể mạnh mẽ như vậy, cũng là một chuyện tốt, chí ít hắn có thể tìm cho nội tâm của mình một điểm tựa, mặc dù nàng không vui vẻ gì khi bị biến thành điểm tựa cho hắn, nhưng dường như điều này chẳng liên quan đến việc nàng có vui vẻ đồng ý hay không.
Hoắc Thời Anh đổi gác xong uống ừng ực mấy bát nước gừng liền, rồi ngâm mình trong thùng nước nóng, sau đó ngủ thẳng đến sáng, hôm sau đến lượt nàng được nghỉ, nên ở nhà liền ba ngày, trong mấy ngày này nàng cũng bị chảy nước mũi, cổ họng đau rát, sau khi được đại phu của phủ nhà kê cho mấy thang thuốc, uống suốt ba hôm mới thấy đỡ hơn.
Ba ngày sau khi nàng vào cung thì phát hiện ra tình hình trong cung đang rất rối ren, Hoàng thượng đổ bệnh, hơn thế còn cực kỳ nghiêm trọng, đã ba hôm rồi chưa xuống được giường, còn thái hậu từ sau chuyện đêm đó thì sáng hôm sau đã đến Thang Tuyền cung để dưỡng bệnh, Thang Tuyền cung là biệt viện ở ngoại thành của hoàng gia, vì có suối nước nóng nên được đặt tên là Thang Tuyền cung, nơi này cách kinh thành hai trăm dặm, thái hậu đi rất dứt khoát dường như không quan tâm gì đến sống chết của con trai mình, còn hoàng hậu sau hôm đó cũng ngã bệnh, toàn bộ Ngự y viện bận đến tối tăm mặt mũi, khắp cả cung trên dưới đến một người đứng ra chủ trì mọi việc cũng không có.
Lúc Hoắc Thời Anh đổi ca ở điện Giao Thái thì thấy trưởng công chúa từ bên trong đi ra, cả người nàng ta mặc đại phục trong cung, vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng mang theo một thoáng tiều tụy, nàng liếc qua Hoắc Thời Anh một cái, rồi sải bước đi luôn, phía sau là một đoàn những ma ma và cung nữ.
Bên trong điện Giao Thái nồng mùi thuốc, ngự y hết đi ra lại đi vào, bầu không khí nặng nề và đầy áp lực, lúc chạng vạng trưởng công chúa lại vội vã quay về điện, không biết đã xông pha chiến đấu ở đâu mà lớp trang điểm có chút mờ nhòe, lần này nàng ta không có thời gian để liếc nhìn đến Hoắc Thời Anh nữa, Phúc Khang chạy từ bên trong ra đón với vẻ mặt đầy lo lắng, có vẻ như tình hình của Hoàng thượng không được ổn cho lắm, nàng nghe thấy bên trong có tiếng xì xào bàn tán, Hoàng thượng sốt cao không hạ, đến gần tối thì đến cháo loãng cũng không ăn nữa rồi.
Hoắc Thời Anh nghe thấy trưởng công chúa cho mọi người lui hết ra ngoài, sau đó có vẻ như tìm một chỗ nào đó ngồi xuống, thở hắt ra đầy mệt mỏi, giờ cũng gần đến thời điểm nàng đổi ca rồi, nên thật ra cũng không cần phải bận tâm quá nhiều.
Mùa đông ngày ngắn đêm dài, đến khi trời sẩm tối mới thấy người thay ca với mình tới, hai người đang bàn giao trong im lặng ở bên ngoài, thì đột nhiên cửa điện Giao Thái được mở ra từ bên trong, trưởng công chúa đứng trước cửa nói: “Thời Anh, muội vào xem thử đệ ấy đi.”
Lúc nàng ta nói câu này thì thấy Hoắc Thời Anh đang sắp sửa rời đi, thân hình rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan, nàng lặng lẽ nhìn nàng ta hồi lâu, cuối cùng nói: “Nhưng muội đã thay ca rồi.”
Hai hàng lông mày của trưởng công chúa hơi cau lại, mi tâm rúm cả vào, nàng ta vốn là người uy nghiêm không quen cầu xin ai bao giờ, một tay vịn vào khung cửa, tỏ rõ sự mệt mỏi: “Đệ ấy đã để muội bên cạnh mình suốt mấy tháng rồi, sao muội vẫn lạnh lùng thờ ơ đến thế?”.
Hoắc Thời Anh vẫn cứ đứng ì tại chỗ, người cùng ca canh gác với nàng đã cúi đầu lui đi cả rồi, còn những người mới đến thì đều đứng đó giả vờ như bị câm điếc, coi mình như là làm cảnh, nơi này dường như chỉ còn lại hai người bọn nàng đứng nói chuyện với nhau, trưởng công chúa chăm chú nhìn nàng, nhưng Hoắc Thời Anh lại không trả lời nàng ta, nàng biết chỉ cần nàng mở miệng thì đồng nghĩa với việc bước một bước chân vào một bầu không khí ái muội bên trong đó.
Hai người cứ đứng đó nhìn đối phương hồi lâu, cuối cùng trưởng công chúa đột nhiên nghiêng người dựa vào khung cửa, cảm giác như sinh khí trong cơ thể đều bị hút cạn, nàng ta buồn bã nói: “Hoắc Thời Anh, lẽ nào muội còn muốn ta cầu xin muội nữa sao?”.
Hoắc Thời Anh sững người, trưởng công chúa nói xong lại liếc nhìn nàng một cái rồi quay người đi vào, để lại cánh cửa đại điện mở toang, Hoắc Thời Anh biết bất luận có ra sao thì nàng cũng không thể quay người bỏ đi được, nàng thường rất thông cảm và nhẫn nại đối với phụ nữ, trưởng công chúa không cầu xin nàng nhưng thái độ của nàng ta thì rõ ràng đang cầu xin nàng rồi.
Bầu không khí bên trong noãn các của điện Giao Thái nóng nực bí bách, trưởng công chúa ngồi trên ghế thái sư, đối diện là chiếc giường của Hoàng đế, giữa tầng tầng lớp màn sa được treo lên bằng móc vàng, Hoàng thượng đang nằm trong đó, có một cung nữ đứng bên cạnh hầu hạ.
Hoắc Thời Anh chậm rãi bước lại gần, trưởng công chúa quay đầu lại nhìn nàng, nhưng không lộ ra chút cảm xúc nào, dường như đã đoán được nàng bắt buộc phải vào, Hoắc Thời Anh đứng ở phía sau nàng ta, cả hai im lặng không nói năng gì hồi lâu, cuối cùng trưởng không chúa đột nhiên lên tiếng hỏi: “Muội đang nghĩ gì vậy?”.
“Không nghĩ gì cả.” Hoắc Thời Anh ung dung đáp, câu trả lời này khiến trưởng công chúa phải quay đầu nhìn nàng thêm lần nữa, ánh mắt thâm sâu khó đoán.
“Lát nữa ta còn có việc.” Trưởng công chúa đỡ lấy đầu nói: “Hiện giờ bên ngoài rất loạn, Hàm Uẩn chưa chắc đã chống đỡ được, cũng may còn có Vương Thọ Đình ổn định giúp cho. Mẫu hậu thì hoàn toàn buông bỏ không quan tâm đến bất cứ chuyện gì nữa, đúng vào lúc rối ren thế này thì bao nhiêu chuyện lại rủ nhau đến.” Trưởng công chúa rất đau đầu, nhưng cố đứng dậy dáng vẻ như sắp đi.
Nàng ta gọi người vào hầu mình sửa sang quần áo, khoác thêm áo choàng, Hoắc Thời Anh nhìn nàng ta, nàng ta nói với qua hai nàng cung nữ đang hầu hạ mình, dặn nàng: “Muội trông chừng đệ ấy giúp ta, nếu như đệ ấy tỉnh lại thì nghĩ cách khiến đệ ấy ăn chút gì đó, nếu như đệ ấy hôn mê thêm bảy tám hôm nữa thì sẽ lớn chuyện đấy, ta cũng không biết phải ứng phó sao với cục diện đó đâu.”
Trưởng công chúa nói xong, Hoắc Thời Anh không nhịn được bật cười hỏi nàng ta: “Muội thì có thể giúp được gì chứ?”.
Công chúa khựng lại, cho hai cung nữ lui xuống, đi đến trước mặt Hoắc Thời Anh, nhìn thẳng vào mắt nàng hỏi: “Thời Anh, từ trước tới giờ muội chưa từng thích ai đúng không?”.
Câu hỏi này khiến Hoắc Thời Anh cảm thấy có chút lúng túng, trưởng công chúa cũng không cần câu trả lời của nàng lại nói tiếp: “Con người sống ở trên đời có đôi khi sống bằng tinh thần, bằng ý chí, tin ta đi, hồi đầu lúc ta thành thân, đại ca của muội đã kéo tay ta lại và nói sau này sẽ ở bên ta cả đời, khoảnh khắc ấy trong lòng ta vui muốn như nở hoa, không ai có thể mang cho ta cảm giác ấy ngoài chàng.”
Trưởng công chúa nói xong vội vàng rời đi, Hoắc Thời Anh hiểu ý của công chúa, nàng chính là người có thể khiến trái tim Hoàng thượng nở hoa, nghĩ đến đây nàng chán nản đi tới ngồi phịch xuống chiếc ghế lúc trước nàng ta vừa ngồi
Ánh đèn trong noãn các le lói, Hoắc Thời Anh ngồi thu mình trên ghế, khuôn mặt khuất trong bóng tối, Hoàng thượng vẫn cứ nằm lặng lẽ trên giường, nếu không phải lồng ngực hắn vẫn còn đang phập phồng lên xuống thì thoạt trông chẳng khác gì người đã chết, thỉnh thoảng lại có âm thanh khe khẽ do nàng cung nữ đều đặn đắp khăn ướt lên trán hắn.
Hoắc Thời Anh nhìn thấy đôi môi hắn đã sốt đến độ phồng rộp mụn nước, tình trạng bệnh của hắn là do trong nóng nhưng ngoài lạnh gây ra, trước đây lúc ở trong quân doanh Hoắc Thời Anh đã xử lý không ít những ca bệnh như thế này rồi, chỉ là cách làm có phần bạo lực, các ngự y trong cung chắc chắn không dám làm, chỉ biết dùng thuốc áp chế, rồi từ từ điều dưỡng mà thôi.
Hoắc Thời Anh ngồi đó bất động kiên trì suốt mấy canh giờ liền, trong khoảng thời gian đó Phúc Khang có ra ra vào vào hỏi nàng cho có lệ là có cần ăn chút gì đó không, nhưng ai dám ăn trước giường Hoàng đế chứ, Hoắc Thời Anh không nói năng gì khoát khoát tay, thế là Phúc Khang lại lặng lẽ lui ra.
Đêm đã về khuya, Hoắc Thời Anh bị hơi nóng trong noãn các làm cho mơ màng muốn ngủ, cung nữ hầu trước giường cũng đang gà gật đầu đánh nhịp, nhưng chính vào lúc đó, cái người vẫn cứ nằm đó như cái xác chết kia lại thình lình mở mắt ra, sống lưng Hoắc Thời Anh trở nên căng thẳng, không dám động đậy.
Có lẽ hắn vẫn chưa tỉnh, vì khi hắn tỉnh sẽ tuyệt đối không để lộ ánh mắt dịu dàng và yếu đuối như vậy trước mặt người khác đâu, hắn nhìn về phía Hoắc Thời Anh hồi lâu rồi bỗng nhếch miệng mỉm cười: “Nàng đến rồi à.”
Tiếng người bất chợt vang lên trong căn phòng u ám, ảm đạm khiến nàng cung nữ hoảng sợ bừng tỉnh, nàng ta kinh hãi nhìn Hoàng thượng rồi lại chột dạ quay đầu nhìn Hoắc Thời Anh, bối rối đứng ngây ra đó.
Hoắc Thời Anh ngồi trên ghế, gương mặt khuất sau lớp màn trướng trước giường, hắn hỏi: “Nàng không vui sao?” Hoắc Thời Anh vẫn bất động, hắn lại đưa cánh tay về phía nàng, dường như muốn chạm vào nàng, hơi thở hắn gấp gáp, nuốt khan vất vả nói: “Mỗi lần ta nhìn thấy nàng… nàng đều đang không vui… ta thường nghĩ, lúc nàng thật lòng thương, thật lòng thích một ai đó, thì sẽ trông như thế nào.” Hắn nói rất khó khăn, câu chữ ngắt quãng, nhưng ánh mắt nhìn nàng lại rất cố chấp.
“Ra ngoài!” Miệng Hoắc Thời Anh lạnh lùng thốt lên hai chữ, nàng cung nữ hoảng sợ vội nhấc tà váy lên hoảng loạn lui ra.
Khi nàng ta đi rồi, Hoắc Thời Anh lại nhìn về phía người đang nằm trên giường, không biết hắn đã tỉnh thật chưa, cánh tay của hắn thõng xuống, lại thì thào nói: “Những người như chúng ta, từ lâu đã không biết mỉm cười thật lòng là thế nào, cũng không biết chân thành rơi nước mắt là sao.” Hắn thở dài, sức lực dường như đã cạn kiệt mệt mỏi nhắm mắt lại.
Người nằm trên giường lại hoàn toàn trở nên im ắng, cứ như thể việc hắn tỉnh lại và nói những lời vừa nãy chưa từng xảy ra, Hoắc Thời Anh vẫn ngồi đó bất động hồi lâu, người trên giường cũng nằm im không nhúc nhích, lồng ngực lên xuống theo từng nhịp thở yếu ớt, không biết qua bao lâu, nàng đứng bật dậy từ ghế ngồi, đi tới đứng trước đầu giường nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng khẽ thở dài, xoay người đi tới mở cửa noãn các ra, hỏi Phúc Khang đang đứng canh ở bên ngoài: “Có thể mang tới đây một ít đá không?”.
||||| Truyện đề cử: Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời |||||
Rất nhanh một chiếc chậu đồng đựng đầy đá vụn được bê vào, Hoắc Thời Anh đứng trước đầu giường sai tiểu thái giám đổ ngập nước vào trong chậu, rồi yêu cầu lấy thêm một cái khăn to, đang định thò tay ra vén rèm lên, thì Phúc Khang cuối cùng cũng không nhịn được hỏi một câu: “Đô ngu hầu, cô định làm gì…”
Hoắc Thời Anh không nhanh không chậm xắn tay áo lên, nói với Phúc Khang: “Nếu các ông cứ tiếp tục hun nóng Hoàng thượng thế này, thì qua hai ngày nữa dù người có tỉnh lại thì não cũng hỏng, ông cần một vị hoàng đế não có vấn đề à?”.
Phúc Khang nghiêm túc quan sát Hoắc Thời Anh hồi lâu, tay nàng cầm chậu đồng ung dung để mặc cho ông ta dò xét, thật ra nàng còn đang mong Phúc Khang hãy ngăn nàng lại, rồi nhân tiện đuổi cổ nàng ra khỏi đây, nhưng dường như sau một hồi suy nghĩ hết lượt trái phải rồi, ông ta lại không nói năng gì nữa, vừa lùi ra vừa tiện thể khoát khoát tay đuổi hết những người còn lại trong phòng ra theo.
Hoắc Thời Anh cầm cái chậu đi tới trước giường, liếc nhìn Phúc Khang một cái rồi thò tay ra vén tầng tầng lớp rèm lên, bên trong ánh sáng còn mờ tối hơn cả bên ngoài, bầu không khí ngột ngạt nóng nực, Hoắc Thời Anh đặt cái chậu xuống, đứng đó tần ngần nhìn người đang nằm trên giường một lúc, sau đó đột nhiên cúi xuống lật chăn lên, sau đó nhanh nhẹn lột sạch quần áo của hắn ra.
Việc hôm nay Hoắc Thời Anh làm đủ để bị chặt mười cái đầu, hoặc khiến cho người đàn ông này có đủ một trăm lý do để cưới nàng, hoặc cũng có thể bị nhốt vào lồng heo thả trôi sông, bản thân nàng cũng hận mình đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể khống chế được tay mình, nàng lấy khăn bọc đá lạnh chà xát một cách vô cùng thô bạo theo toàn bộ đường kinh mạch trên cơ thể người đàn ông trần truồng trước mặt, nàng dùng hết sức lực của bản thân, khiến cơ thể của hắn lằn lên những vệt đỏ, chà cho đến khi chậu nước đá trước mặt hoàn toàn tan hết, lại gọi người vào thay chậu khác, lần này còn không chút khách khí lật người hắn lại, tách tay chân hắn dang rộng ra, lại không tiếc sức mình lau thật mạnh, mãi cho đến khi cả người hắn đều đỏ ửng hết lên mới thôi, một vài chỗ trên da còn xước xát, rơm rớm máu.
Cả người Hoắc Thời Anh đầm đìa mồ hôi, đứng thẳng người lên thở phào nhẹ nhõm, sau đó lật người lại, nhưng xui thay lần này đối diện với nàng là đôi mắt sáng lấp lánh như thủy tinh, Hoàng thượng tỉnh rồi, Hoắc Thời Anh vừa nhìn vào mắt hắn là biết ngay.
Hắn lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt của Hoắc Thời Anh lập tức va vào cái nhìn của hắn, cả hai nhìn nhau hồi lâu, rồi mới đưa mắt nhìn đi chỗ khác, nàng lại tiếp tục lau đến cổ và nách của hắn, trong lúc đó ánh mắt hắn vẫn quấn quýt lấy nàng, cơ thể không một mảnh vải nằm trước mặt nàng, có một ngọn lửa bùng cháy trong tim Hoắc Thời Anh lan ra khắp người, lúc tay của nàng chuẩn bị lau đến phần dưới rốn của hắn thì đột nhiên khựng lại mất một lúc, thế rồi thình lình đứng thẳng người dậy, quay người đi ném luôn cái khăn vào trong chậu, khiến nước bắn tung tóe, vén rèm sải bước đi ra ngoài.
Bên ngoài tầng tầng lớp lớp rèm, ngoại trừ Phúc Khang thì trưởng công chúa cũng đang đứng đó, vẻ ngạc nhiên xen lẫn với đờ đẫn hiện lên khuôn mặt nàng ta, Hoắc Thời Anh đi tới gần vừa chậm rãi bỏ tay áo xuống vừa lãnh đạm nói: “Hoàng thượng tỉnh rồi, lát nước cho Hoàng thượng uống nhiều nước vào, nếu như đến chiều hoặc tối còn sốt nữa thì cứ lau người bằng cách như vừa rồi cho Hoàng thượng là được.”
“Ừ.” Trưởng công chúa miệng đáp, nhưng ánh mắt thì đã nhìn đến chỗ người trên giường rồi, Hoắc Thời Anh liếc nhìn nàng ta một cái rồi nói: “Muội về đây.”
Trưởng công chúa không còn tâm trí đâu để quan tâm đến Hoắc Thời Anh nữa, nàng ta đồng ý rồi vội dẫn người xông thẳng vào bên trong.Hoắc Thời Anh bước chân ra khỏi phòng, liền thở phào nhẹ nhõm, chán chẳng muốn quan tâm đến cục diện rối ren đằng sau, sải bước nhanh như muốn chạy trốn khỏi điện Giao Thái.