Bùi Ngọc yên lặng nhìn cái áo lông bạch hồ trước mặt đến xuất thần, cho đến lúc hạ nhân đưa tới thử thăm dò lại gọi một tiếng:
“Thái tử điện hạ?”
Bùi Ngọc lúc này mới như mới từ trong mộng tỉnh dậy, trầm ngâm một lát, tiện tay chỉ vào một bên: “Đặt ở bên kia đi.”
Đồ vật hắn đồng ý cho nàng, thế nhưng lại thong dong đến muộn, Tề công công lắp bắp nói hạ nhân của Thượng Y Cục nghe nói đây là sự phân phó của Thái tử điện hạ, vô cùng dụng tâm, chế tác càng thêm tinh tế nên dùng nhiều thời gian một chút. Truyện được thực hiện bởi Sắc.Tây Quan. Nếu có gì thắc mắc xin nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land nhé.
Hắn cũng lười tính toán so đo.
Dù sao… Người cũng đã không còn nữa.
Nghĩ đến đây, Bùi Ngọc hơi hơi nhíu mày, không biết vì sao ngực lại giống như bị một tảng đá đè lên vậy, vô cùng khó chịu.
“Ngọc Nhi,” Lâm Lâm mang theo hai thị nữ bước vào Ngọc Lâm Điện, “Bổn cung nghe Tề công công nói con ăn uống không ngon.”
Bùi Ngọc đứng dậy hành lễ, lại lần nữa vô lực ngồi xuống lại, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương: “Chỉ là chuyện nhỏ, mẫu hậu không cần phải bận lòng.”
Lâm Lâm bước đến, chẩn mạch, trầm mặc một lát mới nói: “Vì sao Ngọc Nhi không giữ Mạc tướng quân lại?”
Lâm Lâm vừa bắt mạch liền biết cơ thể hắn sớm đã phục hồi sức khỏe, như vậy đây chỉ là tâm bệnh mà thôi. Cởi chuông thì vẫn cần có người buộc chuông, người khác đương nhiên là không thể nào nhúng tay vào. Truyện được thực hiện bởi Sắc.Tây Quan. Nếu có gì thắc mắc xin nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land nhé.
Cổ tay của Bùi Ngọc hơi hơi ngừng lại một lát, nhàn nhạt hỏi: “Lời này của mẫu hậu là có ý gì?”
“Lòng Ngọc Nhi như gương sáng, cần gì bổn cung phải nhiều lời?” Trong lời nói của Lâm Lâm có ý nghĩa sâu xa.
“Nàng không muốn ở lại, ta hà tất gì phải cưỡng cầu.” Bùi Ngọc mặt không đổi sắc, ung dung nói.
“Thứ đồ con muốn, lúc nào thì để ý qua người khác có bằng lòng hay không?” Lâm Lâm thở dài, “Con lo lắng nếu như giữ nàng lại, sắp tới lại sẽ có một trận ác chiến với Dịch Quốc, mà phương tây Phi Quốc như hổ rình mồi, đến lúc đó Chiêu Quốc trước sau thọ địch, e rằng… tổn thất nặng nề.”
“Nếu mẫu hậu đều biết, cần gì phải hỏi con.” Sắc mặt Bùi Ngọc vẫn bình tĩnh như cũ, lại không có phủ nhận. Truyện được thực hiện bởi Sắc.Tây Quan. Nếu có gì thắc mắc xin nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land nhé.
“Ngọc Nhi có còn nhớ, con hỏi bổn cung, muốn có thiên hạ này, có tác dụng gì.” Lâm Lâm chậm rãi nói.
Vẻ mặt Bùi Ngọc ngưng đọng, lập tức cười nói: “Vì một người nữ nhân?”
“Từ xưa yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, có gì mà không thể?” Lâm Lâm có thâm ý sâu xa khác nhìn hắn.
“Cho dù con bằng lòng làm Chu U Vương phóng hỏa hí chư hầu*, nàng cũng chưa chắc bằng lòng làm vong quốc họa thủy.” Bùi Ngọc hai mắt sâu thẳm, hòa nhã nói.
*Chu U Vương phóng hỏa hí chư hầu: câu chuyện kể về Chu U Vương vì muốn chọc cho Bao Tự cười nên đã treo giải, rằng người nào làm cho Bao Tự cười thì sẽ được thưởng một ngàn lạng vàng. Một kẻ là Quắc Thanh Phụ nghĩ ra một kế. Vốn là, để đề phòng sự tiến công của bộ tộc Khuyển Nhung, vương triều Chu cho xây dựng ở vùng Ly Sơn (nay ở vùng đông nam Lâm Đồng tỉnh Thiểm Tây) hơn 20 đài đốt lửa (Phong Hỏa Đài), cứ cách mấy dặm là một đài, nếu quân Khuyển Nhung tấn công thì các đài đốt khói lửa truyền tin báo động cho các nước chư hầu, để họ mang quân tới cứu viện. Quắc Thạch Phụ nói với Chu U Vương cho đốt các đài lửa lên để quân chư hầu kéo tới, Bao Tự thấy quân chư hầu mắc lừa kéo tới thì nhất định là sẽ bật cười. Chu U Vương làm theo. Các nước chư hầu gần đó tưởng rằng quân Khuyển Nhung kéo đến, vội vàng mang quân tới cứu. Không ngờ khi tới nơi chỉ thấy trên núi đang đàn sáo vang lừng, còn U Vương cử người ra bảo các nước chư hầu quay về. Bao Tự thấy dưới chân núi Ly Sơn ồn ào binh mã, quả nhiên thích thú, cười khanh khách. U Vương thấy Bao Tự khi cười lại càng xinh đẹp, liền thưởng cho Quắc Thạch Phụ một ngàn lạng vàng. Các nước chư hầu thấy mình bị đem ra làm trò đùa, đều rất tức giận dẫn quân về. Về sau thì quân Khuyển Nhung kéo tới đánh vào kinh đô nhà Chu. Tình hình nguy cấp, Chu U Vương vội cho đốt lửa phong đài ở Ly Sơn để hiệu triệu chư hầu tới cứu, nhưng các chư hầu đã từng bị lừa nên tưởng vua đùa, không mang quân tới nữa. Kết quả là Chu U Vương bị quân địch giết chết, nhà Tây Chu bị diệt vong. Câu chuyện này về sau được gọi là Phóng hỏa hí chư hầu (烽火戏诸侯), nổi danh sử sách, trở thành một trong những điển tích nổi tiếng nhất về "mối họa hồng nhan", khi quân vương vì ham mê nữ sắc mà trở nên u mê, làm đất nước sụp đổ. (Theo nguồn Wikipedia)
Lâm Lâm sửng sốt, bỗng nhiên cười lớn: “Từ xưa có nam nam nhân nào không muốn khi say tựa gối mỹ nhân, khi tỉnh nắm quyền thiên hạ, không ngờ đến con ta suy nghĩ lại là không đành lòng để nàng bị bêu xấu sau lưng… Ngọc Nhi thật sự trưởng thành rồi, nhanh đến mức bổn cung đều không nhận ra rồi, thế mà ta và phụ hoàng của con còn lo lắng con từ nhỏ tính tình lãnh đạm sau này e rằng sẽ thành tai họa lớn.” Truyện được thực hiện bởi Sắc.Tây Quan. Nếu có gì thắc mắc xin nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land nhé.
“Mẫu hậu!” Trên khuôn mặt trắng nõn của Bùi Ngọc lộ ra một tia đỏ ửng nhàn nhạt, môi mỏng gắt gao mím chặt, lại buồn bực nói, “Con mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”