Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ

Cô tướng quân lục tung tìm kiếm hai tờ giấy, một tờ có dấu tay của y và tiểu vương gia, một tờ khác là ‘cưới vợ luận’. Y nhìn một lát, cuối cùng ánh mắt dừng lại tại tờ giấy thứ hai, âm thầm nắm tay.

Dạo này tiểu vương gia chỉ chuyên tâm dưỡng thương, thuốc của Hướng Hoằng Tiếc đưa cho dùng rất hiệu quả, mắt thấy thương thế của mình đã sắp khỏi hoàn toàn. Hôm nay lúc mới ăn xong bữa trưa, hắn bị hoàng huynh nhà mình gọi qua. Long Tuấn Thiên ngồi trong thượng thư phòng, cười tủm tỉm ngoắc hắn: “Hạo Hạo tới đây.”

Vì vậy hắn ngoan ngoãn đi tới: “Có việc gì sao?”

“Ừ, Cô ái khanh mới cầu ta tứ hôn.”

Long Thiên Tài không thèm suy nghĩ: “Không đồng ý.”

Long Tuấn Thiên cũng không ngạc nhiên, chỉ cười tủm tỉm hỏi: “Đệ muốn nói từ khi mất trí nhớ đến giờ, đệ không còn thích y giống như trước đây, thậm chí không có chút cảm giác nào, đúng không?”

Long Thiên Tài gật đầu.

“Sau từng ấy thời gian đệ với y ở chung, cũng không có chút cảm giác nào sao?”

Long Thiên Tài há mồm định nói đúng vậy, nhưng trong chốc lát lại do dự.

Long Tuấn Thiên nhìn hắn, tiếp tục hỏi: “Hai đứa đã lo xong chuyện con thừa tự rồi?”

Long Thiên Tài trầm mặc một lát, vừa định mở miệng thì người này lại nhanh chóng cướp lời: “Lần nào cũng là bị ép buộc?”

Hắn nháy mắt mấy cái, xoắn xuýt một chút, yên lặng gật đầu.

“Ừ, được rồi,” Long Tuấn Thiên cầm tờ giấy trên bàn lên, “Vậy tờ ước định chung thân này là do đệ uống say vào ngày thọ yến, đầu óc không tỉnh táo mới ấn vân tay vào đúng không?”

Khóe mắt Long Thiên Tài giật giật, hắn biết được không ít chữ rồi, rốt cuộc lúc này cũng đọc được hết nội dung viết trong đó, nhất thời phẫn hận: “Đúng thế! Lúc đó đệ còn không biết y nói cái gì cơ!”

Long Tuấn Thiên ừ một tiếng, bình tĩnh nhìn hắn chằm chằm, cười tủm tỉm hỏi: “Hạo Hạo này, lúc ở Trạch Nam đệ bị sơn tặc bắt đi, Cô ái khanh không đi cứu đệ, sau đó lúc đưa đệ từ khách phòng về cũng không chăm chút cho đệ, đệ rất tức giận đúng không?”

Long Thiên Tài lập tức nhớ tới lúc mình bị người nào đó chèn ép trong thùng tắm, giận dữ: “Đúng!”

Long Tuấn Thiên chậm rì rì nói: “Quả nhiên là không khác lắm so với những gì Cô ái khanh nói.”

Long Thiên Tài lập tức có dự cảm không tốt, yếu ớt hỏi: “Hoàng huynh, đây là ý gì?”

“Lúc Cô ái khanh cầu ta tứ hôn có nói đệ còn giận y, tuyệt đối sẽ không đồng ý,” Long Tuấn Thiên chậm rãi nói, “Y còn nói nếu ta hỏi những vấn đề vừa rồi, nhất định đệ sẽ đáp như vậy. Có điều y tính sai một chỗ, ta hỏi đệ có chút cảm giác nào với y hay không, đệ lại do dự. Y nói nếu hỏi điều này thì chắc chắn đệ sẽ nói không có, còn lại thì đáp án đều giống như y đoán, đệ xem y hiểu đệ đến mức đó,” hắn ôn hòa an ủi, “Chuyện lần trước là do ta sai y đi Thánh Hoa, không phải lỗi của y, đệ đừng tức giận nữa, cứ thành hôn luôn đi, được không?”

“…” Long Thiên Tài chậm rãi tiêu hóa một chút, rồi lập tức nhào qua, “Hoàng huynh, đệ nói thật mà, thật sự sau khi mất trí nhớ đệ không còn chút cảm giác nào với y cả, cái tờ giấy ước định chung thân đó cũng là do đệ uống say đầu óc không tỉnh táo mới ấn chỉ tay vào, những điều này đều là sự thật, tên vương bát đản kia đoán được là đương nhiên rồi! Đệ không lừa huynh đâu, huynh tin đệ đi mà, tin đệ đi!”

Long Tuấn Thiên tủm tỉm: “Sao đệ không nhấn mạnh vào việc mỗi lần sinh hoạt vợ chồng đệ đều bị ép buộc?”

Long Thiên Tài ngẩn ra, tiếp tục nhào tới trước: “Đúng, lần nào đệ cũng bị ép buộc! Hoàng huynh, hu hu, đệ không muốn bị gả cho người ta đâu, huynh nhìn vào đôi mắt chân thành của đệ đi này!”

Long Tuấn Thiên sờ sờ đầu hắn: “Tự ngươi có tin nổi không?”

“…”

“Nếu ngươi bị ép, phỏng chừng đã sớm cho người giết chết y rồi, đúng không?”

“…”

“Đệ xem, điều này chứng minh là đệ nói dối, mà ta thấy đệ cũng có tình cảm với y, việc này không lừa được ta, đệ còn nói dối làm gì. Về phần tờ giấy kia… Hạo Hạo, đệ nói đệ uống say, đúng không?”

“…” Long Thiên Tài nghẹn ngào, “Đệ nói phải, huynh có tin không?”

“… Được rồi, ta tin đệ, nhưng có hay không có tờ giấy kia cũng không quan trọng nữa rồi,” Long Tuấn Thiên vỗ vỗ vai hắn, “Ngoan, ta và Cô ái khanh đã định ngày xong rồi.”

“…” Hai mắt Long Thiên Tài đẫm lệ nhìn hắn trừng trừng, “Hoàng huynh, huynh không cần ta nữa sao?”

“Sao có thể chứ,” Long Tuấn Thiên an ủi hắn, “Sau này đệ sống tại vương phủ trong kinh thành, nếu nhớ ta và mẫu hậu thì lúc nào cũng có thể tiến cung, đúng không?”

“… Ta không lấy chồng.” =))

“Đừng cáu kỉnh nữa,” Long Tuấn Thiên sờ đầu hắn, “Lát ta muốn viết chiếu thư, chiêu cáo thiên hạ.”

Long Thiên Tài lăn lộn khóc lóc om sòm: “Ta không lấy chồng, không lấy không lấy không lấy —-“

“Cũng được, mấy ngày trước Đa Cát từ Bắc Mạc hướng Thánh Hoa cầu hôn, ta còn chưa trả lời. Ta thấy chuyện hôn sự này đôi bên đều có lợi, không bằng đệ lấy gã?”

Long Thiên Tài cứng đờ, càng cố sức lăn: “Không, có chết cũng không lấy gã!”

“Đa Cát nói hai người ở chung rất vui vẻ, đệ còn từng nói với gã muốn chết cùng chết các loại, có thể thấy tình cảm của đệ với gã còn sâu nặng hơn với Cô ái khanh, ừm, để ta sai người hồi âm.”

Long Thiên Tài cực kỳ kinh ngạc, vội vàng đứng dậy: “Đừng mà hoàng huynh, nếu phải gả cho Đa Cát, thì đệ thà gả cho mặt than còn hơn!”

Long Tuấn Thiên cười tủm tỉm hỏi: “Gả cho Cô ái khanh chứ không lấy Đa Cát?”

“Đúng!”

“Đệ xem, lại bị Cô ái khanh đoán trúng.”

“…”

Long Tuấn Thiên liếc hắn một cái: “Ta đã từ chối phía Đa Cát từ lâu rồi, ta biết đệ sẽ không đồng ý mà, huống hồ ta cũng không nỡ để đệ đi xa như vậy.”

“…”

“Ngoan, trở về đi, lát ta sai ngườ đến lấy số đo của đệ, còn phải làm hỉ phục nữa.”

Long Thiên Tài ngơ ngơ ngác ngác đi ra ngoài, bả vai còn giật giật, như thể phải chịu oan khuất gì lớn lắm.

“Ngươi cứ bán hắn đi như vậy, không sợ hắn oán ngươi?” Hướng Hoằng Huy đi từ trong ra, cười hỏi.

Long Tuấn Thiên cười tủm tỉm nhấp một ngụm trà: “Nó không thể ở bên ta cả đời được,” hắn nhìn phương hướng người nọ rời đi, “Dù gì thì nó cũng phải ra ngoài, sớm hay muộn ta cũng không giữ được. Nếu là trước đây, có lẽ ta còn có chút tiếc nuối, hoàng cung rộng lớn này không có nó ở cùng thì đúng là rất nhàm chán,” hắn nói xong thì kéo người này vào lòng, cười cười hôn lên mặt y một cái, “Nhưng hiện giờ ta đã tìm được một thứ rất tốt rồi.”

Hướng Hoằng Huy há mồm định nói thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói tức giận còn non nớt vang lên: “Mẫu hậu.”

Trong nháy mắt, người y cứng nhắc lại lại, từ sau khi bé con chấp nhận y thì quấn quýt lấy y không dứt ra được, cực kỳ kiên trì cực kỳ nghị lực. Y thấp giọng nói: “Trước đây ai chăm sóc nó?”

Long Tuấn Thiên cười tủm tỉm: “Sau khi mẫu hậu nó đi, ta giữ nó nuôi ở bên người, là ta nuôi lớn nó đến tận bây giờ, thế nào?”

“…”

Bé con đi tới ngửa đầu nhìn Hướng Hoằng Huy, giơ hai tay: “Mẫu hậu ôm.”

Hướng Hoằng Huy cúi đầu nhìn nó, không nhúc nhích.

Bé con suy nghĩ một chút: “… Cha?”

Hướng Hoằng Huy tiếp tục nhìn nó.

Bé con nháy mắt mấy cái: “Ca ca?”

Thế mà Hướng Hoằng Huy lại ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới đệ đệ ruột của mình. Lúc trước bọn họ còn chưa biết chuyện, hơn nữa còn khoảng cách về đích thứ, tuy rằng quan hệ của hai người cũng tốt nhưng lại xa cách, y vẫn không biết cảm giác có đệ đệ ruột là như thế nào.

(Đích thứ: con của vợ cả là đích, có quyền thừa hưởng vị thế của cha, con của vợ lẽ là thứ, không được kế thừa địa vị; nói chung là để nói về sự khác biệt thân phận của con cái trong nhà)

Bé con thấy y sửng sốt liền biết có cửa rồi, vươn đôi nay trắng nõn nhào qua: “Ca ca ôm.”

Hướng Hoằng Huy hoàn hồn, nhìn thẳng vào mắt nó, vẫn không nhúc nhích.

Bé con cố chấp ngửa đầu, đôi mắt trong suốt, giọng nói mềm mại: “Ca ca, ôm.”

Hướng Hoằng Huy do dự rồi.

“Ca ca,” bé con tiếp tục gọi y, đôi mắt ướt sũng, “Ca ca, ôm một cái.”

Rốt cuộc thì Hướng Hoằng Huy cũng ngồi xuống, chậm rãi ôm nó lên. Bé con liền vui vẻ hôn y một cái, hưng phấn nói: “Ca ca, chúng ta đi ăn bánh gạo đi? Phụ hoàng phải xem tấu chương, chúng ta không nên quấy rầy người, đúng không?”

Hướng Hoằng Huy nhìn đôi mắt trong suốt sạch sẽ của nó, nhẹ nhàng ừ một tiếng, ôm nó đi. Bé con ngả vào vai y, phất tay với Long Tuấn Thiên: “Phụ hoàng, nhi thần xin cáo lui.”

Long Tuấn Thiên yên lặng nhìn một lúc, sau đó gọi thái giám: “Đi, mang tất cả trẻ con của hoàng thân vào cung, đưa tới trước mặt người nọ.”

“… Vâng.”

Bên này Long Thiên Tài phẫn hận trở lại tẩm cung, bắt đầu lục tung tìm kim đao của Đa Cát. Lúc cung nhân phụ trách việc lấy số đo vào cửa thì thấy hắn đang cầm kim đao cười nhạt, vẻ mặt âm trầm, gã lập tức run rẩy.

Long Thiên Tài cười tiến đến: “Nhìn thấy thanh đao này rồi chứ?”

“Khởi bẩm vương gia, nhìn… nhìn thấy.”

“Ừ, làm một chỗ ở trong hỉ phục để giấu thanh đao nay, ta muốn mang theo nó.”

Người nọ cực kỳ kinh sợ: “Vương vương vương gia, ngài mang theo đao làm gì?”

Long Thiên Tài híp mắt cười nhạt: “Bản vương muốn mưu sát chồng!”

“…”

Tiểu vương gia ngoan ngoãn cho người ta lấy số đo, sau đó đi dạo lung tung ở bên ngoài, đang định làm bộ thương cảm, ai biết vừa đi tới một tiểu đình thì lại nhìn thấy một đám trẻ con đang chậm rãi đi vào trong. Hướng yêu quái cười nhẹ ngồi trong đình, tà tà liếc mắt sang, đám trẻ con lập tức tụm vào một góc lạnh run. Cháu trai hắn thấy thế liền tụt xuống ghế đá, đi tới sờ đầu từng đứa một, vẻ mặt hiền lành, cực kỳ kiên trì: “Ngoan ngoan, đừng sợ mà,” nó nói xong thì lấy kẹo trong túi áo đưa qua, “Ăn có ngon không?”

Đám trẻ con kia như thấy cứu ***, hai mắt đẫm lệ lưng tròng gật đầu.

“Có muốn nữa không?”

Tiếp tục gật đầu.

Bé con mỉm cười: “Chỗ phụ hoàng ta còn nhiều lắm, để ta sai người mang bọn ngươi qua đó, phụ hoàng rất rất tốt, chắc chắn các ngươi sẽ thích người, đi thôi.” Nó nói xong thì phái một tiểu thái giám dẫn đường, cười tủm tỉm nhìn đám trẻ con kia đi xa, sau đó xoay người vươn hai tay chạy về, “Mẫu hậu ca ca, chỉ còn lại hai người chúng ta, ngươi dẫn ta xuất cung đi chơi đi?”

Hướng Hoằng Huy trầm mặc nhìn nó, ánh mắt kia cực kỳ, cực kỳ phức tạp.

Long Thiên Tài bưng khuôn mặt nhỏ nhắn quay đầu đi chỗ khác, vô cùng thê lương. Thì ra cháu trai của hắn cũng là nhân tài! Hắn lập tức tránh xa hai người này, cảm thấy sợ rằng sau này hoàng cung không còn là chỗ người có thể ở nữa, tốt nhất là xuất cung thôi. Hắn sờ sờ thanh đao trong lòng, thầm nghĩ xuất cung thì xuất cung, chồng vẫn cứ phải giết.

Hôn sự của tiểu vương gia nhanh chóng được truyền ra khắp đại lục, công việc của cung nhân đều lu bù lên. Cứ vội vội vàng vàng như vậy một tháng, hôn lễ được cử hành đúng hạn, khăn đỏ được giăng từ tẩm cung cho tới phủ tướng quân, mười dặm đều được trang trí thành màu đỏ, không khác gì công chúa xuất giá. Long Thiên Tài ngồi trong hỉ kiệu đỏ thẫm, chấp nhận số phận để cho người ta đưa tới phủ tướng quân, rồi ngoan ngoãn bái đường. Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: “Ca, ta tới, ai u, may mà tới kịp.”

Long Thiên Tài ngẩn ra, vội vàng quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Tiểu Vân Nhàn chạy từ ngoài vào. Hắn vô thức muốn nhào tới trước, kết quả bị Cô tướng quân nhanh tay lẹ mắt đè lại, đành phải thôi.

Vân Nhàn vui vẻ tiến đến, tay còn đang nắm tay Thai Văn Khoan: “Này, không phải ngươi muốn tới sao? Giờ tới rồi đó.”

Thai Văn Khoan không nói hai lời lập tức nhào tới phía sau Cô tướng quân xoay y lại, nhìn mặt y: “Quả nhiên…” Quả nhiên người nọ không phải Cô tướng quân, người trước mắt mới là. Vậy thì hắn phải đi đâu tìm y bây giờ, đến thân phận của người nọ hắn cũng không biết.. Đột nhiên, hắn cảm thấy vô cùng bất lực, trong mắt ngập tràn vẻ tủi thân, chậm rãi lùi về phía sau.

Tân khách đang ngồi trong phòng bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, chớ không phải Cô tướng quân phụ bạc người này?

Long Thiên Tài nháy mắt mấy cái, đột nhiên phẫn hận trừng mắt với mặt than: “Ngươi nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Hắn là ai vậy?!”

Cô tướng quân: “…”

Long Thiên Tài cực kỳ bi thương: “Không ngờ ngươi lại là người như thế, sao ngươi có thể đối xử với ta như thế này hả?”

“…”

Vân Nhàn cố nín cười, lão tướng quân tuổi già cô đơn ngồi phịch xuống nhìn y, ánh mắt của hai vị ca ca cũng đặt lên người y, tất cả đều vô cùng nhất trí —– gia môn bất hạnh, lại sinh ra một tên phụ bạc.

Long Thiên Tài yếu ớt thở dài: “Bản vương đã hiểu thấu hồng trần, biết hết ảo huyền của cuộc đời này, lúc sống không thể yêu…”

“…” Cô tướng quân trầm mặc, Cô tướng quân lập tức nổi giận!!

Hiện tại đã kết thúc buổi lễ, y sai người đưa tiểu vương gia vào động phòng, lại gọi tâm phúc tới phân phó vài chuyện, sau đó nhìn Thai Văn Khoan: “Người ngươi muốn tìm sẽ tới ngay.”

Hai mắt Thai Văn Khoan sáng ngời: “Thật không?”

“Thật.”

Lúc này mọi người mới biết đều là hiểu lầm thôi, khung cảnh lại trở về vẻ náo nhiệt vốn có. Cô tướng quân liếc mắt nhìn đoàn người, quả nhiên không còn thấy Vân Nhàn đâu cả.

Hiệu suất làm việc của thuộc hạ rất cao, Mộc Tử nhanh chóng được đưa tới. Cô tướng quân liền mang theo bầu rượu đã chuẩn bị từ trước, đưa Thai Văn Khoan tới một chỗ không người, giữ cằm hắn mà đổ rượu vào. Thai Văn Khoan bị sặc, ho khan mãnh liệt: “Khụ… làm gì vậy?”

Cô tướng quân không đáp, đưa hắn tới trước một căn phòng, đẩy cửa ném hắn vào trong đó, sau đó khóa cửa lại, phất phất tay. Hai mươi gia đinh đứng ở bên ngoài lập tức cầm ván gỗ đinh sắt, lập tức đóng kín các cửa sổ lại.

Y thỏa mãn gật đầu, xoay người rời đi.

Mộc Tử được người thông báo là ở chỗ này chờ Cô tướng quân, ai biết người nọ không đến, nhưng lại thấy Thai Văn Khoan bị ném vào. Trong lòng y thất kinh, vội bước lên trước ôm lấy hắn: “Ngươi sao vậy?”

Thai Văn Khoan nhìn thấy y, lập tức vui mừng nhào tới: “Ngươi tới thật rồi.”

Mộc Tử ngẩn ra, vừa định hỏi có chuyện gì xảy ra thì phát hiện cửa bị khóa lại, cửa sổ cũng bị che. Y còn đang kinh ngạc, lại phát hiện hô hấp của người trong lòng mình trở nên nặng nề, không khỏi cúi đầu.

Hai mắt Thai Văn Khoan mơ hồ, trên mặt nhiễm một tầng đỏ ửng, thở dốc cọ lên người y: “Nóng…”

Mộc Tử cứng ngắc ôm hắn, đứng dậy nhìn xung quanh một vòng. Trong phòng đặt một thùng tắm, bên trong là nước nóng sôi trào, hiển nhiên không thích hợp để tắm. Có điều, nếu làm xong vài chuyện vận động gì đó, vừa kịp cho nhiệt độ hạ xuống… Y lại nhìn giường lớn, quả nhiên thấy trên đó có một hộp thuốc mỡ rất quen thuộc.

Thai Văn Khoan bắt đầu kéo quần áo: “Nóng…”

“…” Mộc Tử lập tức trầm mặc.

Cô tướng quân trở lại mời rượu, đợi một hồi liền đi động phòng. Lúc này Vân Nhàn đang trốn ở đây, vui vẻ nói chuyện phiếm với ca ca cậu.

Long Thiên Tài nói: “Ta nghe nói Triển Lăng Yến làm hoàng đế rồi, sợ rằng giờ còn đang bận rộn, chắc là lần này không tới nhỉ?”

“Ừ, hoàng thượng có nhiều việc lắm,” Vân Nhàn nói, “À này, ngươi còn nhớ Hướng Hoằng Dương không? Hắn được thả ra rồi, chuyện yêu quái làm khiến hắn thấy sợ hãi, lại biết yêu quái tới Thánh Hoa, không thể liên thủ với hắn được. Hắn muốn nắm người nhiều mưu trí như ngươi trong tay, liền cố ý chạy tới Cổ Thục, ai, chuyện lần trước là do hắn bày mưu, Triển Lăng Yến đang lo không có cơ hội báo thù, kết quả suýt chút nữa thì chỉnh chết hắn,” cậu nói xong buông tay, “Nhưng kỳ thực Hướng Hoằng Dương làm chuyện này là do yêu quái chỉ điểm, đáng tiếc giờ yêu quái có người trông giữ, mà Triển Lăng Yến thì bận quá, bằng không tuyệt đối không chịu dừng tay.”

Long Thiên Tài há miệng lại ngậm miệng: “Sau đó thì sao?”

“Hướng Hoằng Dương mất nửa cái mạng, xám xịt quay về Trạch Nam rồi, thậm chí bị người ta hãm hại như thế nào cũng không biết, còn vì Triển Lăng Yến đưa hắn về nước mà cảm động đến rơi nước mắt.”

“…”

“Được rồi, không nói đến hắn nữa,” Vân Nhàn cười nói, “Ca, đại lễ ta đưa ngươi thế nào?” Đương nhiên là cậu đang ám chỉ Thai Văn Khoan. Long Thiên Tài gật đầu tán thưởng: “Tốt lắm, ca thương ngươi không uổng mà.”

“Tất nhiên rồi, ta đoán ngươi không cam tâm tình nguyện kết hôn, nửa đường nhìn thấy hắn liền kéo tới luôn.”

Long Thiên Tài còn muốn biểu dương tiếp thì cửa phòng đột nhiên mở ra, Cô tướng quân chậm rãi tiến vào, nhàn nhạt nhìn Vân Nhàn. Người sau run lên: “Này… ta đi uống rượu mừng, ca, chúc các ngươi đầu bạc đến già.” Cậu nói xong thì vội chạy ra ngoài, bóng dáng nhanh chóng biến mất, còn săn sóc đóng cửa phòng hộ.

Cô tướng quân nhàn nhạt nhìn tiểu vương gia. Long Thiên Tài yên lặng lùi về phía sau: “Muốn làm gì?”

Cô tướng quân nhìn hắn co lại trên hỉ giường đỏ thẫm, ánh mắt liền mềm mại hẳn, rót hai chén rượu: “Rượu giao bôi.”

“Ta uống một chén là say…”

“Không sao.”

Long Thiên Tài liền uống cùng y, sau đó hai mắt trợn ngược, rầm một cái ngã xuống. Cô tướng quân đặt hai cái chén lại chỗ cũ, xoay người lại liền thấy người này rầm rì một tiếng, chậm rãi mở mắt, nhất thời khóc lóc lăn lộn: “Ngươi lừa hôn! Bức hôn! Ta không phục! Ta muốn kháng nghị!”

Cô tướng quân bất đắc dĩ, lấy chiếu thư mới tình từ trong phòng ra: “Vương gia ngài xem, đây là thánh chỉ chỉ hôn của hoàng thượng, ngài định kháng chỉ sao? Hơn nữa ta cũng muốn nhắc ngài một câu, chúng ta đã bái đường xong rồi.”

“…” Tiểu vương gia khóc lóc cầm lấy áo ngủ uyên ương bằng gấm đỏ thẫm, bả vai giật giật.

Cô tướng quân ngồi xuống bên giường, yêu thương ôm hắn vào trong ngực: “Ta thật lòng thích ngươi, sau này chắc chắc ta sẽ đối xử thật tốt với ngươi,” y dừng một chút, “Sau khi thành hôn là phu thê rồi, xưng hô cũng nên sửa thôi. Đâu thể gọi ngươi là vương gia, nghe xa lạ quá, gọi Hạo Hạo cũng được.”

Long Thiên Tài trợn trắng mắt: “Thối lắm, ngươi gọi ta là Thiên Tài, ta gọi ngươi Ngốc Nghếch, cứ quyết định như thế.”

“…”

Long Thiên Tài giật giật trong ngực y, hình như nhớ tới cái gì, đột nhiên lao xuống giường, giẫm một chân lên ghế, kéo thanh đao từ trong ngực ra: “Suýt chút nữa thì quên, ngày hôm nay lão tử muốn mưu sát chồng! Ta giết ngươi thì cũng coi như là không thành hôn nữa!”

“…”

Long Thiên Tài ngoắc ngoắc ngón tay với y: “Ngoan, đưa cổ ra đây.”

“…”

“Được lắm, ngươi không tới thì tự ta tới.” Hắn nói rồi đi về phía bên kia, nhưng bước chân không ổn định, nghiêng nghiêng ngả ngả. Cô tướng quân lanh tay lẹ mắt dùng tay đoạt lấy đao, ôm hắn lên giường: “Ngoan một chút đi.”

“Ngoan mẹ ngươi, lão tử không yên ổn làm người hiện đại, thế mà lại chạy tới đây để cho ngươi đè, có còn thiên lý hay không hả,” Long Thiên Tài nắm áo y, “Ngươi nghe ta nói, kỳ thực ta không phải người của thế giới này, cũng không phải vị tiểu vương gia kia của các ngươi. Ta đến từ một nơi khác, chỗ đó có điện thoại, TV, máy vi tính, điện thoại di động, hu hu hu, nhưng mà chỗ đó còn có Lôi Nham, muốn giết ta…”

Cô tướng quân vốn tưởng hắn nói mê sảng, sau khi nghe được vài câu này thì liền ngơ ngẩn, kiên trì nói: “Cứ từ từ mà nói.”

“Ừm!” Long Thiên Tài hai mắt đẫm lệ lưng tròng chua xót kể lại, cuối cùng còn rơi nước mắt, “Ngươi nói ta có thảm thay không, may mà ta gặp được Tiểu Vân Nhàn, hu hu hu…”

Cô tướng quân trầm mặc, vô thức nhớ tới lúc ở Trạch Nam, Long Thiên Tài nói một đống tiếng chim với Vân Nhàn.

“Ngươi tin ta, tin ta đi mà!”

Cô tướng quân nhìn hắn, gợi thêm: “Bên kia của các ngươi còn có gì nữa, ta đã nghe Vân Nhàn hát, đúng không?”

“Hát?” Long Thiên Tài nghiêng đầu ngẫm nghĩ, “Có đó, ta yêu ngươi, yêu ngươi, giống như chuột yêu gạo… Này này, ngươi làm gì?! Đâu có phải ta nói với ngươi đâu a a a!!!”

Giữa đống quần áo hỗn loạn là những âm thanh làm cho người ta đỏ mặt, từ đó sinh hoạt bước vào một giai đoạn mới, tiếp tục những ngày vui sướng đau khổ.

Long Thiên Tài hơi hoàn hồn, cúi đầu nhìn hồi ký mình đang viết. Cuối cùng, mấy năm nay hắn đã làm cho mặt than tin tưởng hắn là người của thế giới khác, mà mình thì có học viết chữ xong, cũng học tốt được cách thích ứng những ngày ở đây. Nếu còn ở thế giới ban đầu, không biết giờ hắn đã chết kiểu nào rồi.

Cô tướng quân thấy hắn sững sờ, đưa tay lắc lắc: “Sao vậy?”

“Không sao, hôm nay bọn Tiểu Vân Nhàn có thể đến Thánh Hoa rồi nhỉ?”

“Ừ.”

“Tốt lắm, đi thôi.”

Hai người dắt tay ra, quyền hồi ký còn đặt ở trên bàn, trong đó viết kín mấy chữ ‘Thủ tiện hại nhân mệnh’. Gió nhẹ phất tới, thổi bay vài trang, mơ hồ có thể nhìn thấy ở sau cùng có viết vài chữ —–

“Thực ra, có thể tới được nơi này cũng tốt lắm, người này cũng không sai.”’

Lời tác giả: (lược bớt rất nhiều từ cảm ơn không liên quan) Chuyện về Vân Nhàn ở hiện đại và Lôi Nham sẽ được viết trong một tác phẩm khác, mọi người chờ nhé ~

TOÀN VĂN HOÀN


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui