"Tỷ tỷ đừng nghĩ nhiều, có lẽ bởi vì đây là lần đầu tiên ta mang theo nữ nhân đi săn thú chăng?" Bùi Ngọc nắm lấy dây cương, một tay ôm lấy eo nàng, nhẹ giọng nói.
"Trước kia vì sao ngươi không mang theo?" Mạc Tiệp thừa cơ hỏi một câu.
"Tỷ tỷ, ta tuổi còn nhỏ, trước khi phá thân tỷ tỷ, nào biết tư vị của nữ nhân lại mất hồn như vậy đâu?" Bùi Ngọc đè thấp giọng nói, nói thật là vô tội, vài phần trêu ghẹo, vài phần hài hước, chọc cho Mạc Tiệp buồn bực một trận, lại khó hiểu vui mừng một trận.
"Ngươi… Đủ rồi!" Trong lòng Mạc Tiệp loạn thành một đám, noãn ngọc trong mật huyệt lại theo lưng ngựa nhấp nhô xóc nảy phun ra nuốt vào, rất nhanh liền thấm ướt quần lót, chỉ đành trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, ý bảo hắn im miệng.
Bùi Ngọc cưỡi tuấn mã tuyết trắng khoan thai đến muộn, Hoàng đế cũng không có trách mắng, chỉ dung túng nói: "Ngọc Nhi, nếu như hôm nay con có thể thắng các ca ca của con, trẫm liền mang bảo vật mà Dụ Quốc tiến cống, Linh Bảo Cung, ban tặng cho con!"
Sắc mặt các Hoàng tử còn lại đều không vui, lại cũng không dám nhiều lời — Những năm qua Bùi Ngọc không mang theo nữ nhân, tất nhiên là thuận tiện hơn so với bọn họ, Hoàng đế chỉ nói Bùi Ngọc tuổi nhỏ nhất, nên cho phép bất công như vậy, hôm nay Bùi Ngọc mang theo nữ nhân, Hoàng đế lại muốn mang bảo cung kia làm vật ban thưởng, thế mà lại bất công đến như vậy. Truyện được thực hiện bởi Sắc.Tây Quan. Nếu có gì thắc mắc xin nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land nhé.
Bùi Ngọc cười nhàn nhạt, mang theo vài phần kiêu căng hồn nhiên thiên thành*: "Nhi thần cảm tạ phụ hoàng trước."
*Hồn nhiên thiên thành (nguyên văn là 浑然天成): nghĩa là trời sinh hoàn mỹ, hoàn mỹ tự nhiên.
Mạc Tiệp nhìn quanh mọi người, trong lòng khinh thường — Chiêu Quốc trọng văn khinh võ, cho dù là võ tướng, cũng thua xa không bằng với nam tử cường tráng của Dịch Quốc.
"Tỷ tỷ, tháng sau ta mới tròn mười sáu tuổi." Bùi Ngọc bỗng nhiên dịu dàng nói bên tai Mạc Tiệp.
"Ngươi nói cái này với ta làm cái gì? Các ca ca của ngươi đều tiến vào rừng cây rồi." Mạc Tiệp vừa nghĩ đến bản thân thế mà ngày ngày lại bị một thằng nhóc chưa đầy mười sáu tuổi đâm đến tiết thân mấy lần thì cảm thấy nhục nhã vô cùng, một người ngông nghênh cứng đầu cứng cổ như nàng lại bị vấy bẩn trong sạch như vậy.
"Cho nên… Nếu ta múa rìu qua mắt thợ, tỷ tỷ cũng đừng chê cười ta." Giọng điệu của Bùi Ngọc giống như đang làm nũng, hoàn toàn không còn cái tư thế coi thường quần hùng như vừa rồi nữa.
Mạc Tiệp lười phản ứng, liền nghe hắn hét lên một tiếng "giá!", phóng ngựa vào trong rừng.
Trên Ô Trân Sơn tuyết đọng tầng tầng lớp lớp, cành cây khô khốc đan xen ngang dọc.
Bùi Ngọc cưỡi ngựa, đột nhiên dừng lại, giơ cung lên, bắn tới một đống tuyết đọng.
Hai con thỏ hoang trốn trong tuyết giật mình còn chưa kịp nhảy đi, thì đã song song trúng tên.
Bùi Ngọc thúc ngựa đi qua, nhặt thỏ hoang lên, cất vào trong bọc hành lý.
Lưng ngựa xóc nảy, Mạc Tiệp dốc hết sức lực chịu đựng cảm giác tê dại của noãn ngọc ở trong huyệt mang tới, lẳng lặng quan sát xung quanh — Ở đây vô cùng yên tĩnh, bên người là vách núi dốc đứng hiểm trở, trực giác nhiều năm hành quân nói cho nàng biết nơi này nguy hiểm, không nên ở lại lâu, hình như có mãnh thú lảng vảng lui tới. Truyện được thực hiện bởi Sắc.Tây Quan. Nếu có gì thắc mắc xin nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land nhé.
Nếu như là lúc trước, đương nhiên nàng sẽ không sợ, gặp được mãnh thú ngược lại càng đánh càng hăng, bắn chết mấy con trở về ăn mừng.
Nhưng mà bây giờ…
Đương nhiên nàng cũng không sợ chết, nàng sợ chính là…
Sợ chính là…
Mạc Tiệp lắc lắc đầu, không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa.
"Bùi Ngọc, chúng ta đổi hướng đi khác đi?" Mạc Tiệp quan sát không có dấu vết của bất kì dã thú nào, nhưng vẫn không yên tâm nói.
"Thế nào?" Lúc này trong bọc hành lý của Bùi Ngọc đã nặng trĩu nhiều hơn vài con diều hâu và hươu con.
"Có lẽ hướng khác sẽ có càng nhiều con mồi hơn." Mạc Tiệp chỉ nói.
"Nhưng mà nơi này có bạch hồ." Bùi Ngọc nhẹ nhàng thay Mạc Tiệp vỗ vỗ tuyết rơi ở trên đầu vai, thản nhiên đáp lời.
Vừa dứt lời, một con bạch hồ giật mình tháo chạy ra, đúng lúc bị Bùi Ngọc một mũi tên bắn trúng, rơi vào một bên đã đóng băng trên mặt hồ.
"Có tỷ tỷ ở đây, vận may thật sự không tồi." Bùi Ngọc nhàn nhạt cười, xuống ngựa đi nhặt con bạch hồ kia.
Mạc Tiệp nhìn thấy hắn ở trên nền tuyết dần dần đi xa, cảm giác bất an lờ mờ trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Bùi Ngọc khom lưng, nhặt lấy bạch hồ lủng ngực mà chết, khóe miệng nhàn nhạt cong lên.
Mạc Tiệp nhìn xa xa, chỉ cảm thấy hắn cười rộ lên tuyết rơi tự nhiên đẹp đẽ.
Trời cao chẳng tiếc quỳnh hoa rơi*.
*Trời cao chẳng tiếc quỳnh hoa rơi (nguyên văn: 落尽琼花天不惜/ Lạc tẫn quỳnh hoa thiên bất tích): một câu trong bài Quan tuyết (Ngắm tuyết) của Dương Vạn Lý- thi nhân thời Nam Tống. Hoa quỳnh dùng để ví von với tuyết, ý của câu thơ này là ta và người cùng ngắm tuyết đến quên mất thời gian ngày và đêm. Truyện được thực hiện bởi Sắc.Tây Quan. Nếu có gì thắc mắc xin nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land nhé.
Trong một mảnh tuyết đọng trắng phau phau, khóe miệng Bùi Ngọc giãn ra ý cười, dường như so với băng tuyết kia còn muốn thuần túy không tì vết hơn.
Đang lúc thất thần, Mạc Tiệp đã chậm một bước phát giác ra sự động đậy kỳ lạ—
Là một con báo tuyết cơ thể cường tráng, bị mùi máu tươi hấp dẫn mà đến.
Bùi Ngọc đưa lưng về phía nó, trong tay không có bất kỳ vũ khí nào.
Mạc Tiệp không kịp suy nghĩ nhiều, theo bản năng nhanh chóng sờ soạng cái cung tên trong tay, lại rút ra hai mũi tên, bỗng nhiên cắm một mũi tên vào lưng ngựa, tuấn mã lập tức bị kinh sợ giương vó, dường như là trong nháy mắt, Mạc Tiệp mượn sức lực lúc vó ngựa rơi xuống, dùng toàn bộ sức lực của bản thân giương cung ngắm chuẩn, trong chốc lát bắn một mũi tên khác ra.
Mũi tên xuyên từ mắt của báo tuyết xuyên thẳng đến xương sọ, báo tuyết chưa kịp bật ra tiếng gào thét đã ầm ầm ngã xuống đất.
Võ công của Mạc Tiệp đã hoàn toàn biến mất, toàn thân cũng chỉ có sức lực ít ỏi, may mà sự nhanh nhẹn vẫn không có bị giảm bớt, biết tuấn mã đã sớm điên cuồng mất khống chế, nhanh chóng nhảy xuống ngựa.
Nàng mơ hồ nhìn thấy Bùi Ngọc đi về phía nàng, mà nàng lại bởi vì không còn sức lực leo lên bất cứ thứ gì mà lăn xuống đến sát vách núi hiểm trở bên cạnh.
Mạc Tiệp váng đầu hoa mắt, đôi tay run rẩy vô lực — vừa nãy nàng đã dùng hết sức lực để giương cung rồi, đã đến cực hạn rồi, giống như cánh tay bị thương của bản thân mình. Truyện được thực hiện bởi Sắc.Tây Quan. Nếu có gì thắc mắc xin nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land nhé.
Cứ như vậy chết đi cũng tốt.
Mạc Tiệp bỗng nhiên thoải mái suy nghĩ, sau đó từ bỏ giãy giụa rồi ngất đi.
…...