“Nhưng ta ước chừng chọn khoảng một trăm người, cảm giác Như Ý Phường tiếng tăm lừng lẫy chẳng qua cũng chỉ có vậy.” Mạc Tiệp tiếc nuối lắc đầu nói, “Những nam tử đó, xinh đẹp… Không nghĩ đến so với các tướng sĩ trong quân doanh của ta thì xinh đẹp hơn rất nhiều, nhưng cũng chính là như vậy… Hơn nữa, hoặc là mặt mũi diễm lệ mùi vị son phấn nồng đậm, hoặc là khỏe mạnh quá mức oai hùng cơ thể đầy mùi hôi thối, nhìn thế nào cũng đều không có khẩu vị gì, sau đó ta liền nghĩ… Nếu như bàn về thanh tú mỹ lệ, ai có thể so với Bùi Ngọc ngươi, nếu như bàn về dũng mãnh, Bùi Ngọc ngươi lại có thể thua kém ai? Ta chọn ngươi không tốt sao?”
Bùi Ngọc dường như là thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt lại không thể nào dễ xem — Hắn cao quý thế nào, nhuộm cũng không thành đen, thế mà lại bị lấy ra để so luận sắc đẹp với mấy tên tiện nô nịnh nọt dưới váy nữ nhân.
“Nhưng so với những tên nam sủng đó, ngươi vẫn là thiếu chút thú vị, cảnh vật xinh đẹp có tác dụng gì đâu…” Mạc Tiệp không nhanh không chậm từ trong ngực móc ra một gói thuốc, mặt mày hớn hở nói: “Bà chủ của Như Ý Phường nói với ta, đây là thuốc có tác dụng nhất ở chỗ của bọn họ, bảo đảm ta sẽ hài lòng. Ta vốn dĩ cảm thấy thứ thuốc này, về nhà tìm ngươi phối cũng như nhau, nhưng lại nghĩ đến ngươi đã từng nói với ta rằng từ trước đến nay ngươi không hề làm những thứ đồ tầm thường này, cho nên đã dùng số tiền lớn mua về, bà chủ rất vui vẻ tặng cho ta một đống đồ chơi ta chưa thấy bao giờ.”
Sắc mặt của Bùi Ngọc càng lúc càng khó coi, ánh mắt dần dần dừng lại trên gói thuốc trong lòng bàn tay nàng.
Mạc Tiệp bình chân như vại mà nhìn ánh mắt chán ghét của hắn, trong lòng bỗng dưng nhớ đến mẫu thân nói hắn là một trong những mệnh tướng cát tôn quý gì đó, khóe miệng nhịn không được hiện lên tia châm chọc — Hắn không phải là giả vờ làm một bộ dạng mặc người khác xâu xé muốn làm cho lòng nàng vui vẻ sao? Không phải bộ dạng rất đáng thương nói thiên hạ gì đó cũng đều chắp tay nhường lại sao? Kết quả còn không phải là cao cao tại thượng ra sức mưu kế tính toán đóng vai thiên thần, hắn làm sao có thể diễn được toàn bộ bạc tình và thâm tình đây. Được thôi, ngược lại nàng muốn xem xem, đóa hoa cao lãnh như hắn, rốt cuộc thật sự có phải như thế nào cũng đều không bị nhiễm bùn dơ hay không.
“Tỷ tỷ đổ vào trong ly trà của ta đi.” Bùi Ngọc dời ánh mắt đi, nhàn nhạt nói.
Mạc Tiệp không đoán trước được hắn lại sảng khoái như vậy, nhất thời ngơ ngẩn, bất chợt lại nghĩ đến chắc là hắn sẽ không có cái chủ ý quỷ quái gì đi.
“Như thế nào?” Bùi Ngọc nhìn thấy nàng chần chừ, nghi hoặc giương mắt nhìn nàng.
“Đợi đã, trước tiên ngươi tạm thời xem xem, thuốc này như thế nào?” Mạc Tiệp mở gói thuốc ra, đưa cho hắn rồi nói, “Chẳng lẽ là thuốc gì đó hại người, tới lúc đó úp cho ta cái danh hành thích vua vậy thì không thú vị rồi.”
Bùi Ngọc nhận lấy gói thuốc, dùng ngón tay vân vê một cái, lại đặt dưới mũi ngửi nhẹ, hơi hơi nhíu mày nói: “Thôi tình dược tương đối mạnh, liều lượng này là giới hạn rồi.”
“Vậy… Ngươi có thể phối ra được hiệu quả tốt hơn sao?” Mạc Tiệp nhịn không được hỏi.
“… Có thể.” Bùi Ngọc nói đúng sự thật.
“Vậy ngươi… nếu không thì tự mình làm đi?” Mạc Tiệp thử thăm dò hỏi.
Bùi Ngọc nghe vậy lại cau mày, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ thở dài nói: “Tỷ tỷ, bất kể là thuốc gì, cũng không phải là muốn có liền lập tức có đâu, cần có chút thời gian.”
“Ồ…” Mạc Tiệp hiểu rõ gật đầu, “Vậy trước tiên ngươi uống cái này đi.”
Ánh mắt của Bùi Ngọc hơi lóe lên, lại liếc mắt nhìn nàng một cái, nhìn thấy nàng không có ý tứ thay đổi chủ ý, liền lấy ly trà bên tay qua, chậm rãi đổ thuốc bột vào.
Mạc Tiệp sợ hắn giả vờ đồng ý rồi âm thầm làm ra cái mưu kế gì đó, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào hắn, kết quả mắt xem dáng vẻ hắn uống trà đều cảm thấy giữa hai chân ướt rồi, trong lòng thầm nghĩ lúc nàng ở Như Ý Phường xem những người kia điên loan đảo phượng cũng đều không có cảm giác rất lớn gì đó, nhưng Bùi Ngọc rõ ràng chỉ là cúi đầu uống trà mà thôi, thế nhưng nàng lại càng xem càng ướt — Nam tử tuyệt mỹ cỡ này, bộ dạng chính mình tự hạ thôi tình dược cho mình thật đúng là bỗng dưng khiến người khác cảm thấy sắc tình mê hoặc…
Bùi Ngọc đặt ly trà trống không lên trên bàn, nhàn nhạt nói: “Tỷ tỷ, thứ này… quấy nhiễu tâm trí, mặc dù tâm tính ta kiên định…”
“Quấy nhiễu mới tốt, ngươi tuyệt đối đừng kiên định tâm trí.” Mạc Tiệp ngắt lời hắn, nghiêng người nhích lại gần, bóp miệng hắn mở ra, hoài nghi nói: “Ngươi thật sự uống rồi?”
Sắc mặt Bùi Ngọc hơi đỏ, quay đầu đi không cho nàng chạm vào, mang theo vài phần buồn bực nói: “Ý của ta là, tỷ tỷ chẳng qua muốn nhìn thấy ta mất đi lý trí, ta cho phép rồi tỷ tỷ cũng có thể, nhưng thuốc này quấy nhiễu tâm trí, ta sợ rằng trong lúc vô ý thức sẽ làm tổn thương tỷ tỷ…”
“Tổn thương ta? Ngươi cảm thấy ta đánh không lại ngươi sao? Lúc tỷ tỷ rong ruổi sa trường ngươi vẫn chưa có cai sữa đâu…” Mạc Tiệp cười nhạo một tiếng, lại lần nữa nâng mặt hắn lên, “Ngươi mở miệng ra, ta xem xem ngươi có phải lại đang chơi đùa lừa bịp không.”
Bùi Ngọc chỉ cảm thấy hơi thở của nàng thở ra ấm ấm nóng nóng mang theo một cổ u hương lượn lờ ở giữa mũi, trong nháy mắt thần trí hốt hoảng vài phần, nghe lời há miệng ra.
Mạc Tiệp nhìn thấy hàm răng trắng tinh sạch sẽ đều đặn trong miệng của hắn, nhất thời nhịn không được mà duỗi ngón tay sờ chạm vào đầu lưỡi của hắn, xúc cảm mềm ướt khiến nàng càng thêm hưng phấn, dùng sức khuấy đảo một chút, lại tỉ mỉ sờ soạng trong miệng của hắn, lại không nỡ buông ra, còn nghiêm trang nói: “Ta nghi ngờ ngươi chỉ ngậm lấy, không có thật sự nuốt xuống, phải cẩn thận kiểm tra mới được.”
Thân phận Bùi Ngọc cao quý như vậy, chưa từng bị người ta khinh nhờn chơi đùa răng môi miệng lưỡi như vậy, ánh mắt dần dần mê mang lại uất ức.
Mạc Tiệp sờ soạng nửa ngày, lại cảm giác được thân thể của hắn đã có phản ứng rồi, mới tin tưởng hắn thật sự uống xuống hết rồi — Hắn thế nhưng lại thật sự uống rồi? Dựa vào tâm tính cao ngạo của hắn, uống cái thứ này cùng với uống nước tiểu có cái gì khác nhau?
“Tỷ tỷ…” Hô hấp của Bùi Ngọc càng lúc càng dồn dập, ngón tay thon dài dùng sức vịn lấy một góc bàn, run nhè nhẹ.