Tướng Quân Ôm Với, Muốn Ngủ Rồi

Ánh trăng vô ngần, ánh sáng trong suốt như ngọc, ngay cả ngọn núi tối như mực kia cũng có thể chiếu sáng. Dưới núi, một nhóm binh lính mặc giáp trụ triều đình chỉnh tề đứng thẳng, phong thái ngút trời, trang bị tỉ mỉ, làm cho người ta có cảm giác đang bị khủng bố uy áp.

Đứng ở đầu đoàn binh đó là một nam tử trẻ tuổi mặc y phục giáo úy. Nam tử trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn lên trên, bất đắc dĩ thở dài 1 hơi, tiếp tục ngồi xổm tại chỗ, tiến hành nhiệm vụ của hắn —– đuổi muỗi!

Mùa hè nóng nực vốn là thời tiết phồn thịnh của loài muỗi, huống chi nơi đang đứng đây lại là vùng rừng núi hoang vu. Lưu Sơn tự nhận bản thân mình bình thường có thế nào cũng là một nam nhi phong độ chỉ có tốt nhất, nhưng hiện tại phong độ của hắn đã hoàn toàn biến mất, trên khuôn mặt nhẵn nhụi và trên cổ đã bị muỗi đốt sưng hết cục u này đến cục u khác.

“Lưu giáo úy”. Một viên tiểu tướng chức vị thấp hơn đi gần đến bên người Lưu Sơn, trên mặt trên tai người kia so với Lưu Sơn còn bị muỗi đốt nghiêm trọng hơn. ”Chúng ta còn phải ở lại chỗ ngu ngốc này bao lâu a?”.

Lưu Sơn lấy lại tâm lý cân bằng. “Cái này phải xem tướng quân khi nào thì xuống núi”.

“Ngài nói tướng quân một mình lên núi, vạn nhất có nguy hiểm gì….”. Viên tiểu tướng này vừa mới gia nhập, thầm nghĩ tướng quân đại nhân của bọn họ lúc này một mình lên núi, đúng là cơ hội tốt cho hắn biểu hiện lòng trung thành.

“Đừng, ngươi trăm ngàn lần đừng đi theo lên núi”. Lưu Sơn ngăn cản, nói.

“Đây là vì sao?”.

“Tướng quân hiện tại tâm tình không tốt”.


“Ách?”.

“Hắn đã không ngủ hai ngày”.

“…….”. Cho nên đâu?

“Hắn hiện tại cần giết người để giải tỏa tinh lực”.

“A?”. Lời này như thế nào lại nghe như đang nói về một tên hung đồ giết người không chớp mắt đang bị dán lệnh truy nã vậy?

“Hiện tại chúng ta cần phải làm…….”.

“Làm cái gì?”.

“Khụ, khụ“. Lưu Sơn ho nhẹ hai tiếng, da mặt dày hộc ra một câu. “Không cần quấy rầy nhã hứng của tướng quân”.

Viên tiểu tướng khóe miệng giật giật, giết người….. cũng là một loại nhã hứng sao?

Mà lúc này trên núi, xung quanh đống lửa đang hừng hực cháy lớn, nhóm tặc phỉ (kẻ cướp) vẻ mặt hung tợn tràn đầy tham dục đang nhìn chằm chằm vào số vàng bạc châu báu vừa mới cướp.

“Lão đại, thiệt là nhiều a!”. Đây là thanh âm chảy nước miếng .

“Ha ha ha, chia ra đi, chúng ta chia nhau đi!”. Đây là thanh âm quá độ hưng phấn.

“Thiên…. Thiên….. Mấy thứ này trị giá bao nhiêu bạc a…”. Đây là thanh âm nhìn thấy châu báu xong liền si ngốc ngơ ngác.

“Hẳn có thể trị giá đến một trăm bảy mươi tám vạn lượng bạc”. Đây là thanh âm cực độ nhã nhặn có lễ, tựa như tơ liễu nhẹ nhàng mơn trớn hai gò má.

“Một trăm bảy mươi tám vạn lượng bạc, ngươi làm sao mà biết rõ ràng như vậy…. Ách?”. Tề Xoát Xoát, thủ lĩnh đám tặc phỉ theo thanh âm nhìn về phía người nọ. ”Ngươi là ai?”.


Một nam nhân rõ ràng không phải đồng bọn của bọn chúng, tại sao có thể trà trộn lẫn vào bên trong chúng? Cả nhóm tặc phỉ đều cả kinh.

“Ta?”. Người mặc một thân hắc y bào lập tức bị nhóm tặc phỉ đứng lên vây quanh, ánh cương đao lóa lên trông rõ cả mặt người. Mi dài vừa nhíu, khuôn mặt thanh tú lịch sự tao nhã nhìn qua càng thêm âm trầm, khẽ mở đôi môi đạm sắc, hắn chậm rãi phun ra ba chữ. “Tiêu Trì Chi”.

“Cái gì?”. Lập tức, sơn trại từ cao đến thấp như muốn nổ tung.

“Ngươi là Tiêu Trì Chi? Tiêu tướng quân giết người không chớp mắt?”.

“Người đã tiêu diệt gần năm mươi hai cái sơn trại?”.

“Ngươi không phải là người dốc lòng thờ Phật sao? Thờ Phật cũng có thể giết người không chớp mắt như vậy?”.

“Không phải a, hắn hình như thật sự đang ăn chay niệm Phật, trên tay hắn còn cầm kinh Phật kìa”.

Một quyển kinh Phật cầm ở giữa bàn tay trái thon dài kia làm cho hắn nhìn qua có vài phần hương vị phiêu dật xuất trần.

“Người thờ Phật, cũng có thể giết người”. Hắn thản nhiên nói. ”Một niệm là ma, một niệm là Phật, kỳ thật thành ma là thế nào, làm Phật là thế nào?”.

“Tên họ Tiêu kia, ngươi cũng đừng quá kiêu ngạo, đừng cho rằng bọn ta sợ ngươi! Hắc Hổ trại chúng ta nhiều người như vậy, ngươi cho là một mình ngươi có thể dễ dàng chạy thoát thân sao?”. Thủ lĩnh tặc phỉ vung cánh tay lên, lũ người cầm đao trong tay liền huơ đao, hướng Tiêu Trì Chi chém tới.

Đao còn chưa hạ xuống, thân hình hắn đã dịch ra xa mấy thước, tay trái vừa cử động nhẹ, một chuỗi tràng hạt ngọc liền xuất hiện trong tay. Tay trái kinh thư, tay phải tràng hạt ngọc. Ngay sau đó, trong mắt mọi người liền chỉ có máu phun đầy trời.


Giết người, giết người, không ngừng mà giết người! Tràng hạt ngọc trong tay hắn bỗng biến thành vũ khí giết người lợi hại. Phàm ai bị đánh trúng, ngay lập tức sẽ phun máu mà chết.

Máu đỏ tươi ấm áp vẩy dính trên mặt hắn, phụt lên cao, bắn lên khắp thân mình, sắc mặt hắn lại như trước không hề thay đổi, tiếp tục di chuyển thân hình, mỗi chiêu đều cướp lấy mạng một tên.

Cương đao rơi xuống đất, xác người không ngừng ngã xuống xung quanh người hắn, khuôn mặt thanh tú tuấn nhã vẫn âm âm lạnh lùng, cặp mắt sắc bén đen láy đẹp đẽ càng tô đậm khí chất âm u đó. Kìa đôi môi hắn mím chặt, có thể nhìn ra được tâm tình của hắn cũng không hề tốt.

Thủ lĩnh tặc phỉ chỉ cảm thấy tứ chi phát run, thủ hạ từng người từng người biến thành thi thể, có lẽ rất nhanh nữa sẽ đến phiên hắn.

Hắn sống bốn mươi năm trên đời, cho đến bây giờ đều cảm thấy những lời đồn đãi không thể tin toàn bộ được. Nhưng hiện tại, trong đầu hắn lại hiện ra một câu : Nguyên lai lời đồn đãi có đôi khi kỳ thực là sự thật!

Kẻ điên! Người này chính là một kẻ điên! Hắn từng giết người, cũng gặp qua không ít kẻ giết người, nhưng chưa từng gặp qua kẻ giết người nào giống như tên này—— chết lặng! Dù có cố gắng đến mấy hắn cũng không hề tìm ra được một tia tà ác trên khuôn mặt tuấn dật đó, cứ như đang cứu khổ cho chúng sinh.

Thủ lĩnh chậm rãi nhìn khuôn mặt như tiên như Phật của Tiêu Trì Chi mỗi lúc một tiến gần đến hắn. Ngay sau đó, thân hình hắn run lên, một ngụm máu tươi phun ra, thân thể không còn hơi thở ngã xuống.

Người đó là Phật hay là ma?

Không ai có thể hiểu…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận