Căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở rất nhỏ lưu chuyển trong không khí.
Mạc Tiệp không có quay đầu lại nhìn hắn, khuôn mặt này nàng đã miêu tả lặp đi lặp trong vô số đêm không ngủ, nàng không cần nhìn cũng biết lúc này hắn đương nhiên lại là tư thế người thắng cuộc khí định thần nhàn, trong sát phạt triều dâng sóng ngầm cũng vẫn thong dong kiềm chế như cũ, quanh người sạch sẽ giống như không hề liên quan đến thế tục phân tranh, đúng như trong Kinh Thi* miêu tả như vậy: “Sắt hề giản hề, hách hề tuyên hề, hữu phỉ quân tử, chung bất khả huyên*.”
*Kinh Thi: là một bộ tổng tập thơ ca vô danh của Trung Quốc, một trong năm bộ sách kinh điển của Nho giáo. Các bài thơ trong Kinh Thi được sáng tác trong khoảng thời gian 500 năm, từ đầu thời Tây Chu (tk 11–771 TCN) đến giữa thời Xuân Thu (770–476 TCN), gồm 311 bài thơ. Kinh Thi chia làm ba bộ phận lớn là Phong, Nhã và Tụng. Nguồn gốc các bài thơ trong Kinh Thi khá phức tạp, gồm cả ca dao, dân ca và nhã nhạc triều đình, với các tác giả thuộc mọi tầng lớp trong xã hội đương thời. Từ ca dao, dân ca được ghi chép lại thành văn rồi thành kinh điển, Kinh Thi đã trải qua quá trình sưu tầm, chỉnh lý, biên soạn công phu. (Nguồn: wikipedia)
* Sắt hề giản hề, hách hề tuyên hề, hữu phỉ quân tử, chung bất khả huyên: đây là hai câu thơ trong bài thơ “淇奥” (Kỳ úc), đây là bài thơ thứ nhất trong phần Vệ Phong của quyển 2 Kinh Thi.
Nguyên văn bài thơ:
瞻彼淇奥,绿竹猗猗。
有匪君子,如切如磋,如琢如磨。
瑟兮僩兮,赫兮咺兮。
有匪君子,终不可谖兮。
瞻彼淇奥,绿竹青青。
有匪君子,充耳琇莹,会弁如星。
瑟兮僩兮,赫兮咺兮。
有匪君子,终不可谖兮。
瞻彼淇奥,绿竹如箦。
有匪君子,如金如锡,如圭如璧。
宽兮绰兮,猗重较兮。
善戏谑兮,不为虐兮。
Dịch thơ:
Chiêm bỉ kì ảo, lục trúc y y.
Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma.
Sắt hề giản hề, hách hề tuyên hề,
Hữu phỉ quân tử, chung bất khả huyên hề!
Chiêm bỉ kì ảo, lục trúc thanh thanh.
Hữu phỉ quân tử, sung nhĩ tú oánh, hội biện như tinh
Sắt hề, giản hề, hách hề, tuyên hề,
Hữu phỉ quân tử, chung bất khả huyên hề!
Chiêm bỉ kì ảo, lục trúc như trách.
Hữu phỉ quân tử, như kim như tích, như khuê như bích.
Khoan hề xước hề, y trọng giác hề,
Thiện hí hước hề, bất vi ngược hề.
Mình có tìm được bản dịch nghĩa của bài thơ này trong thivien.net, mọi người đọc đỡ nha:
Trông kìa trên khúc quanh của sông Kỳ,
Hàng tre rắn chắc và rườm rà.
Nước Vệ hôm nay có người quân tử văn nhã (chỉ Vũ Công).
Người che tai bằng thứ đá tú doanh.
Người đội chiếc mão da có gắn ngọc lấp lánh chiếu sáng như ngôi sao.
người ấy rất trang trọng uy nghiêm.
Người ấy rất vinh diệu, rất rạng rỡ.
(Nước Vệ hôm nay) có người quân tử văn nhã,
Thì dân chúng rốt cùng không thể quên người được.
(Nguồn: thivien.net)
Nàng quả thực đã từng hận hắn, hận đến mức không còn sức lực, nhưng đảo mắt lại hàng đêm mơ nhớ lại dáng vẻ cười nhàn nhạt của hắn, như tuyết rơi ngây thơ tốt đẹp, hòa giải trong dơ bẩn, âm mưu, dâm mĩ nhưng vẫn không bị lây nhiễm vẫn thuần trắng tì vết như cũ, nhớ đến lúc hắn động tình dịu dàng gọi nàng từng tiếng tỷ tỷ. Truyện được thực hiện bởi Sắc.Tây Quan. Nếu có gì thắc mắc xin nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land nhé.
“Không phải tỷ tỷ nói, lần này sẽ không là kẻ địch với ra sao?” Bùi Ngọc cười hỏi, nhưng giọng nói lại lạnh băng.
“Như vậy hoàn cảnh vừa lúc chứng minh, ta không có chọn sai, không phải sao?” Mạc Tiệp vẫn không nhìn hắn, “Ngươi chưa bao giờ thật tâm đối xử với ta, lời ngươi từng nói qua, một chữ ta đều không nên tin.”
Bùi Ngọc hơi hơi giật mình, mỉm cười cười nói, “Không, đương nhiên là tỷ tỷ chọn sai rồi… Binh phù của Bùi Trác, từ đâu mà có?”
Bùi Trác suy nghĩ một chút, bỗng nhiên đứng dậy, lại nghe thấy Ngụy Tiền dẫn dắt một đám tướng sĩ quỳ gối ở cửa, đồng thanh nói, “Chúng tướng Chiêu Quốc, đến chết cũng tận trung với Hoàng Thượng!”
Ngụy Tiền là do một tay Bùi Ngọc đề bạt lên, Hoàng Thượng này là nói đến ai, lại vô cùng rõ ràng — Cho dù là có binh phù hay không, trong lòng bọn họ chỉ bằng lòng nguyện trung thành với Bùi Ngọc, người đã từng dẫn dắt bọn họ vào sinh ra tử, đánh chiếm thiên hạ này mà thôi.
“Ngươi muốn mượn tay ta đả kích thế lực của Thái Hậu, cho nên chậm chạp án binh bất động, ngoài mặt thì giả ngây giả dại, âm thầm cấu kết với Mạc gia, sau đó lại lấy lý do ta lợi dụng nữ nhân tu luyện Nghịch Quý Cửu U thần công, hòng khiến cho Mạc gia phản bội lại ta,” Bùi Ngọc nhẹ nhàng cười, giọng nói trầm thấp trong trẻo mà lạnh lẽo vang lên trong không khí yên lặng nín thở này của mọi người có vẻ vô cùng chói tai, “Ý tưởng không tồi, đáng tiếc chẳng qua cũng chỉ là như thế… Ngươi là đệ đệ ruột của ta, ta còn tưởng ngươi có thể làm ra cái trò bịp bợm gì đó thú vị hơn, thật là có chút thất vọng.”
Sắc mặt Bùi Trác xanh mét, theo bản năng cắn chặt răng, sau vài giây thì bỗng nhiên rút kiếm ra đặt trên cổ Lâm Lâm đang đứng bên cạnh, âm u cười lạnh một tiếng, giương giọng hỏi: “Ngươi cho rằng ngươi không có điểm yếu sao? Bùi Ngọc.”
Bùi Ngọc lại lần nữa bật cười sang sảng, tiêu sái ổn định, sau đó không chút hoang mang thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy, Bùi Trác, ngươi quả thực không ngu dốt. Ta cũng có điểm yếu… Ta không đủ tàn nhẫn. Mẫu hậu phái sát thủ đối phó với ta, nhưng ta lại không có cách ăn miếng trả miếng… Ta làm không được.” Truyện được thực hiện bởi Sắc.Tây Quan. Nếu có gì thắc mắc xin nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land nhé.
Bùi Trác không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, hận không thể xông đến cào nát cái lớp mặt nạ bình tĩnh kia — Dạng người như thế nào thì có thể thản nhiên vô vị đối diện với điểm yếu của mình như thế? Một loại là không để bụng thắng thua, một loại là đã sớm suy xét tất cả ở bên trong, hắn tin tưởng Bùi Ngọc là người phía sau. Đang nhanh chóng suy nghĩ, Bùi Trác chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, theo một tiếng “leng keng” giòn vang, kiếm đã rơi xuống đất.
Tát Đạo mang theo mấy đại cao thủ của La Môn vội vàng đi đến, cúi đầu cong eo hành lễ với Bùi Ngọc.
Lâm Lâm như bị sét đánh, hoa mắt mất hồn nhìn về phía Bùi Ngọc, môi bà ta run rẩy không thể tưởng tượng nổi, ngậm miệng cứng lưỡi, một lát sau mới tìm được giọng nói: “Ngươi… Rốt cuộc khi nào thì ngươi…”
“Tề công công là người của ta,” Bùi Ngọc không chút để ý chậm rãi nói, “Dù là cuối cùng nổi lên lòng tham… nhưng cũng làm đủ nhiều việc cho ta. Mẫu thân, có lẽ đây là lần cuối cùng ta gọi người như vậy… ta sẽ không lấy mạng của người, nhưng vị trí Thái Hậu này, có lẽ người cũng không thể tiếp tục ngồi được nữa.”
Bùi Ngọc xua xua tay với Tát Đạo, Tát Đạo cười lớn, quỳ xuống nói: “Tạ Hoàng Thượng.”
Lâm Lâm lập tức hiểu rõ Bùi Ngọc dùng cái gì để làm giao dịch, trên mặt đã không còn huyết sắc: “Tát Đạo, nếu như ta có quyền thế, ngươi muốn cái gì mà chẳng được? Thế nhưng ngươi…”
Bùi Ngọc và Tát Đạo liếc nhìn nhau một cái, nhàn nhạt nói: “Môn chủ tung hoành giang hồ nhiều năm, là người có cá tính, làm sao sẽ vì chút quyền thế tiền tài mà quỳ dưới váy của nữ nhân, sống dựa vào cái bóng che đậy của nữ nhân. Thích, tất nhiên là phải độc chiếm mới tốt.”
Tát Đạo chắp tay hành lễ, cười sang sảng nói: “Cung kính không bằng tuân mệnh.”
Nói xong liền thi triển khinh công ôm Lâm Lâm ra khỏi cửa cung.
Bùi Ngọc nhìn hai người rời đi, vừa muốn xoay người, nhưng lại bị một bàn tay trắng nõn trơn bóng bóp lấy cổ, hắn đã vô số lần cảm thụ qua bàn tay quen thuộc này có bao nhiêu mềm mại tinh tế, nhưng cũng biết đôi tay này có thể trong tức khắc đoạt lấy mạng người. Truyện được thực hiện bởi Sắc.Tây Quan. Nếu có gì thắc mắc xin nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land nhé.
“Tỷ tỷ… Đừng náo loạn nữa, tỷ buông tay ra đi, ta sẽ coi như chưa có gì xảy ra.” Giọng điệu Bùi Ngọc mềm nhẹ nói, “Ta có thể coi như tỷ không có phản bội ta, cũng có thể coi như lúc này tỷ không có nổi lên sát tâm. Ta yêu tỷ tỷ, trong lòng tỷ tỷ cũng có ta… Hai người chúng ta sống thật tốt, không được sao?”
“Bùi Ngọc, ta từng nói, ta thích một đồ vật, nhất định phải là chiến lợi phẩm, mới thật sự được coi là đạt được.” Mạc Tiệp vẫn không buông tay, giọng điệu lãnh đạm nói, “Ngươi biết rõ ta không thể nào miễn cưỡng ở hậu cung của ngươi cả đời. Nếu như ngươi thật sự yêu ta như những lời ngươi nói thì sao lại trăm phương ngàn kế chèn ép Mạc gia, âm thầm làm suy yếu binh quyền của Mạc gia.”
“Ta hiểu rồi…” Bỗng nhiên Bùi Ngọc giãn mi tâm xinh đẹp, “Tỷ tỷ mang thai trên mặt là vì để đối phó Thái Hậu, thực tế thì… Hóa ra là đề phòng ta dùng độc… Thảo nào tỷ tỷ nói không hối hận… Nhưng tỷ tỷ đã không tin ta yêu tỷ, sao lại chắc chắn ta sẽ để ý đứa nhỏ này như vậy?”
“Ngươi không để ý sao?” Mạc Tiệp hỏi lại.
“Rốt cuộc vẫn là tỷ tỷ thay đổi rồi.” Ánh mắt của Bùi Ngọc dần dần ảm đạm.
“Không phải ngươi cũng thay đổi rồi sao?” Mạc Tiệp cười châm chọc, “Hoặc là nói, ngươi không có thay đổi, trước kia ngươi chỉ làm bộ vô dục vô cầu, trên thực tế thì lại khát vọng ngồi vững vàng trên long ỷ đó hơn ai hết?”
“Ta chỉ là yêu tỷ tỷ mà thôi.” Bùi Ngọc nhàn nhạt nói.Truyện được thực hiện bởi Sắc.Tây Quan. Nếu có gì thắc mắc xin nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land nhé.
“Đã là lúc này rồi, ngươi còn nói những lời như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?” Trong lòng Mạc Tiệp càng thêm phẫn uất, ngón tay bóp chặt thêm một chút, ngừng một lát lại nói, “Được… Nếu ngươi yêu ta thì lúc này liền nhường hoàng vị lại cho ta đi, ngươi làm được không? Ta cũng có thể đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi làm như thế, ta liền bỏ qua chuyện cũ, cùng ngươi ở bên nhau.”
“Tỷ tỷ sẽ không bao giờ yêu ta giống như lúc ban đầu, đúng không?” Lông mi mảnh dài của Bùi Ngọc run rẩy rơi xuống vài giọt nước đọng trong suốt, đập vào trên mu bàn tay trơn bóng không tỳ vết của Mạc Tiệp, vỡ thành từng vệt thủy quang, “Ta chưa bao giờ thay đổi. Ta không cần tất cả những thứ này, nhưng ta không thể thua.”
Cổ tay của Mạc Tiệp mơ hồ run lên: “Nếu đã không cần, vì sao lại không thể nhường cho ta?”
“Bởi vì trong mắt tỷ tỷ… từ trước đến nay chỉ có người nam nhân có thể chiến thắng tỷ, có quyền thế địa vị cao hơn tỷ.” Bùi Ngọc rũ mắt không nhanh không chậm nói, “Một khi thành bại tướng dưới tay tỷ, tỷ sẽ chán ghét rất nhanh, vứt đi như giày cũ. Trước giờ tỷ đều coi kẻ thất bại là heo chó, khinh thường không dáng để mắt tới, mặc dù tỷ tỷ ham muốn vẻ bề ngoài của ta, nhưng rốt cuộc thì không có khả năng lâu dài. Ta không yêu giang sơn, ta chỉ là yêu tỷ tỷ mà thôi.” Truyện được thực hiện bởi Sắc.Tây Quan. Nếu có gì thắc mắc xin nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land nhé.
Mạc Tiệp ngẩn người thật lâu không nói gì, bỗng nhiên run rẩy bắt lấy ống tay áo của Bùi Ngọc, suy yếu nói: “Bùi Ngọc… Ta… Bụng ta đau quá…”
--------------------------------------
Kết thúc đếm ngược! Hu hu hu hu vốn dĩ muốn viết truyện người lớn một vạn chữ thế mà lại kiên quyết viết đến mười ba vạn chữ, ta phục rồi.