Trong lúc nàng đang lo lắng không thôi thì ba đứa nhỏ chạy ra từ một cửa hàng trang sức.
“Phu nhân, con của người……” Tiểu thị trong tiệm nhắc nhở.
Người nữ nhân đang chọn đồ trang sức quay đầu nhìn lại: “Không phải là con của ta, đừng nói bừa.
”
Tiểu nhị cả kinh.
Vừa rồi ba đứa nhóc kia đi phía sau vị phu nhân này, nghênh ngang vào cửa hàng, hắn ta còn tưởng là con của phu nhân đó.
Tô Tiểu Tiểu thấy ba đứa nhỏ, tảng đá đè nặng trong lòng rơi xuống đất.
Ba đứa nhỏ nhào tới ôm lấy nàng.
Nàng ngồi xổm xuống, lần lượt sờ đầu ba đứa, vui mừng nói: “Biết đi cửa hàng chờ, thật là thông minh.
”
Cuối năm, trên đường có rất nhiều bọn buôn người, không chú ý một chút thì sẽ bị theo dõi ngay, đi vào cửa hàng chờ sẽ an toàn hơn nhiều, đặc biệt là những cửa hàng xa hoa như cửa hàng bán trang sức này, bọn buôn người không dám trà trộn vào đây.
Ba đứa nhỏ được khen ngợi, xấu hổ đỏ mặt.
"Đã đói bụng rồi phải không?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Sáng nay ba tiểu gia hỏa biết được phải ra ngoài rất hưng phấn, không uống đàng hoàng ở nhà, thầm nghĩ nhanh chóng chạy ra ngoài chơi.
Ba đứa gật gật đầu.
Tô Tiểu Tiểu nhớ rõ gần đây có một nhà bán sủi cảo và bánh trôi, hai phu thê làm nghề này đã nhiều năm rồi, hương vị vẫn không tồi, hơn nữa cùng hướng với cửa tiệm thuốc.
Tô Tiểu Tiểu dẫn theo ba nhóc con tìm đến quầy hàng kia.
Thời điểm này đã qua giờ ăn sáng, không còn khách nhân nào, lão bản không ở đây, lão bản nương đứng ở sau quầy làm sủi cảo, ngoài ra còn có một tiểu nha đầu nhỏ tuổi ở bên cạnh trợ giúp bưng đồ ăn.
Nàng ta thấy khách nhân trước, lôi kéo quần áo lão bản nương: "Nương, có khách đến.
"
Lão bản nương nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu, dù sao khách nhân béo như vậy cũng không nhiều lắm, đến một lần có thể nhớ kỹ rất lâu.
"Cô nương, hôm nay vẫn là hai bát bánh trôi rượu nếp, một bát sủi cảo súp cay hay sao?"
Vẻ mặt bà ấy ôn hoà hỏi.
Nguyên chủ sức ăn lớn, một lần có thể ăn ba bát, hai chén đều là vị ngọt, nàng không béo thì ai đây?
Tô Tiểu Tiểu vì kế hoạch lớn giảm béo, quyết định nhịn cảm giác thèm ăn xuống, hỏi ba nhóc con: "Các ngươi muốn ăn sủi cảo, hay là muốn ăn bánh trôi?"
Ba người không nói lời nào.
Lão bản nương đang cúi đầu ngước lên nhìn, lúc này mới phát hiện bên cạnh cô nương béo có ba tiểu đoàn tử.
Tiểu đoàn tử nhỏ nhắn đáng yêu, khuôn mặt đỏ bừng, như là ba đứa bé phúc bước ra từ trong tranh Tết.
Lão bản nương chưa bao giờ gặp qua đứa nhỏ xinh đẹp như vậy, nhịn không được hỏi: "Cô nương, bọn nó là!.
.
"
Tô Tiểu Tiểu nhìn tiểu nha đầu nép cạnh lão bản nương, lại nhìn ánh mắt hâm mộ của ba nhóc con, nghiêm túc nói: "Hài tử của ta.
"
Ba nhóc con ngạc nhiên.
Lão bản nương cũng ngẩn người.
Tô Tiểu Tiểu rất trẻ tuổi, trông thế nào cũng không giống mẫu thân của ba đứa nhỏ, chẳng qua tại thế đạo rối loạn này, cô nương lập gia đình sớm cũng vẫn có.
Lão bản nương cười nói: "Ba đứa nhi tử, thực sự quá may mắn.
"
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười.
Tô Tiểu Tiểu lại hỏi ba đứa một lần nữa: "Sủi cảo, bánh trôi, ăn cái nào?"
Ba nhóc con: "Nương.
"
Chỉ biết gọi như vậy.
Tô Tiểu Tiểu ho nhẹ một tiếng, mơ hồ lên tiếng: "Ừ, ăn cái gì?"
Mắt ba nhóc con sáng lên.
Tô Tiểu Tiểu quay mặt đi, nhỏ giọng nói thầm: "Đừng nhìn ta như vậy, ta cũng lần đầu tiên làm nương của người ta! ! Không chắc chắn sẽ làm tốt đâu! ! "
"Ăn.
"
Một tiểu đậu đinh chỉ vào sủi cảo nói.
Tô Tiểu Tiểu rất kinh ngạc, nhanh như vậy đã nói từ thứ hai?
Trên trán không có sợi tóc nào là Đại Hổ.
Mặt khác hai đứa trán đều có tóc, người có dây buộc tóc màu trắng chính là Nhị Hổ, người có dây buộc tóc màu xanh da trời là Tiểu Hổ.