“Nếu như lúc này ta không thả ngươi trở về Chiêu Quốc, người sẽ làm thế nào?” Mạc Tiệp nhìn chằm chằm vào đôi mắt yên tĩnh như đầm nước lạnh lẽo kia, run giọng hỏi.
“Tỷ tỷ nói xem?” Bùi Ngọc cười hỏi lại.
Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Chẳng qua là đạo lí đơn giản, Mạc Tiệp tất nhiên biết.
“Được…” Mạc Tiệp thu kiếm trở về, lại gật đầu nói, “Được…”
Bỗng nhiên ánh sáng của thanh kiếm chợt lóe lên, sắc mặt của Bùi Ngọc khẽ biến đổi, sau đó bay nhanh bắn một viên đá trong tay ra, âm thanh thanh kiếm rơi xuống đất.
“Nếu như tỷ tỷ không chết, ta đồng ý sẽ không làm tổn thương đến người nhà của tỷ; nếu như tỷ tỷ chết rồi, sẽ có một ngày ta sẽ có quyền có thế, sẽ giết cả nhà Mạc Gia.” Giọng nói của Bùi Ngọc vẫn nhẹ nhàng như cũ, nhưng câu chữ lại nói năng có khí phách, “Tự sát không thể giải quyết tất cả.”
Cổ tay của Mạc Tiệp bởi vì đau đớn mà nhẹ nhàng run rẩy, ánh mắt của nàng ảm đạm nhìn chằm chằm vào Bùi Ngọc nói: “Ngươi hao tổn tâm huyết, có được ta có tác dụng gì? Ta không có tài cán gì, không có cách nào giết ngươi, ngay cả tự mình quyết định cũng đều không được, ngươi có được ta thì có tác dụng gì?”
Bùi Ngọc thong thả bày ra ý cười, thong thả ung dung nói: “Nếu như tỷ tỷ thật sự không có tài cán gì, giờ phút này đã một kiếm giết chết ta rồi. Ta biết trong lòng tỷ tỷ lúc này nhất định rất bực mình ta, rất hận ta… Không sai, người không có tài cán thì như con chó, một khi cực kỳ tức giận sẽ lao lên cắn, khoe khoang khả năng thô bạo, giới hạn hai ba cảm xúc của bản thân, gây ra sai lầm nghiêm trọng. Lúc này trong lòng tỷ tỷ mang đại cuộc, mới nín nhịn đến tận đây.”
Mạc Tiệp cười lạnh một tiếng: “Bùi Ngọc, ngươi quá ngông cuồng… Ngươi thật sự tin tưởng bản thân ngươi sẽ không thất bại như vậy sao?”
“Không phải tỷ tỷ cũng tin tưởng sao?” Ý cười của Bùi Ngọc càng thêm nồng đậm, “Ta đây thế nào lại xem thường bản thân mình, khiến tỷ tỷ thất vọng?”
“Ngươi…” Mạc Tiệp nói không nên lời, xoay người đi đưa lưng về phía hắn, “Được… Nếu như ngươi đã không chừa đường lui như vậy, lần sau gặp lại, ta và ngươi không đội trời chung.” Nói xong liền phi người rời đi.
Ánh mắt xa xăm của Bùi Ngọc rơi trên mặt sông, dòng sông chảy uốn lượn tựa như vòng tuần hoàn không chấm dứt.
……
……
Bùi Ngọc mười sáu tuổi đăng cơ, đề bạt Ngụy Quảng, Ngụy Tiền làm xa kỵ tướng quân, Nhâm Ninh Mật làm tể tướng.
Là ngày sao chổi xuất phát từ hướng đông, ánh sáng rực rỡ cả bầu trời.
Năm thứ hai, Chiêu Quốc tấn công nước Thục, đánh hạ hai mươi ba thành, bắt được Thục Vương.
Buôn bán mậu dịch của Thục Quốc đóng cửa, nước nhỏ xung quanh đều đầu hàng Chiêu Quốc.
Năm thứ ba, Chiêu Quốc tấn công nước Đán, thực hiện kế phản gián, chém đại tướng nước Đán Trường Lý Đình, quân nước Đán đại bại.
Năm thứ tư, nước Đán liên minh với hai nước Phi, Dịch cùng nhau chinh phạt Chiêu Quốc, ác chiến mấy tháng, vừa đúng lúc gặp phải châu chấu phương bắc che đầy trời, lương thảo bị chặt đứt, Ngụy Quảng dễ dàng lấy đầu của Thái tử Đán Quốc dâng lên cho Chiêu Hoàng, được đề bạt làm Phiêu Kỵ đại tướng quân, nước Đán đầu hàng.
Năm thứ năm, Phi Quốc đại hạn, khuất phục đưa Thái tử vào Chiêu Quốc làm con tin. Dịch Quốc ít ỏi không địch được với số đông, đầu hàng Chiêu Quốc, dâng tặng vương hậu Dịch Quốc, nạp làm cơ thiếp.
……
Mạc Tiệp một thân tố y, quỳ trong Ngọc Lâm Điện.
Thời gian xa cách năm năm, đồ đạc trong điện vẫn bày trí như cũ không thay đổi nửa phần, Bùi Ngọc cũng không thay đổi nửa phần.
Một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Mạc Tiệp còn chưa quay đầu lại thì đã bị bổ nhào ngã trên mặt đất.
“Tỷ tỷ.” Tiếng nói trầm thấp thuần hậu, mang theo một tia ý tứ vội vàng gấp rút.
Mạc Tiệp quay đầu đi không nhìn hắn, hình như hắn lại cao thêm mấy phần, khung xương bả vai mở rộng ra, dường như muốn đè ép không có cách nào để hít thở.
Bùi Ngọc lúc này chẳng qua cũng vừa mới qua tuổi nhược quán*
*Nhược quán: thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán.
“Tỷ tỷ, tỷ là của ta rồi.” Bùi Ngọc cũng không bực tức, chỉ là gắt gao ôm chặt lấy nàng, “Ta cũng là của tỷ tỷ, tỷ tỷ muốn cái gì ta đều có thể cho.”
Mạc Tiệp không nói gì, chỉ là nhắm mắt lại.
“Tỷ tỷ vì sao không nói chuyện? Ta còn tưởng tỷ tỷ sẽ nói muốn mạng của ta đó.” Bùi Ngọc cười nói, nhịn không được mà hôn lên cái cổ trắng bóng của nàng, lại lập tức nói, “Ta không có tổn thương người nhà của tỷ tỷ.”
Vẫn là một mảnh yên lặng như cũ.
Bùi Ngọc cũng không tức giận, vẫn còn nói: “Ta biết trong lòng tỷ tỷ chắc chắn vẫn ghi hận ta. Nhưng mà không có vấn đề gì hết, chỉ cần tỷ tỷ ở bên cạnh ta, ta đã thỏa mãn rồi.”
Tâm trạng của Bùi Ngọc rất tốt, sắp xếp cho Mạc Tiệp tiến vào Phượng Loan Điện, dùng lễ nghi đối đãi với Hoàng hậu, kỳ trân dị bảo của các nơi dâng lên tất cả đều được đưa đến.
Dần dà, Lâm Lâm liền nhìn không nổi nữa, quở trách nói: “Ngọc Nhi, sao nhiều năm như vậy mà con vẫn chỉ nhớ thương nữ nhân kia?”
Bùi Ngọc tâm tư không tập trung lắng nghe, ngón tay bạch ngọc ôn nhuận trơn bóng đang trêu đùa tước điểu của Phi Quốc mới tặng đến, long vũ của tước điểu hoa hòe sáng lấp lánh vô cùng kỳ lạ, âm thanh thật là du dương động lòng người.
“Nữ nhân kia thật là không biết điều, trước đây con ức hiếp nàng, khinh nhờn nàng, cưỡng ép nàng, nàng lại còn liều mạng cứu con, bây giờ con bằng mọi cách lấy lòng nàng, nàng còn gây khó dễ.” Lâm Lâm vô cùng khinh thường, “Hạng nữ nhân thế này, không phải là đồ đê tiện trời sinh thì là cái gì? Đáng đời cả đời chịu khổ.”
“Nàng đương nhiên không giống với mẫu hậu rồi.” Bùi Ngọc nhàn nhạt nói, “Mẫu hậu xưa nay mưu cầu từng bước, suy nghĩ cho bản thân mình, chưa bao giờ yêu bất cứ người nào, đương nhiên sẽ không biết chịu khổ là cái gì.”
“Ngọc Nhi, con nói cái gì vậy hả?” Lâm Lâm biết hắn tức giận rồi, nhất thời cũng hối hận không nên xúc động nói ra những lời nói khó nghe như vậy.
“Mẫu hậu, phần lớn mọi người trong cái thế giới này đều như con tước điểu này… Nếu như người ném đồ ăn cho nó, nó sẽ bằng mọi giá mà lấy lòng, nhưng nếu như người tổn thương nó thì nó lại lập tức nhào lên liều mạng mổ người… Nhưng mà tỷ tỷ không giống vậy, đối với nàng mà nói, thích chính là thích, không thích chính là không thích, cùng với ta làm cái gì hay không làm cái gì, đều không có liên quan.” Bùi Ngọc cười nhạt, bỗng nhiên chọc một cái, tước điểu lập tức kinh sợ mổ vào trên ngón tay của hắn, sau đó đột nhiên chết cứng ở trong lồng.
“Con đã biết không có cách nào thay đổi cách nghĩ của nàng, cần gì phải làm nhiều chuyện dư thừa như vậy?” Lâm Lâm càng thêm khó hiểu.
Bùi Ngọc đưa lồng chim cho Tề công công, khẽ cười nói: “Con cũng không phải muốn thay đổi cái gì… Chỉ là thấy thú vị, liền muốn đưa qua cho nàng mà thôi.”