Cửa hàng kia chính là cửa hàng điểm tâm đắt nhất trấn trên —— Cẩm Ký.
Người xảy ra chuyện là một bé trai 5 tuổi, mặc một bộ áo gấm màu xanh ngọc.
Vừa rồi đứa bé đang ăn hạt dẻ rang đường, nào ngờ gặp gỡ thiếu niên đâm ngựa, con ngựa ngã xuống ngay dưới cửa sổ của đứa bé.
Tiếng vang lớn làm cả người đứa bé giật mình, hạt dẻ bị mắc nghẹn ở họng.
Sắc mặt của câu bé nhanh chóng chuyển sang màu xanh, hô bất bất đầu dồn dập.
Nha hoàn hầu hạ rất sợ hãi, nhưng nàng ta lại không phải đại phu, ngoại trừ việc kêu thất thanh ra thì không biết làm gì cả.
Tô Tiểu Tiểu bắt lấy cánh tay trật khớp của thiếu niên, nhanh chóng chỉnh khớp lại cho thiếu niên, sau đó mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của đối phương, nàng nhanh chóng chạy đến chỗ Cẩm Ký.
“Ngươi còn khóc nữa! Mau đi tìm đại phu đi! Tiệm thuốc nằm ngay phía trước đó! Mau ôm đứa bé qua kia đi!”
Người nói chuyện chính là chưởng quầy của Cẩm Ký.
Nha hoàn đã sớm hoảng hốt hoang mang lo sợ, đâu còn sức để ôm một đứa bé năm tuổi nữa?
Một thiếu niên trẻ tuổi tốt bụng vươn tay giúp nàng ta ôm lấy bé trai vào lòng.
Đôi mắt Tô Tiểu Tiểu lạnh lùng, nàng ngăn cản hắn ta lại: “Đưa đứa bé cho ta.
”
Nam tử trẻ tuổi nghi ngờ nhìn thôn nữ mập mạp đột nhiên xuất hiện: “Ngươi là ai?”
Tô Tiểu Tiểu nhìn bé trai đang dần mất đi ý thức, nghiêm mặt nói: “Mau đưa đứa bé cho ta, đứa bé sắp không xong rồi!”
Rõ ràng là đứa nhỏ này đang thiếu oxy!
Nếu như thiếu oxy hơn một phút, sẽ dẫn đến ngừng thở, hơn ba phút, sẽ dẫn đến phù não, hơn sáu phút, sẽ khiến tế bào não bị hủy hoại, gây tổn thương vĩnh viễn đến các cơ quan khác, thậm chí dẫn đến tử vong vì ngạt khí!
Nam tử trẻ tuổi nhíu mày, nói: “Con nhóc nhà ngươi đừng gây chuyện nữa! Ta phải nhanh chóng đưa đứa nhỏ này đến cửa tiệm thuốc!”
Có khách trong tiệm nhìn không vừa mắt: “Thôn nữ này ở đâu ra vậy? Đến gây chuyện gì thế?”
Có hai vị khách có tuổi lắc đầu.
“Haiz, người nhà của lão Trương cũng mất vì bị nghẹn như vậy đó, vô pháp nhi cứu!”
“Đúng vậy, đi đến cửa tiệm thuốc cũng không cứu được.
”
Tô Tiểu Tiểu không nghi ngờ bản lĩnh của các đại phu, nàng nói với thiếu niên trẻ tuổi: “Tiệm thuốc quá xa, ngươi chạy không kịp! Ta có thể trị cho hắn!”
Đùa kiểu gì vậy? Một thôn nữ béo ở đâu chui ra nói bản thân mình có thể chữa trí chứng bệnh hung hiểm như mắc nghẹn này?
Không ai tin tưởng lời của Tô Tiểu Tiểu, cũng không ai dám đưa đứa nhỏ cho nàng.
Lúc này, chưởng quầy nhảy ra: “Mụ đàn bà thúi này từ đâu chui ra vậy? Còn không mau tránh ra cho ta! Ngươi muốn hại chết đứa nhỏ này sao?”
Ông ta không quan tâm là nàng có thể chữa trị được hay không, nhưng tóm lại, đứa bé này không thể xảy ra chuyện trong cửa hàng của ông ta được!
Không thể giảng đạo lý với bọn họ, thời gian cấp bách, Tô Tiểu Tiểu chỉ có thể dùng biện pháp mạnh.
“Đắc tội!”