Có lẽ là vì hôm qua đánh nhau quá mệt mỏi, cho nên hôm nay dậy trễ một chút so với bình thường, đương nhiên là đối với thói quen sinh hoạt của nàng, những người còn lại trong nhà đều đang nằm trên giường chìm vào mộng đẹp.
Nàng đi ra sân sau rửa mặt, nhân tiện lấy một chậu nước soi mặt thử.
Đã tới đây mấy ngày rồi, nhưng nàng vẫn chưa cẩn thận đánh giá khuôn mặt này của mình nữa.
Đúng là có hơi béo, hai má đầy thịt, nhưng mặt mũi trông cũng không tệ lắm, lông mi cong, vừa dày vừa dài, mắt hạnh to tròn, mũi cao thẳng, đôi môi căng mọng không son vẫn đỏ, mỉm cười còn hiện lên hai cái tiểu má lúm đồng tiền.
Với kinh nghiệm xem qua vô số mỹ nhân của nàng ở kiếp trước, chỉ cần ốm lại, chắc chắn sẽ rất đẹp!
Tô Tiểu Tiểu đi xuống nhà bếp hấp một lồng bánh bao trắng, nấu một nồi cháo khoai lang đỏ, luộc mười cái trứng gà.
Nàng chỉ cần hơi khống chế ở phương diện ăn uống một chút là được, không cần phải quá nghiêm khắc, ví dụ như thịt kho tàu, nàng cũng có thể ăn một ít, không cần phải quá kiềm chế.
Giảm cân là một việc lâu dài, không thể mù quáng nhịn ăn hoặc đột ngột không ăn dầu mỡ được, nếu không sẽ nhất định dẫn đến kết quả là ăn uống quá độ.
Với cân nặng trước mắt của nàng, tùy tiện làm việc, khiến bản thân trở nên bận rộn, đừng để cả ngày chỉ nghĩ đến việc ăn thôi, thì cân nặng nhất định sẽ giảm xuống.
Làm đồ ăn sáng xong, Tô Tiểu Tiểu đi đánh thức Tô Nhị Cẩu.
Vừa mới vào nhà, thì nhìn thấy ba đứa nhỏ đang lăn lộn dưới giường.
Dậy rồi sao?
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, trong lòng Tô Tiểu Tiểu cảm thấy hơi áy náy, mấy đứa trẻ không có nương đã đủ đáng thương rồi, phụ thân bọn chúng còn không đáng tin cậy nữa.
Không phải chỉ là gọi nàng một tiếng “nương” thôi sao?
Cần gì so đo với bọn nhỏ?
Bọn nhỏ muốn kêu, thì cứ để cho bọn nhỏ kêu.
Dù sao nàng cũng không thiếu mất gì.
Ổn định tâm lý xong, Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng kéo mền ra.
ba đứa nhỏ tóc tai bù xù, ngơ ngác nhìn nàng.
Tô Tiểu Tiểu phụt cười một tiếng.
Ba bé con vội vàng nâng tay nhỏ lên, che kín khuôn mặt nhỏ của mình.
Xấu hổ quá!
Tô Tiểu Tiểu cười ha hả, nhưng vẫn không đánh thức được Tô Nhị Cẩu, nhìn Tô Nhị Cẩu ngủ dang tay dang chân, nước miếng giàn giụa.
Vốn dĩ nàng định gọi Tô Nhị Cẩu dậy, nhưng mà bây giờ nàng thay đổi chủ ý.
“Ta muốn đi lên trấn trên, các con có muốn đi cùng không?”
……
Ba mươi phút sau, Tô Tiểu Tiểu dẫn theo ba đứa nhóc hùng dũng oai vệ đi ra ngoài.
Bản thân Tô Tiểu Tiểu có thể đi bộ đến trấn trên, nhưng bây giờ có thêm ba đứa nhóc thì hơi quá sức, may mà xe bò của Lý lão đầu vẫn còn đừng ở cửa thôn, nhìn dáng vẻ, hẳn là đang định xuất phát.
“Đúng là tới sớm không bằng tới đúng lúc.
”
Nàng dẫn ba đứa nhỏ đi qua.